Ác Mộng Tình Yêu

Chương 54: Chương 54




Giờ ra chơi, Tuyết Lan hẹn gặp tôi ở trong khu vườn sau trường.

Tôi mặc dù không muốn đi, và không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô ta cả, nhưng lại nghĩ mọi chuyện nên được giải quyết một cách triệt để và nên kết thúc ở đây, vì nghĩ như thế, nên cuối cùng tôi đã nhận lời.

Tuyết Lan đến chỗ hẹn chỉ có một mình, tôi mở to mắt không dám tin là cô ả lại có dũng khí lớn như thế. Tôi tưởng cô ả sẽ hô hào cả bọn con gái đi cùng mình, để thị uy và ăn hiếp tôi. Xem ra hôm nay, cô ả có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, nên cô ả mới không muốn ai nghe được cuộc nói chuyện này.

Tôi thấy thế cũng tốt, tôi cũng có chuyện cần thương lượng với Tuyết Lan. Tôi cũng không muốn bọn con gái chanh chua xen vào và gây gián đoạn cuộc nói chuyện giữa tôi và cô ả.

Khi tôi đến chỗ hẹn, Tuyết Lan đã đứng đợi tôi được một lúc.

Khu vườn ở ngay sau khu A mà cô ả đang học, nên việc cô ả nhanh chân hơn tôi, cũng không có gì là lạ.

Tiến gần về phía cô ả, tôi lên tiếng trước.

_Cô muốn nói gì với tôi, thì nói đi.

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của tôi, Tuyết Lan quay lại nhìn tôi.

_Cô đã đến rồi ?

Giọng cô ả vẫn thanh thoát và nhẹ nhàng như xưa. Hình như cô ả đã quen ăn nói với người khác như thế rồi.

Tôi nổi da gà, mặt tôi hơi nhăn lại. Tôi thích cô ả tỏ ra hung dữ để mắng tôi hơn là dùng giọng nói của một con yêu tinh để hút hồn và giết tôi bằng cách thôi miên người khác vào trong cạm bẫy ngọt ngào của mình.

Tuyết Lan lành lạnh nhìn tôi, đôi mắt hẹp và dài như cánh phượng của cô ả sắc nhọn nhìn tôi, giống như muốn cứa sâu vào da thịt và cơ thể tôi.

_Cô vẫn cố chấp không chịu buông tha cho Hoàng Anh ?

Tôi cười nhạt, mắt tôi nhìn cô ả cũng sắc bén chẳng khác gì ánh mắt muốn giết người của cô ả.

_Tôi không cố chấp giữ lại những thứ gì không thuộc về mình. Nếu Hoàng Anh yêu cô, và muốn lấy cô. Cô nghĩ rằng bằng vào tính cách của anh ấy, anh ấy sẽ để cho tôi làm như thế sao ?

Tuyết Lan cười mỉa bảo tôi.

_Ai biết được là cô đã dùng chiêu gì để quyến rũ anh ấy ?

Cô ả khoanh tay trước ngực, mặt cô ả vênh lên, môi cô ả nguýt dài.

_Thật không ngờ, một cô gái hung dữ và thô lỗ như cô cũng có những chiêu dụ dỗ đàn ông, mà không một người đàn bà nào có được.

Nếu phải là khi khác, thế nào tôi cũng nổi điên lên chỉ thẳng tay vào mặt Tuyết Lan, rồi quát vào mặt cô ả. Nhưng lúc này, tôi lại thờ ơ cười nhạt, tôi bình thản đối đáp lại lời nói châm chọc của cô ả.

_Cô có thể nói gì là tùy cô, tôi không thể ngăn cấm cô nghĩ xấu về tôi. Điều tôi muốn nói với cô là thứ gì không phải là của mình, thì vĩnh viễn vẫn không có được. Có phải cô đang ghen tị với tôi, đang căm ghét vì tôi đã chiếm mất người đàn ông mà cô muốn lấy và muốn giữ làm của riêng ?

Mấy từ cuối, tôi cố gắng hạ thấp giọng, cố gắng dùng giọng mũi để nói chuyện với cô ta.

Tuyết Lan tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, mắt cô ả đỏ rực lửa, thanh âm cô ả cao vút.

_Đồ ti tiện ! Đồ không biết xấu hổ ! Cô không cảm thấy mình thấp kém lắm sao, mà còn dám vênh mồm lên để đấu lý với tôi ?

Cô ả nhếch mép “hừ” lạnh một tiếng, thanh âm cô ả vẫn trầm bổng lên xuống.

_Hay là cô thích được người khác tặng cho biệt danh cướp giật người yêu và chồng của người khác thì cô mới sống được, còn nếu không cô sẽ chết cô quạnh vì không ai biết đến danh tiếng xấu xa và đê tiện của cô ?

Cách rủa và sỉ vả người khác của ta văn vẻ hơn bọn con gái kia nhiều. Xem ra cô ả Tuyết Lan này được giáo dục và dạy dỗ khá cẩn thận. Ở cô ả toát lên khí chất của một tiểu thư được nuông chiều, và bao bọc từ nhỏ. Nhìn đôi bàn tay trắng muốt, mịn màng của cô ả cũng đủ cho tôi biết, cô ả không bao giờ, phải động tay động chân làm bất cứ việc gì.

Tôi đoán việc tôi dám cướp đi người đàn ông mà cô ả muốn lấy, đã làm tổn thương đến căn bệnh tiểu thư và muốn thứ gì phải có bằng được của cô ả.

Tự dưng, tôi lại muốn trêu đùa cô ả một chút. Tôi muốn kiểm chứng xem, khi dám một mình hẹn tôi ra đây, cô ả có bao nhiêu lá gan và bao nhiêu dũng khí.

Chỉ bằng hai bước chân, tôi đứng gần sát vào người cô ả, mặt tôi đằng đằng sát khí, môi tôi mím chặt, tay tôi dơ lên cao.

Tuyết Lan hét lên thất thanh, cô ả kinh hãi đi giật lùi. Ngón trỏ chỉ vào mặt tôi, miệng cô ả lắp bắp.

_Mày…mày muốn làm gì ? Nói…nói trước cho mày biết, nếu mày muốn đánh tao, tao sẽ kiện mày, sẽ làm cho mày thân bại danh liệt, để xem mày còn dám đánh tao và động vào tao nữa không ?

Mấy câu đầu Tuyết Lan vì bị tôi dọa cho sợ chết khiếp nên nói không ra hơi, nhưng mấy câu sau cô ả cố gào lên để cảnh cáo tôi. Cô ả đúng là một con chuột nhắt nhát chết, còn to mồm.

Tôi nhàn nhạt nhìn cô ả, chân tôi tiến lên thêm vài bước.

Tuyết Lan nhìn tôi trừng trừng, cô ả run sợ lùi dần.

Tôi và cô ả đang chơi trò đuổi bắt. Trong khi tôi đóng vai người đuổi, còn cô ả đóng vai người chạy.

Đang lùi dần từng bước, Tuyết Lan dừng lại, cô ả tặng cho tôi ánh mắt thâm độc và xấu xa.

Tôi biết là có biến. Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ mục đích hẹn gặp mặt ở đây của cô ả. Việc cô ả chỉ ra mặt có một mình lại càng khiến tôi nghi ngờ hơn. Giờ thì rõ ràng cả rồi. Cô ả chỉ cố kéo dài thời gian với tôi một chút, để cho tôi tin rằng xung quanh khu vườn không có ả cả. Khi tôi thả lỏng đề phòng với cô ả, bạn bè của cô ả lúc này mới ra mặt để uy hiếp tinh thần và đánh hội đồng tôi.

Cũng may ngay từ đầu, tôi đã biết tính cách yêu tinh của Tuyết Lan, nên tôi không bất ngờ lắm, khi tôi bị cô ả và bạn bè của cô ả bao vây vào giữa.

Xem ra sau khi biết Hoàng Anh không đi học, họ đã lập mưu dụ dỗ tôi ra đây để trút giận và căm phẫn, mà hơn một tuần qua họ phải chịu đựng, lên người tôi.

Cô ả có mái tóc hoa sen hùng dũng bước lên phía trước, thanh âm chói tai của cô ả vang lên.

_Con kia ! Hôm nay bọn tao nhất định sẽ dạy cho mày một bài học để cho mày chừa tính cách kiêu ngạo và không coi ai ra gì đi !

Tôi khinh bỉ bảo cô ả.

_Nếu cô muốn đánh thì cứ đánh đi, cần gì phải mượn lý do này nọ. Cô tưởng cô đang đóng phim kiếm hiệp đấy à ? Nếu cô tưởng mình là một anh hùng trừ gian diệt bạo thì cô đã lầm to. Tôi nghĩ dù cô có là một diễn viên, cô cũng chỉ đóng được vai phản diện mà thôi.

Cô ả tím mặt, mắt cô ả trợn tròn, thanh âm cao vút của cô ả lại hét vang.

_Câm mồm ! Ai cho phép mày chửu xéo tao hả ? Mày tưởng mày ngon lắm sao ?

Tôi lạnh lùng nhìn cô ả, mặt tôi không rõ hờn giận, tôi lẳng lặng đứng nghe cô ả hét chói tai và văng cả nước bọt ra không khí. Tôi rất sợ nếu cô ả còn điên tiết chửu tát nước vào mặt người khác giống như một bà tám ở chợ nữa, cô ả sẽ hộc máu mà chết. Tôi dù có căm ghét cô ả, cũng không muốn cô ả, phải chết vì một lý do hết sức lãng xẹt và buồn cười đó.

Dùng hai ngón tay, tôi nhay nhay lỗ tai, mặt tôi nhăn nhó. Tôi ngầm ý bảo cô ả có mái tóc hoa sen rằng: “Giọng của cô chẳng khác gì bò đá vào hai lỗ tai tôi”.

Không hiểu cô ả có hiểu tôi nói gì không, mà cô ả trở nên hung tợn hơn cả lúc nãy.

_Xông lên cho nó một trận đi chúng mày ! Phải đứng đây nhìn bản mặt vênh váo của nó khiến tao không chịu nổi.

Bọn gái bị khí thế hùng hồn và giọng nói vang như sấm của cô ả, làm cho kích động và nhiệt huyết sôi trào. Trông họ lúc này, chẳng khác gì một đám lục lâm thảo khấu đang hợp tác với nhau để đánh cướp, hết tất cả tài sản và muốn cho tôi nếm mùi đau khổ, vì dám khinh thường khả năng cướp bóc và trấn lột của họ.

Trong nháy mắt, vòng vây càng lúc càng khép chặt. Dáng nhỏ bé của tôi bị lọt thỏm vào giữa.

Tôi bẻ ngón tay kêu răng rắc, cổ tôi nghiêng về bên trái rồi lại nghiêng về bên phải. Tôi hiện giờ còn phấn khích hơn cả bọn họ. Đã lâu rồi tôi vẫn chưa được đánh một trận thật thống khoái để giãn gân cốt. Hơn một tuần nay, tôi nhất nhất phải làm theo lời của Hoàng Anh, nên trong lòng buồn bực và không cảm thấy thoải mái. Nhưng nay thì tốt rồi, tôi đã có thể tháo bỏ gông xiềng, để quay về con người tự do và phóng khoáng trước kia.

Hôm nay, tôi sẽ dạy cho bọn con gái không biết cao thấp và nông sâu này một trận, sau đó lôi hết tất cả bọn họ lên văn phòng hiệu trưởng để nhờ thầy ấy, phán xét tội lỗi mà họ dám gây ra cho tôi.

Nụ cười trên môi tôi ngày càng sâu, mặt tôi càng lúc càng lạnh, mắt tôi bình thản quan sát và đánh giá đối thủ trước mặt mình. Tôi chính thức đã trở thành một võ sĩ trên sàn đấu.

Tôi chưa kịp thi triển hết các thế võ của mình, một giọng nói lạnh tựa như băng ngàn năm vang lên.

_Các cô muốn làm gì ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.