Ác Mộng Tình Yêu

Chương 47: Chương 47




Ăn xong, nói chuyện với hắn một lúc, mắt tôi ríu lại, tôi muốn đi ngủ. Mấy viên thuốc mà hắn đưa cho tôi uống, có chứa thành phần của thuốc mê, nên chỉ sau ba mươi phút, tôi đã hoàn toàn ngủ say.

Hắn bế tôi lên phòng ngủ ở lầu hai. Tôi dựa đầu vào ngực hắn, hai tay tôi buông thõng, tôi hoàn toàn phó mặc an toàn của bản thân mình cho hắn. Tôi không biết tại sao, đã biết hắn đã có vợ chưa cưới, và sau bao nhiêu đau khổ và dày vò mà hắn gây ra cho mình, tôi vẫn còn yêu hắn và chấp nhận tình cảm của hắn. Phải chăng tôi đã yêu hắn đến phát điên, và hoàn toàn mù quáng mất rồi ?

Đặt tôi nằm trên giường, lót một cái gối bông dài màu trắng dưới đầu tôi, kéo chăn đắp ngang người tôi, hắn say mê ngắm nhìn tôi ngủ. Trên môi hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, mặt hắn không còn lạnh nữa mà đã trở nên sinh động, có khí sắc giống như một bức tranh có nhiều màu.

Tay hắn chạm nhẹ vào má và môi tôi. Dù đang ngủ say, tôi vẫn mơ màng cảm nhận được bàn tay hắn đang lướt nhẹ, trên đôi môi mềm và đỏ mọng của mình. Cảm giác này rất tuyệt, tôi đang tan chảy, đang bị thiêu đốt dưới sức nóng do bàn tay hắn mang lại cho tôi.

Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi, giọng nói ngọt và sâu của hắn thì thầm vào tai tôi.

_Chúc em ngủ ngon ! Anh hy vọng sau khi em thức giấc, em sẽ quên hết tất cả mọi chuyện xảy ra vào sáng nay. Anh thật lòng không muốn mất em, cũng không muốn em nghi ngờ tình yêu chân thành mà anh dành cho em.

Để không làm tôi bị giật mình, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, đôi bàn chân trần của hắn đi nhón gót trên sàn gạch men.

Không gian giờ trở nên yên tĩnh và vắng lặng. Nơi đây chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi nằm nghiêng, trên môi tôi nở một nụ cười hạnh phúc và ấm áp. Nhờ có hắn, tôi không còn gặp ác mộng nữa, tôi đã có thể yên tâm ngủ ngon, và mơ thấy mình đang cưỡi trên những đám mây màu trắng.

Hơn ba giờ chiều, tôi loáng thoáng nghe có tiếng chuông điện thoại. Tiếng chuông này vừa lạ lại vừa quen thuộc với tôi.

Tôi nhận ra tiếng chuông đang vang lên một bài ca giáng sinh này là tiếng chuông điện thoại của Hoàng Anh.

Từ xa, tôi nghe có tiếng bước chân, hình như hắn đang tiến về căn phòng mà tôi đang ngủ. Chắc hắn nghe được tiếng chuông điện thoại nên hắn mới lên đây.

Tôi mặc dù đã tỉnh nhưng vẫn nhắm nghiền mắt, tôi rất ngại và ngượng ngùng khi phải đối diện với hắn, nên chọn cách giả vờ là vẫn còn đang ngủ say, để khỏi phải trả lời câu hỏi của hắn.

_Cạch !

Cánh cửa được mở ra. Tiếng bước chân của hắn càng lúc càng gần tôi.

Bàn tay hắn cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn học được kê ở gần sát tường, đối diện với chiếc giường tôi đang nằm.

Tôi không biết ai đang gọi cho hắn, mà mặt hắn trầm xuống, môi hắn mím chặt, còn mắt hắn lạnh lẽo, gân xanh trên tay hắn nổi lên.

Hoàng Anh cẩn thận quan sát và nhìn ngắm tôi. Hắn đang muốn xác định là tôi đã tỉnh chưa, hay là vẫn còn đang ngủ say.

Tôi đã đóng kịch, ngay từ ban đầu, nên phải giả vờ đến cùng.

Hắn đi lại gần giường. Cúi xuống, tay hắn chạm nhẹ vào má tôi. Tiếng thở dài mệt mỏi và bất lực của hắn vang lên bên tai tôi, giọng hắn hơi khàn và run.

_Anh biết phải làm gì mới tốt cho cả hai chúng ta đây. Anh không muốn mất em, cũng không muốn em rời xa anh. Nhưng nếu anh còn cố chấp giữ em ở lại bên cạnh em, họ sẽ không tha cho em. Anh không thể vì mong muốn và ích kỉ của bản thân mình, anh hại em sống trong nguy hiểm và không được an toàn.

Sau khi buông ra những lời nói khó hiểu, và đau lòng ấy, mắt hắn nhìn tôi đầy si mê và tiếc nuối, tay hắn áp điện thoại vào tai.

_Có chuyện gì không ?

Thanh âm lảnh lót và ngọt ngào của một cô gái vang lên trong điên thoại.

_Chào anh ! Anh hiện giờ đang ở đâu ? Em muốn gặp anh bây giờ.

Hắn lạnh lùng trả lời.

_Nếu em muốn nói gì với anh, thì em nên nói luôn đi, anh không có thời gian rảnh để gặp em.

Cô ả nũng nịu trách móc Hoàng Anh.

_Anh đừng đối xử lạnh lùng và xa cách với em như thế. Chẳng phải chúng ta đã có đính ước với nhau rồi sao ?

Hắn cười lạnh, giọng hắn sắc bén.

_Cô đừng ảo tưởng nữa được không ? Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ yêu cô và cũng chưa bao giờ thừa nhận, cô là vợ chưa cưới của tôi. Nếu các người muốn đem tôi ra để làm một quân thí tốt trong trò chơi tranh dành gia tài, thì hãy quên đi.

Tuyết Lan mặc dù tức muốn điên lên, nhưng từ trước đến nay, cô ả luôn tỏ vẻ dịu dàng và hiền ngoan trước mặt hắn, nên vẫn cố giữ giọng nũng nịu của mình.

_Anh đừng nặng lời với em như thế. Em biết, anh không thoải mái gì khi bị bố mẹ hai bên thúc ép chuyện hôn nhân của hai chúng ta, ngay cả em cũng thế. Em không quan tâm đến tài sản, cũng không cần biết mục đích của cuộc hôn nhân này là gì. Em thực lòng yêu anh và muốn lấy anh, anh không hiểu dù chỉ là một chút thành ý của em dành cho anh sao ?

Mặc dù Tuyết Lan có giọng nói có thể ru hồn, và có thể đoạt đi lý trí của bất kì một chàng trai nào, nhưng đối với hắn, hắn chỉ nhăn mặt và khinh bỉ cười lạnh.

_Nếu tôi mất hết tất cả, tôi không còn vẻ bề ngoài đẹp trai và quyến rũ này nữa, cô vẫn sẽ yêu và muốn lấy tôi chứ ?

Đầu dây bên kia im lặng không đáp.

Hoàng Anh cười mỉa, giọng nói của hắn trở nên lãnh khốc và tàn nhẫn.

_Cô cũng giống như những cô gái khác chỉ yêu vẻ bề ngoài và túi tiền của tôi thôi. Cái gọi là tình yêu chân chính mà lúc nào cô cũng nhét vào lỗ tai của tôi, chỉ là giả dối mà thôi. Tôi chán chơi trò chơi tình ái với cô lắm rồi, chúng ta nên kết thúc ở đây đi.

Tuyết Lan không còn tiếp tục đóng kịch được nữa, thanh âm cô ả trở nên cao vút, cô ả dở giọng đe dọa và uy hiếp hắn.

_Anh muốn bỏ em để chạy theo con bé nhà quê kia chứ gì ? Anh có nghĩ đến hậu quả do hành động bồng bột nhất thời của anh gây ra không ? Anh tưởng bố anh là ai, ông có thể để yên cho anh đến với cô ấy sao ? Anh không nghĩ cho anh, thì cũng phải nghĩ cho cô ấy chứ ?

Tay hắn siết chặt, mắt hắn đỏ rực, mặt hắn lạnh như băng, một nụ cười giống như là tro tàn đang tản bay trong gió, xuất hiện trên môi hắn.

_Cô thật tử tế. Tôi thật không ngờ, cô cũng có lòng thương người như thế. Tôi không muốn cô dùng thủ đoạn hại cô ấy thêm một lần nào nữa. Lần này, tôi bỏ qua cho cô và đám bạn của cô, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau.

Nếu Tuyết Lan, có thể trông thấy khuôn mặt lạnh tựa băng đá, và nụ cười có thể đoạt mạng của mình lúc này, cô ả nhất định sẽ không còn dám già mồm nói tiếp nữa.

_Anh nói gì em không hiểu ? Em chưa từng bảo bọn họ đánh hay làm gì cô ấy cả. Em chỉ biết được sự thật khi em cùng anh đi xuống tiền sảnh khu B lúc đó.

Vì Tuyết Lam dám giả vờ không biết gì, và dám trắng trợn chối tội, mặc dù hắn đã cho điều tra hết tất cả và đã biết được sự thật, giọng hắn trở nên sắc nhọn giống như dao xuyên qua tim.

_Cô muốn tôi mang bằng chứng đến cho cô xem thì cô mới chịu cúi đầu thừa nhận sự thật chứ gì ? Nếu cô muốn thử thách khả năng của tôi, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy là cô đang trêu nhầm người.

Cách cười như không cười, và giọng nói không có một chút tình cảm của hắn, đã khiến Tuyết Lan rùng mình run sợ.

_Anh muốn giải quyết chuyện tình cảm của hai chúng ta như thế nào ?

Cuối cùng vì không thể chịu đựng được cuộc nói chuyện mang đậm mùi thuốc súng và dao găm này thêm nữa, cô ả phải chuyển chủ đề.

_Tôi nói rồi, tôi và cô không thể yêu nhau, cũng không thể lấy nhau.

Tuyết Lan cười nhạt, mặt cô ả đằng đằng sát khí.

_Quyền quyết định không phải do anh lựa chọn. Anh cũng không thể nói đi là đi, bỏ là bỏ được. Anh nên nhớ, gia đình anh đang nợ gia đình tôi rất nhiều tiền. Nếu anh không muốn bố anh phải đi tù, anh nên biết điều một chút.

Người hắn cứng đơ, mặt hắn đã hoàn toàn đóng băng, giọng hắn tắc nghẹn, môi hắn bị răng ghiến chặt. Hắn đang phẫn nộ, đang căm hận, và đang tự sỉ vả chính bản thân mình.

Hắn có tài, có tư chất hơn người. Nhưng hắn không thể lựa chọn xuất thân và cha mẹ cho chính mình. Bố hắn là một người ham tiền tài và hám danh vọng, ông ta đã gây ra nhiều nỗi đau và bất hạnh cho gia đình. Giờ đây, vì làm ăn thua lỗ và nợ quá nhiều tiền, nên ông ta đã đem thằng con trai thứ hai trong nhà ra để gán nợ.

Trong cuộc giao dịch mua bán này, hắn cũng chẳng khác gì một món hàng càng cao cấp, được tiểu thư của nhà họ Trần nhắm trúng.

Bố hắn coi chuyện này là một điềm may, vì ông có thể thoát khỏi tù tội và có thể kết thông gia với một tập đoàn nổi tiếng và giàu có. Còn hắn, coi đó là một điềm gở và bất hạnh.

Nếu hắn không có cá tính quá mạnh mẽ và tự chủ quá cao, hắn sẽ chấp nhận sự sắp xếp hôn nhân của hai gia đình. Nhưng đáng tiếc, hắn chẳng những có cá tính lạnh lùng và lãnh khốc, có lòng tự trọng cao ngút trời, hắn còn yêu tôi nữa.

Một chàng trai như hắn làm sao chấp nhận một cuộc sống giống như một quân cờ để cho người ta lợi dụng và tùy ý di chuyển.

Hắn là một ác quỷ, hắn có thể hủy diệt người khác, nhưng hắn không cho phép người khác động chạm và tổn thương lòng tự trọng của hắn. Nếu không, hắn sẽ lôi tất cả mọi người cùng xuống địa ngục với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.