Mở cửa phòng riêng ở trên lầu, tôi mở túi sách. Lôi con chim bồ câu ra khỏi túi, tôi vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.
Vừa nói chuyện để trấn an nó, tôi mở cửa tủ lấy một hộp thuốc đựng trong một hộp gỗ hình chữ nhật khá to.
Đầu tiên tôi kiểm tra cánh của con chim bồ câu, tôi muốn kiểm tra tình trạng vết thương của nó. Hình như có người nào đó đã dùng súng nịt bắn trúng vào cánh nó nên nó mới bị thương. Tôi lầm rầm nguyền rủa con người độc ác kia.
Dùng thuốc sát trùng, tôi rửa sạch vết thương trên cánh của con chim, sau đó tôi bôi thuốc cầm máu và quấn gạc màu trắng quanh cánh nó.
Lúc đầu, con chim sợ hãi vừa kêu vừa muốn chạy trốn, nhưng sau khi nó biết là tôi không có ý xấu, nó đã từ từ bình tĩnh lại.
Băng bó xong cho con chim bồ câu, tôi tìm một cái rổ đan bằng nan tre, lót một lớp vải bông dưới đáy rổ, tôi đặt con chim bồ câu vào rổ.
Để con chim bồ câu có cảm giác tự do và có thể hít thở được khí trời, tôi đặt cái rổ mà nó đang nằm, lên cái bàn gần cửa sổ, trên lầu hai. Tôi hy vọng từ đây, nó sẽ không thấy buồn chán và tù túng.
Đã làm được việc cần làm, lúc này tôi mới lấy quần áo để đi tắm.
Căn nhà hai tầng mà bố mẹ tôi được cấp khá rộng rãi và sạch sẽ, tường được sơn màu xanh nhạt. Biệt thự chỉ có một khoảng sân nhỏ đặt mấy chậu cây cảnh và mấy chậu hoa. Biệt thự có hơn tám phòng, bao gồm hai căn phòng ở tầng trệt. Cầu thang được xây dựng theo hình xoắn ốc.
Căn biệt đã khá cũ do bố tôi không phải là người chủ sở hữu đầu tiên, mà đã là người thứ năm hay người thứ sáu được giao quyền giữ giấy tờ và sổ đất của căn biệt thự.
Mới dọn đến đây, nên tôi không có thời gian trang trí lại căn phòng ngủ của riêng mình. Tôi dự định cuối tuần được nghỉ học, tôi sẽ đi mua giấy dán tường và tranh ảnh để cải thiện lại tình trạng không mấy sáng sủa của căn phòng.
Tắm xong, tôi xuống ăn cơm với cả nhà.
Bố mẹ tôi vẫn còn tò mò về chuyện xảy ra với tôi lúc nãy, nên lên tiếng dò hỏi.
_Sáng nay đi học vui chứ con ?
Tôi nhìn ánh mắt chờ đợi và thăm dò ý tứ của họ, tôi mỉm cười.
_Bố mẹ đừng lo lắng, không có chuyện gì xảy ra đâu.
_Con nói thật chứ ? Nếu không có chuyện gì xảy ra, tại sao con lại bị ướt hết, hai nữa giày của con cũng bị mất ?
Tôi cầm ly nước lọc ở trên bàn.
_Con đã nhảy xuống hồ cứu một con chim bồ câu bị thương, nên mới bị ướt hết và đánh rơi mất đôi giày.
_Cái gì ?
Mẹ tôi hét lên.
_Con có bị điên không ? Nếu chẳng may, con xảy ra chuyện gì thì sao ?
_Mẹ cũng biết khả năng bơi lội của con rồi. Con sẽ không bị làm sao đâu.
_Mẹ xin con, từ lần sau, trước khi con làm gì, con hãy để ý đến an toàn của bản thân. Đừng có hành động một cách nông nổi và bồng bột giống như một đứa trẻ con nữa.
_Vâng.
Tôi ngoan ngoãn đáp.
Tôi chỉ muốn họ yên lòng vì tôi thôi. Tính cách của tôi thế nào thì bản thân tôi là rõ nhất. Tôi có thể thờ ơ không quan tâm đến chuyện gì khi tôi không thích. Còn nếu không, dù có cấm tôi, tôi cũng làm bằng được.
Trong bữa ăn, tôi nói chuyện với bố mẹ tôi về trường lớp và các học mà tôi vừa mới quen. Tôi không dám kể cho họ nghe chuyện tôi đã dùng vũ lực với hai cô bạn cùng lớp, và chuyện tôi bị một tên con trai xa lạ hôn ở giữa hồ nước. Tôi sợ khi họ biết được sự thật, họ sẽ càng lo lắng cho tôi hơn. Có khi vì điều này, họ sẽ lên gặp hiệu trưởng và yêu cầu thầy cho tôi được chuyển lớp.
Ăn xong, tôi giúp mẹ tôi rửa bát.
Bố mẹ tôi rút về phòng riêng nghỉ ngơi. Chiều nay bố mẹ tôi phải đến Viện khoa học để nhận công tác mới, nên chỉ có một mình tôi ở nhà.
Đi về phòng riêng của mình, tôi lấy bức tranh vẽ bằng than chì trong cặp ra. Ngồi trên bàn học, tay chống xuống bàn, tôi nghĩ lại từng hình ảnh mà tôi đã thu được vào trong trí nhớ.
Tự nhiên lúc này, tôi lại muốn vẽ, muốn ghi lại từng khoảng khắc hiếm có mà tôi chưa từng gặp ở trong đời. Đầu tiên, tôi vẽ khung cảnh xung quanh hồ, sau đó bất chợt hình ảnh của tên kia xuất hiện trong tưởng tượng của tôi, chiếc bút chì trên tay tôi run run. Tôi buông rơi bút chì, tay tôi bất giác sờ lên môi.
Nụ hôn đầu tiên của tôi đã bị một chàng trai xa lạ cướp mất. Cảm giác phấn khích, hồi hộp và rung động ấy, giống hệt cảm giác lần đầu tiên tôi được đi dã ngoại. Khi tôi đứng giữ cánh đồng đầy hoa và cây cỏ, gió mát thổi bay chiếc mũ trên đầu tôi. Tôi vừa chạy vừa đuổi theo chiếc mũ đang bị gió cuốn ra xa, mái tóc tôi bay bay, bộ quần áo đang mặc trên người như muốn lôi tôi lên giữa không trung. Lúc đó, tôi thật sự nghĩ rằng mình sắp bay cao, bay xa, và bay mãi.
Cầm lấy bút chỉ, tôi vẽ lại khuôn mặt của tên kia. Từng nét bút chì thô trên trang giấy, cuối cùng tôi đã vẽ được khuôn mặt của Tên kia.
Tôi ngây người ngồi ngắm tên kia. Tôi không thở được. Ánh mắt tên kia như muốn hút lấy linh hồn tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị một chàng trai thu hút và khiến mình phải ngồi ngẩn ngơ để ngắm nhìn. Nay tìm được rồi, tôi lại thấy sợ và hốt hoảng muốn chạy trốn.
****************************
Buổi sáng hôm sau, hơn 7 giờ tôi mới đến trường.
Tôi đã biết trường cấp ba Anh Khoa có truyền thống đi học muộn, nên tôi cũng không vội lắm.
Đi đến cổng trưởng, khác hẳn với không khí yên tĩnh của ngày hôm qua. Sáng nay sân trường rất ồn ào, và náo nhiệt. Tôi mở to mắt nhìn khi thấy cả một rừng toàn con gái đang tập trung trước sân trường.
Tôi…tôi có đang nằm mơ không ? Hôm nay đâu phải ngày lễ, hay ngày kỉ niệm trường đâu, mà bọn con gái đều đứng chật cả sân trường thế này ? Bọn họ định chuẩn bị đình công hay làm phản chắc ?
Trong khi tôi còn ngơ ngác không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, tôi nghe tiếng loa phóng thanh thông báo.
_Trong số các bạn nữ ở đây, nếu ai nhận mình là chủ nhân của đôi giày này, thì hãy mau đứng ra đây ?
Đầu tôi nổ đánh “rầm” một tiếng, tôi suýt chút nữa đã đập đầu vào bờ tường gần cổng trường.
Không…không phải chứ ? Chuyện…chuyện này không phải là thật chứ ?
Tôi cố gắng gượng đứng thẳng lên, mắt tôi nhìn chăm chú vào hình ảnh một chàng trai đang dơ một đôi giày màu trắng được đựng trong túi bóng trước mặt bọn con gái.
Trên chiếc ghế ngồi ở giữa tiền sảnh của sân trường, tôi nhìn thấy Tên kia. Xung quanh tên kia còn có mấy chàng trai khác nữa. Bọn họ đều có diện mạo tuấn tú và thuộc bọn công tử nhà giàu.
Thôi rồi ! Tôi đã chọc nhầm phải thứ dữ rồi !
Tôi không dám tin rằng, tên kia thực sự dùng đôi giày mà tôi không kịp mang theo khi chạy trốn, để tìm tôi.
Tôi vội cúi xuống nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, sờ lại mái tóc giả đang đội trên đầu, và cặp kính giả cận to và màu đen trên mắt. Hoàn hảo ! Với vẻ bề ngoài thế này, tên kia nhất định sẽ không nhận ra tôi.
Bọn con gái nhao nhao đua nhau lên để nhận đôi giày kia là của mình. Họ hò hét và kích động kêu tên của Tên kia.
Tôi choáng váng không hiểu trường cấp ba Anh Khoa là ngôi trường kiểu gì nữa. Sao hiệu trưởng trường có thể để cho Tên kia tự tung tự tác muốn làm gì thì làm ?
Bọn con gái không biết trưa hôm qua ở trong hồ nước đã xảy ra chuyện gì nên họ mới lên nhận bừa.
Tôi nghe thấy từng tiếng “không phải” và “tiếp theo” cứ vang lên đều đều.
Mặt tên kia lạnh như tiền, miệng tên kia nhàn nhạt nở một nụ cười. Khi ánh mắt tên kia nhìn về phía tôi đang đứng ở gần cuối hàng, tôi thấy ớn hạnh.
Đây….đây là ánh mắt của một con người bình thường sao ? Tôi…tôi nên đi thì hơn, đứng ở đây thêm một lúc nữa, tôi sẽ bị ánh mắt màu xanh giống như nước hồ của tên kia nhấn chìm mất.
Tôi bỏ đi thẳng, mà không dám quay đầu nhìn lại. Vì tiền sảnh của khu B đã bị tên kia chiếm làm của riêng để phục vụ cho mục đích điên khùng của mình, tôi đành leo lên lầu hai bằng cầu thang ở bên hông của căn nhà.
Vào đến lớp, tôi chỉ thấy có mấy bạn nam đang ngồi hậm hực ở trên ghế và trên bàn nói chuyện phiếm và bình phẩm về hành động khó hiểu của tên kia.
Bọn họ cười rộ lên khi thấy tôi bước vào lớp. Chắc họ nghĩ rằng tôi vì biết thân biết phận mình là một cô gái xấu xí nên tự động rút lui và đi vào lớp.
Tôi không quan tâm đến ánh mắt và nụ cười chế giễu của họ. Nếu họ mà biết được tôi là chủ nhân của đôi giày kia, tôi đoán họ sẽ hộc máu mà chết. Tôi vì là người tốt nên không muốn họ chết bất đắc kì tử như thế.
Đút cặp vào ngăn bàn, gục mặt trên bàn, tôi chìm dần vào giấc ngủ.
Nhờ có tên kia, mà tôi có thể ngủ được một lúc lâu. Khi cô giáo, và bọn con gái mang theo khuôn mặt thất vọng và chán nản bước vào lớp, thì đã gần 9 giờ sáng. Tôi thấy nuối tiếc khi tên kia cho kết thúc nhanh như thế. Sao tên kia không kiểm tra cả buổi sáng luôn đi; có phải là tôi có thể được ngủ ngon, mà không phải học không ?
Hai cô bạn cùng lớp với tôi, vì hành vi “côn đồ” và giống người điên của tôi vào buổi sáng ngày hôm qua; nên khi trông thấy tôi, đã hốt hoảng vội ngồi xuống ghế của mình, và thỉnh thoảng trong giờ học lại len lén nhìn tôi.
Tôi cố nhịn cười. Xem ra tôi đã làm cho hai con chuột nhắt mượn oai hùm kia lòi ra cái đuôi chuột của mình rồi. Tôi hy vọng họ sẽ không ngu dại mà chọc vào tôi nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho họ.
Giờ ra chơi, không giống như hôm qua, hôm nay tôi không muốn ngủ gật trên bàn nữa, tôi có việc cần phải làm.
Buổi tối hôm qua, sau khi nghiên cứu các câu lạc bộ của trường. Tôi đã tìm được câu lạc bộ mà tôi muốn tham gia. Tôi nghe nói ở đây có một thần đồng về hội họa, cậu ta là chủ của câu lạc bộ “Vẽ tranh” nên tôi nhất định phải tham gia. Tôi muốn tham gia để học hỏi và chia sẻ niềm đam mê của mình với những người có cùng sở thích.
Cầm túi sách, tôi khoác lên vai, sau đó lững thững bước đi.
Một bàn chân cố ý thò ra chắn ngang đường đi của tôi. Hình như chủ nhân của chiếc chân ấy, muốn tôi bị ngã dập mặt ở đây. Chắc là cậu ta muốn biến tôi thành con hề để diễn hài miễn phí cho họ xem đây mà.
Tôi cười nhạt, mắt tôi nảy lửa. Tôi ghét nhất là bị người khác chơi trò ném đá dấu tay.
Tôi giả vờ như không biết gì, tôi vô tư dùng đôi chân đi giày đế cứng màu hồng nhạt của mình, để xéo lên bàn chân kia.
Tôi nghe thấy tiếng kêu đau đớn phát ra từ cổ họng của chủ nhân chiếc chân kia.
Tiếp theo cậu ta đứng bật đây, mắt long lên sòng sọc, còn tay hung dữ dơ lên muốn đánh tôi.
Tôi giả bộ đi giật lùi, môi mấp máy.
_Câu…cậu muốn gì ?
_Con quỷ kia ! Mày giẵm vào chân tao, mà không chịu lên tiếng xin lỗi, lại tỉnh bơ bỏ đi như thế hả ?
Tôi che miệng, mắp chớp chớp tỏ vẻ không hiểu.
_Tôi..tôi đang đi thì làm sao có thể để ý được “chướng ngại vật” ở trên đường. Đang ngồi yên lành, cậu lại chìa chân ra làm gì ?
Cuộc đấu khẩu của tôi và cậu ta khiến cả lớp chú ý.
Cậu bạn này có vóc người cao to, người béo ục ịch, cằm lẹm vì quá béo, mắt dài và nhỏ như mắt lươn, mũi tẹt, mái tóc thô và rối. Cậu ta đang mặc một chiếc quần jean to và rộng, áo màu xanh đen. Nhìn cậu ta cho tôi cảm giác, đang nhìn thấy một con heo biết mặc quần áo và biết cách cư xử như con người.
Tôi tự hỏi một người cũng không lấy gì làm đẹp đẽ như cậu ta, tại sao lại thích trêu ghẹo một con bé có vẻ bề ngoài giống như bị điện giật giống như tôi. Lẽ ra cậu ta phải biết thương người cùng cảnh ngộ chứ ?
_Câm mồm ! Mau xin lỗi đi ! Hay là muốn ăn đánh ?
Tôi căm ghét nhất là những người cậy mình khỏe mạnh và to con để bắt nạt người khác.
Tôi bước lại gần cậu ta, tay tôi bóp chặt lấy cổ tay của cậu ta.
Cậu ta phản kích lại tôi bằng cách dùng tay còn lại để vung nắm đấm vào mặt tôi.
Giờ tôi mới biết “con heo” này có thể đánh bất kì ai, kể cả con gái. Nếu cậu ta đã quá đáng như thế, thì đừng trách tôi.
Tôi bóp cổ tay phải của cậu ta như muốn nghiền nát, tôi nhanh chóng né tránh được cú đánh bằng tay trái của cậu ta. Tôi vặn hai tay của cậu ta ra đằng sau.
_Rầm !
Tôi ấn mạnh mặt cậu ta xuống mặt bàn, tôi rít giọng bảo cậu ta.
_Đừng tưởng cậu to khỏe hơn tôi thì có thể bắt nạt được tôi. Hừ ! Với ba cái thứ võ mèo cào của cậu mà cũng đòi dạy dỗ người khác sao ? Về nhà luyệt thêm đi rồi hãy tìm cách gây sự với tôi. Khi nào cảm thấy có thể trở thành đối thủ của tôi, thì lúc đó hãy khiêu chiến với tôi.