Ác Mộng

Chương 6: Chương 6




Chương 5

Ngày thứ hai, cậu không đi học, vì khuôn mặt sưng ngay cả nhìn không được, lúc rửa mặt khăn mặt cùng vết sưng cọ xát đúng là một loại dằn vặt. Mà cậu càng cảm thấy hết sức sợ hãi hắn …

Hắn từ ngày hôm qua, đã không trở về… Chờ đến ngày thứ ba, trên mặt vết sưng cũng đã đỡ rất nhiều, xác định đã có thể ra ngoài, cậu kiên quyết đến phòng hiệu trưởng nói chuyện !

Khi cậu lấy dũng khí hướng hiệu trưởng đưa ra yêu cầu, thấy cậu vẻ mặt tiều tụy, hiệu trưởng trầm tư rồi cuối cùng đáp ứng yêu cầu của cậu.

Trên đường trở về, tâm tình chán nản mấy ngày nay dần dần biến mất. Cậu vô tình chạm mặt Khải Ninh, bất quá hắn hình như không thấy cậu, cậu vội vàng trốn ở góc khuất ven đường, sợ lại bị hắn hỏi han này nọ…

Tới buổi tối, kẻ đáng ghét kia cũng trở về, cậu run rẩy, dùng cố gắng đem thân thể lui vào trong chăn, làm như đang ngủ say. Giường lõm xuống, cậu biết hắn đang ngồi lên giường mình. Tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cậu căng thẳng hô hấp.

Trên mặt bỗng nhiên thoáng hơi lạnh, chăn bị hắn kéo ra, cậu giả vờ như đang ngủ, hô hấp trầm ổn.. Đi nhanh đi, mau đi đi, cậu trong lòng xua đuổi. Đợi một lúc, nghĩ một thế kỷ cũng không dài đằng đẵng như vậy …

Có cái gì chạm lên mặt cậu.. Nửa ngày, cậu mới biết đó là tay hắn, cậu chưa bao giờ bị ai chạm qua như vậy, kiềm chế suy nghĩ muốn vùng lên. Trên người bắt đầu phản ứng bài xích… Không muốn ai chạm mình !!! Hắn hô hấp càng ngày càng gần, cậu do dự, có nên mở mắt ra hay không.

Đột nhiên môi bị cái gì ướt át bao phủ, cậu trong nháy mắt cứng ngắc, toàn thân vô lực. Sau đó, rốt cuộc khống chế không nổi, đẩy ra hắn, ngồi dậy, dùng ánh mắt hoảng loạn nhìn hắn. Hắn hình như không ngờ cậu giả vờ ngủ, trên mặt thâm trầm, dùng loại ánh mắt ma mãnh nhìn cậu… cậu giữ chặt quần áo, bất an cắn môi!

“Hừ… Ngô Thụy khiết phích thật sự là quá thương cảm, nhìn hình dạng cậu ấy mệt mỏi như vậy, thực sự không đành lòng, cho nên, thầy đã chuẩn bị cho em một gian phòng khác… Lão già kia nói như vậy, cậu tìm hắn a!” Hắn lãnh khốc nói.

“…” Cậu trộm nhìn hắn, sắc mặt hắn càng ngày càng kém, cậu vội vàng cúi đầu nhìn hoa văn trên cái chăn.

“Thế nào? Dám làm mà không dám nhận sao?” Hắn mạnh mẽ tới gần, cậu bất đắc dĩ lui sát vào tường phòng bị, cằm lại bị hắn chế trụ …

Đau… Đau quá, vết sưng trên mặt còn chưa lành hẳn, bị hắn bóp, hàm răng cậu hình như cũng muốn gãy rồi, nước mắt không kìm được rơi xuống. Thấy hắn lộ ra khuôn mặt tà mị, cậu có chút xung kích, nhưng phần lớn đều là sợ hãi.

“Vừa chạm một chút, đã khóc rồi sao?” Hắn nâng cao thanh âm “Thật là nũng nịu a”

“ Cậu buông tôi ra! …Nếu không tôi kêu người!” Cậu còn nhớ hành động quá đáng của hắn lần trước, hắn không phải là một người dễ dàng buông tay.

Hắn như thể nghe thấy truyện cười, khoa trương cười lớn, ngay lúc cậu còn đang nghi hoặc, hắn đột nhiên đem cậu đặt dưới thân, lúc cậu còn chưa kịp kêu lên, hắn đã xé gối, nhét vào miệng cậu…

“Như vậy, sẽ không có ai quấy rối chúng ta nữa…” Lúc này hắn cười thập phần quỷ dị.

Cậu lắc lắc đầu, trong miệng nức nở… Hắn rốt cuộc bị sao vậy…

“Tôi muốn đi tắm, cậu ngoan ngoãn nằm ở chỗ này!… A, được rồi, phải trói chặt một chút..” Dứt lời, rút ra dây lưng đem cậu trói ở trên giường… Cậu liều mạng giãy dụa cổ tay, hành vi của hắn đã vượt quá bình thường… Rất nhanh, cổ tay bắt đầu đỏ lên, nhưng dây trói không chút nào nới lỏng!

“Bảo bối! … Như vậy chỉ tự làm thương mình thôi…” Hắn mặc áo ngủ còn chút ẩm ướt đi ra.

Đây là lần đâu tiên cậu bị một người ngoài gọi thân thiết như vậy, thật ác tâm.. Cậu mở to hai mắt nhìn hắn.

“Cậu sợ ta thượng cậu là con trai sao, không sao, kỹ thuật của ta rất tốt!..” Hắn vuốt vuốt mặt cậu, nhìn ánh mắt cậu đầy khiếp sợ “Thế nào? Tôi thượng cậu là phúc khí của cậu… Không được bày ra bộ dạng này…”

Trời ạ , hắn đang nói cái gì vậy… Cái gì gọi phúc khí… Cậu liều mạng lắc đầu, buông ra…

“Da của cậu so với con gái còn nhẵn nhụi hơn, khuôn mặt cũng thế, trên người không có lông tơ khiến ta chán ghét, cho nên tôi có thể chấp nhận được.. Tôi sẽ đem cậu huấn luyện thành sủng vật, chỉ thuộc về tôi…”

Cậu gần như muốn ngất đi rồi, người này hóa ra, lại là một tên biến thái… Cậu không muốn…

Sợ hãi nhìn hắn kéo chăn trên người ra, nước mắt – vì sợ hãi cực hạn, cũng đã rơi khắp mặt, tại sao lại như vậy a….

_________

Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.