Ác Nhân Thành Đôi

Chương 40: Chương 40: Chúc Mừng




Cửa hàng mới yên tĩnh khai trương.

Trang Thư Tình không có sử dụng thủ đoạn như lúc trước, ở cái chợ nhỏ kia thì thủ đoạn như vậy hữu dụng, nhưng tại nội thành này, nếu đem đi sử dụng ngược lại sẽ phản tác dụng.

Kẻ có tiền mỗi người đều có tật xấu, đều có một điểm chung, tuyệt không thể làm rớt giá trị con người trước mặt bọn họ.

Khai trương cửa hàng mới ở nội thành, trên con đường này thường xuyên qua lại sẽ không có chuyện mà một cái liếc mắt cũng không có, chỉ cần bọn họ tiến vào, Trang Thư Tình tin tưởng, dựa vào bố trí trong cửa hàng, những xiêm y tinh xảo treo trên tường, cùng với tài năng ăn nói của Hướng Tả có thể đem người chết nói cho sống lại kia, thì không có khả năng không buôn bán được.

Cửa mở không lâu, Bạch Chiêm chắp tay sau lưng đến, đằng sau theo vài cái đuôi.

Ngẩng đầu nhìn chữ viết ở trên bảng hiệu có chút non nớt,đề là 'Lo lắng', vẻ mặt Bạch Chiêm ghét bỏ nói với Trang Thư Tình: “Ta viết còn tốt hơn nhiều.”

Bước chân Trang Thư Tình dừng một chút, lời muốn nói ra miệng toàn bộ đều nuốt vào, nhưng vẫn phản ứng nhanh chóng bảo vệ cho đệ đệ, “Cửa hàng ta, ta dùng bản vẽ của đệ đệ ta, cho dù Bạch công tử viết có tốt cũng không có quan hệ gì.”

Lần này đến phiên Bạch Chiêm bị nghẹn, Trần Nguyên theo bản năng lui về sau hai bước, những người liên quan phía sau cũng vội vàng lui về phía sau mong rằng có thể tự bảo vệ bản thân, phải biết rằng công tử không mở miệng thì không sao, nhưng cứ hễ mở miệng thì chính là giết người không đền mạng.

”Ngươi nghĩ có quan hệ tới ta sao?”

Trần Nguyên lại yên lặng lui về sau hai bước, nỗ lực không muốn nghĩ tới ý nghĩa trong lời này có bao nhiêu kinh sợ người khác.

Trang Thư Tình suy nghĩ, lấy tư duy của người cổ đại, nàng hiện tại hẳn là nên phản ứng thế nào mới đúng, sắc mặt trắng bệch bưng mặt muốn chết muốn sống? Nhưng nàng làm sao có tài năng khiến cho gương mặt trắng bệch? Nếu không thì nghẹn đến đỏ mặt đi? Đỏ mặt thì nàng còn có khả năng làm được.

Bạch Chiêm đến gần nàng, “Nói chuyện.”

Nam nhân cao hơn nàng nửa cái đầu, Trang Thư Tình ngẩng đầu chống lại tầm mắt hắn, lời nói này khiến nàng nghe có chút phiền não, cũng lười áp chế chính mình.

”Bạch công tử là đang dùng thân phận gì tới hỏi ta? Nếu là ân nhân cứu mạng, ân tình ta đã ghi ở trong lòng, hơn nữa cũng theo yêu cầu của ngài mà tạ lễ, còn nếu là chuyện khác... Thứ cho ta ngu dốt, thật sự không nghĩ ra được ngoại trừ tầng quan hệ này ta còn có gì liên quan khác đến công tử ?”

Nơi nàng ở là của ta, cửa hàng nàng thuê là của ta, người nàng dùng là của ta, những thứ nàng trưng bày trong cửa hàng đều lấy ra từ khố phòng của ta... Bạch Chiêm thầm trả lời trong lòng, nhưng dù không có đầu óc hắn cũng biết lời này nếu như nói ra, nữ nhân này nhất định sẽ không chút do dự đem toàn bộ trả lại cho hắn.

Như vậy, muốn hắno trả lời vấn đề này như thế nà?

trên mặt Bạch Chiêm vẫn luôn bình thản nhưng bây giờ lại lộ ra biểu tình buốn rầu.

Trần Nguyên thiện ý tiến lên nhắc nhở, “Công tử, đây là lễ vật của ngài sao?”

Bạch Chiêm ánh mắt sáng ngời, đem vấn đề kia bỏ qua đầu, Trần Nguyên từ trong tay hắn tiếp nhận một hộp gấm được đóng gói tinh mỹ, “Cái này cho ngươi, nghe nói hôm nay ngươi khai trương cửa hàng nên ta đặc biệt đến chúc mừng.”

Nhìn đến ánh mắt đại tổng quản, Hướng Tả lau mồ hôi trên trán tiến lên phía trước thi lễ nói: “Chưởng quầy, công tử cũng là đến chúc mừng, vậy thì nên vào bên trong nói chuyện đi.”

Trang Thư Tình cũng không phải là người không nói đạo lý, tương phản, nàng nguyện ý cùng người khác nói đạo lý, nếu Bạch Chiêm càn quấy, nàng còn có thể đem người từ chối ngoài cửa, nhưng đối phương đã hạ mình đến đây, thái độ của nàng cũng không thể quá xấu, nghiêng người nhượng bộ, dù sao đi nữa, ân cứu mạng kia là thật, nàng cũng không mau quên như vậy.

Tâm tình Bạch Chiêm nhất thời tốt hơn nhiều.

Rõ ràng tối qua mới đến xem qua, nhưng này Bạch Chiêm vẫn giả bộ như mới thấy cửa hàng, nhìn đông nhìn tây, khóe mắt sáng lên khi nhìn thấy Trang Thư Tình tự mình châm trà cho hắn, tâm tình rất tốt thong thả bước chân qua ngồi xuống.

Ghế tựa rất mềm, ngồi rất thoải mái, Bạch Chiêm quyết định sau khi trở về phủ cũng cho người làm một bộ như vậy .

”Ngươi không xem lễ vật ta đưa đến sao?”

“...” Bộ dáng này hình như ngầm có ý chờ mong, là nàng nhìn lầm rồi đi, giờ này khắc này, Trang Thư Tình ẩn ẩn cảm thấy nam nhân này kỳ thực cũng không có biểu hiện cao lãnh như tưởng tượng, bằng không hôm nay cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Nàng thậm chí đoán hắn là vì cho nàng chỗ dựa mà đến, tuy rằng mặc kệ là nghĩ như thế nào, giao tình bọn họ cũng không tốt tới vậy.

Trong lòng trái lo phải nghĩ, nhưng trên tay Trang Thư Tình cũng không chậm, hai ba động tác liền đem hộp gấm mở ra.

Bạch Chiêm cũng nhìn theo động tác của Trang Thứ Tình, từ trong hộp gấm lấy ra một bức tranh chữ, “Như thế nào, coi như phù hợp với ngày hôm nay đi?”

” Ngôn tất tín hành tất quả (*).” Trang Thư Tình nhẹ giọng đọc ra, đáy mắt hiện lên ý cười, “Rất thích, cám ơn.”

(*)nói phải suy nghĩ cân nhắc, hành động phải kiên quyết

Bạch Chiêm vừa lòng , hắn thích nhìn thấy bộ dáng ày của nàng, giống như một con nhím nhỏ thu hồi gai nhọn đầy mình lộ ra một mặt mềm mại, bất quá nói lời nói của hắn vẫn đàm đạm như trước không nghe ra chút gì,“Không cần cảm tạ ta, dù sao cũng không phải ta viết.”

Trần Nguyên quay đầu đi không đành lòng nhìn tiếp, nếu có thể, hắn muốn đem lỗ tai đều dán lại, ở trong lòng cân nhắc sau nay phải làm như thế nào để thay công tử cứu vãn một chút.

Nói cho Trang cô nương đây là bản vẽ của hoàng thượng? Nếu không cận thận còn nói ra mối quan hệ của công tử và hoàng thượng, không được, rất phiền toái, chưa có mệnh lệnh công tử hắn cũng không dám lộ ra.

Vậy chỉ cần ám chỉ một chút về tầm quan trọng của bức tranh chữ này? Kỳ thực chỉ cần để Trang cô nương nhìn xuống dấu ấn bên dưới bức tranh liền sáng tỏ, cũng không cần phải sợ không giải thích tốt.

Trần Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định giao việc này cho Hướng Tả giải quyết, là người tài thì phải vất vả nhiều thôi.

Không biết chính mình lại bị phái đi khổ sai, Hướng Tả hai tay nâng bản vẽ lên hỏi, “Chưởng quầy, cái này thu hồi hay là treo trong cửa hàng?”

”Thu...”

”Treo ở nơi dễ nhìn thấy.” Bạch Chiêm ngắt lời nàng, “Thu hồi làm gì, ta thấy treo lên ở chỗ kia cũng tốt, vừa lúc đang thu thập cửa hàng, cũng không cần thu lại cất đi.”

Trang Thư Tình càng thêm không dám treo, buôn bán có một việc cần chú ý đó là hòa khí sinh tài, nếu vì treo bức tranh chữ này lên mà đưa tới phong ba, nàng vẫn là nên đem gác nó lại.

Tự mình nhận lấy rồi cuốn lại bỏ vào trong hộp gấm, Trang Thư Tình nói:“Lễ vậy tất nhiên là phải thu hồi mới thỏa đáng, Bạch công tử còn chưa đi trên lầu xem, Hướng Tả, ngươi mang công tử đi xem đi.”

”Vâng, công tử,mời.”

Bạch Chiêm liếc mắt nhìn cái hộp kia một cái, rốt cuộc cũng không nói thêm nữa, vốn bản thân hắn cũng không biết là thứ này có bao nhiêu trân quý, hàng năm phụ thân đều ở lại, cũng viết không ít, với hắn mà nói cũng chỉ một bức tranh chữ thôi, tự hắn cũng có thể viết, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Hắn nguyên bản không hề nghĩ ngợi nhiều liền đưa vài cái đến, là Trần Nguyên nói thứ này thời khắc mấu chốt không chừng còn có thể dùng được nên hắn mới cầm đến.

Thu hồi thì liền thu hồi đi, trên địa bàn của hắn cũng không dùng được thứ kia.

Mời người đi rồi, Trang Thư Tình nhẹ nhàng thở ra, mỗi khi nhìn thấy vị Bạch công tử này nàng liền cảm thấy lo lắng đề phòng, cũng thấy hắn làm việc luôn có cử chỉ thình lình bất ngờ, so với người khác rất khác nhau, thật không biết là dạng gia đình gì có thể dưỡng ra một Bạch Chiêm như vậy.

Trần Nguyên tiến tới nhẹ giọng nói: “Trang cô nương không cần suy nghĩ nhiều, công tử nhà ta cũng không ác ý gì.”

Trang Thư Tình ngẩng đầu, “Ánh mắt hắn thuần túy như vậy, nếu như hắn thực muốn giở trò xấu, trực tiếp đem này cửa hàng hủy đi ta cảm thấy mới hợp với tính tình hắn.”

Đây là lần đầu tiên có người dùng hai từ thuần túy để hình dung công tử, cẩn thận suy nghĩ thì quả thật như thế, trên đời này còn ai có thể thuần tuý hơn so với công tử? Trần Nguyên thật sâu thi lễ rối lui về một bên.

Sau khinghe được lời nói kia từ công tử, Trần Nguyên đối với Trang Thư Tình càng lưu tâm hơn vài phần, cũng càng không lý giải được rõ ràng hết ý trong lời của công tử, hắn quả thật là đã xem thường tiểu cô nương chưa cập kê này.

”Lo lắng? Vài ngày lại nhiều ra thêm một cái cửa tiệm như vậy, bán cái gì a?” Ngoài cửa truyền đến tiếng người, nghe thấy giọng nói thì người đã đến cửa.

Hai ngày trước có mua thêm hai vị cô nương một người tên là Dụ Quyên, một người tên là Long Diễm Diễm, không cần phải nghĩ, này lại là từ Bạch phủ xuất ra, cho dù là Trang Thư Tình thay đổi người bán khác cũng không thể thay đổi kết quả.

Có thể mua được tất nhiên là miệng lưỡi lanh lợi, cũng là người cực có nhãn lực, lúc này Dụ Quyên liền ra nghênh đón.

”Không dấu gì tiểu thư, đây là cửa hàng bán y phục và đồ thêu, tú nương đều là người từ trong cung ra, đồ thêu đều là tốt nhất, nơi này của chúng ta còn cung cấp rất nhiều đồ thêu đa dạng để tiểu thư lựa chọn, tiểu thư mời ngồi bên này.”

Ánh mắt Tiểu thư kia đầu tiên là nhìn trên trần nhà, sau đó là trên tường, rồi lại nhìn ngăn tủ cách nàng gần nhất kia, ngăn tủ đan xen hợp lí cách nhau mấy ô vuông, mỗi một ô vuông đều bày biện vật phẩm.

Nếu là thứ đồ tầm thường tất nhiên không thể khiến cho Trần gia đại tiểu thư lộ ra vẻ mặt kinh sắc như vậy, nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới trong lúc vô tình lại tiến vào một cửa hàng có thể nhìn thấy rược nhiều trân phẩm như thế này.

Giương mắt quan sát chung quanh, dời bước đến từng ngăn tủ phía trước nghỉ chân một lát, phát hiện thế nhưng không có một đồ thứ phẩm!

Đến thư phòng của cha nàng so với nơi này còn kém xa!

Bất quá chỉ là một cửa hàng bán y phục mà có thể phí tổn đến nhường này, người sau lưng rốt cuộc là ai?

Vừa nhấc đầu, Trần đại tiểu thư triệt để không thể bình tĩnh, bước nhanh ra trước đưa tay ra sờ sờ y phục kia, khẳng định suy đoán trong lòng, thế nhưng thật sự là...

”Trong cửa hàng của ngươi có bán tằm ti ngàn năm?”

Vải dệt trong tiệm này mỗi một dạng Trang Thư Tình đều nhận biết được, nàng có thể khẳng định chưa từng nghe nói đến loại vải tằm ti ngàn năm này, lại thấy vị tiểu thư kia nhìn chằm chằm xiêm y trong tay, liền cảm thấy sáng tỏ .

Nguyên lai vải này gọi là tằm ti ngàn năm.

Vẫn một mực đi theo phía sau Trần đại tiểu thư, Dụ Quyên ôn thanh nói:“Tiểu thư kiến thức rộng rãi, lại có thể nhận biết được vải thiên tằm, đã nhận biết thì cũng hiểu được loại vải này trên thị trường không thể bán.”

”Vậy bộ xiêm y này...”

”Đây là của một vị khách nhân, tranh thêu trên xiêm y là từ cửa hàng chúng ta.”

Thì ra là thế, Trần đại tiểu thư cũng bất giác thất vọng, vừa bắt đầu nàng cũng không ôm hi vọng nhiều, bất quá người có loại vải dệt này lại có thể đến đây đặt thêu, cũng đồng ý đem xiêm y treo trong cửa hàng để thu hút khách, đủ để chứng minh cửa hàng này không đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.