Không có ai cản lão thái gia.
Lão phu nhân càng không kìm nén được, vừa khóc vừa cười lau nước mắt.
Trang Thư Tình hiểu được, lão thái gia từ trong thất vọng tột độ lại đột nhiên biết được trong ba đứa con trai vẫn còn một đứa có tâm báo hiếu,
nghĩ mọi cách bảo toàn tính mạng của cha mình, lão thái gia đương nhiên
là vô cùng cao hứng.
Vỗ vỗ bả vai Thanh Dương Tử hỏi, “Độc đã được giải chưa?”
Thanh Dương Tử tiếp tục lấy một giọt máu từ đầu ngón tay của lão thái
gia để xem xét, “Trước kia lão gia tử không phải trúng loại độc này, sau có người cho ngài giải dược, vì che dấu tai mắt người khác nên đã thay
sang một loại độc khác, loại độc này không gây thương hại lớn cho cơ
thể, nhưng phần độc lúc trước đưa vào lại chưa được thanh lý sạch sẽ.
Thấy sắc mặt Trang Thư Tình trầm xuống, Thanh Dương Tử vội thu lại mấy lời vô nghĩa, nói thẳng vào trọng tâm, “Ta có thể giải.”
Hạ nhân đang quỳ trên mặt đất nghe vậy vội vàng tiến lên hai tay dâng
giải dược, “Tam gia nói không thể để tánh mạng lão gia tử rơi vào trong
tay người khác nên vẫn luôn tìm kiếm cách chế tạo giải dược rồi phái
người bí mật đi điều chế, bởi vì không biết lúc đó lão thái gia trúng
độc nhiều hay ít nên có thể độc sẽ vẫn còn tồn dư trong cơ thể, nhưng mà tam gia lại sợ đại gia và nhị gia biết được nên không dám quá làm quá
mức, sợ sẽ tạo ra kết quả xấu.”
Hạ nhân kia đột nhiên quỳ mạnh xuống dập đầu với Trang Thư Tình, “Đại
khái là nửa tháng trước, tam gia đến đây đưa cho tiểu nhân dố giải dược
đủ dùng cho một năm, nói nếu trong khoảng thời gian này tam gia không
trở về mà đại gia và nhị gia vẫn vô sự thì... thì tiểu nhân phải nghĩ
mọi cách giấu lão thái gia và lão phu nhân đi, chờ tiểu thư đến cứu
giúp, tiểu nhân, tiểu nhân từ lúc đó đến này chưa từng thấy qua tam gia, cầu tiểu thư, tiểu thư hãy cứu lấy tánh mạng của tam gia!”
Từng người, từng người lần lượt dập đầu, âm thanh kia vang lên cũng biết dùng rất nhiều lực, Trang Thư Tình nhanh chóng cùng đệ đệ nâng người
dậy, “Ta không giúp nhị cữu nhưng không thể không giúp tam cữu. Đều là
người thân, ta tất nhiên sẽ để ý đến sống chết của cữu cữu, Bạch Chiêm,
ta nhớ không lầm thì Trần Nguyên nói những chứng cớ kia đều là do tam
cữu trình lên, hắn an bày tam cữu ở chỗ nào rồi?”
”Ở phủ đệ của ta. An toàn.”
Trang Thư Tình nhìn hắn cười xán lạn, lại nhìn về phía hai vị lão nhân
đang vô cùng kinh hỉ, vẻ mặt Trang Thư Tình mang theo chút đắc ý như một đứa bé muốn được khen thưởng: “Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, tam cữu
không có việc gì.”
Lão phu nhân tiến lên nắm chặt lấy hai tay của cháu gái, dùng sức gật
đầu, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống, Tam tử và con trai, con gái của
nữ nhi. Nàng cuối cùng có nơi để dựa vào.
”Ngoại tổ phụ, nhị cữu sớm đã bị Bạch Chiêm bắt, cữu cữu... Cũng phải giao cho hoàng thượng ử lý.”
”Đó là lẽ đương nhiên, hiện tại Đổng gia không người gánh vác, trước khi tam cữu con có thể thoát khỏi liên quan trong vụ này, chuyện của Đổng
gia đều do con làm chủ.”
Trang Thư Tình nghe lão thái gia nói có chút thụ sủng nhược kinh, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, trụ cột của Đổng gia qua mười mấy năm vô cùng
chắc chắn, cho dù sập hơn phân nửa, nhưng phần dư lại cũng không phải
người bình thường có thể so sánh, đem nhà này giao cho nàng?
Lão gia tử nhìn về phía cháu gái, trong lúc bất giác, nàng đã gánh lên
rất nhiều chuyện, lại có chút tiếc nuối vì nàng sinh ra là nữ nhi, nếu
là nam nhi... Thư Hàn cũng rất tốt. Có một tỷ tỷ luôn suy nghĩ cho đệ
đệ, dùng tất cả phương pháp dẫn dắt hắn đi theo con đường tốt nhất, về
sau khẳng định tiền đồ vô lượng, chỉ tiếc lúc này Thư Hàn vẫn còn quá
nhỏ.
”Đổng gia đã sớm thối rữa từ bên trong, mấy năm trôi qua không biết còn
mấy ai sạch sẽ, hiện nay cần phải có người quyết đoán ngoan tay, khoét
xuống tất cả những chỗ sâu mọt, nên cắt thì cắt, nên chặt thì chặt, chỉ
cần có thể bảo trụ được một chút nguyên khí cũng có thể từ từ xây dựng
lại, nếu như không, Đổng gia chắc chắn sẽ không thể đứng lên nổi.”
Lão gia tử cười khổ nói: “Đổng gia hiện tại, giao vào tay ai cũng không
tốt bằng đưa nó cho con, nhân cơ hội này cũng nên chỉ dạy một chút cho
Thư Hàn, chỉ đọc sách xuông thôi thì không thể hiểu được.”
Trang Thư Tình hiểu ý của lão gia tử, giao cho nàng, vì có thể thông qua nàng mượn chút sức lực từ Bạch Chiêm, đây là đường ra duy nhất của ĐỔng gia, cắt bỏ những nơi thối rữa mới có thể phát triểu về sau.
”Cũng không phải là không được, nhưng mà ngoại tổ phụ, ta không hề có
bất kỳ cảm tình với những người khác trong Đổng gia, đến lúc đó ngài
đừng chê cháu gái xuống tay quá nặng, không niệm nhân tình, nói thực ra, thứ nhân tình này, vốn là không có.”
Lạo gia tử chỉ có thể cười khổ, “Vì vậy ta mới muốn giao cho con, ta đã già, đã không còn quyết đoán như trước.”
”Bọn họ không dám không nghe con.”
Lời này, có rất nhiều ẩn ý trong đó, Trang Thư Tình làm như không có nghe hiểu, “Bảo Châu.”
”Vâng, tiểu thư.”
”Nói cho Trần Nguyên, trói Đổng Minh Húc lại giao cho... giao hắn cho ai?”
Trong mắt Bạch Chiêm xoẹt qua ý cười, “Trần Nguyên sẽ tự biết.”
”Bảo Châu, đi truyền lời.”
”Vâng.”
”Nam Châu, ngươi đi tìm Tam Tử, để hắn đến hỗ trợ đến sắp xếp từng người lớn nhỏ trong Đổng gia, bất luận là ai, cũng phải đem tất cả đào ra,
những hạ nhân mang tội lớn thì ném đến quan phủ xữ lý theo luật lệ Đại
Chu, nhất là những quản sự trong phủ, một người cũng không tha, tội
không đáng chết thì xử phảt theo quy củ trong phủ, còn dư lại thì trước
mắt để đó, chờ tam cữu về nói sau, có công lưu lại, không công nhưng vô
tội thì thả đi, chờ chuyện này trôi qua, hạ nhân trong phủ đều thay mới
một lượt.”
Câu nói kế tiếp Trang Thư Tình muốn nói cho hai vị lão nhân nghe, hai người chỉ gật đầu, không nói lời nào.
”Đi thôi.”
”Vâng.”
Lúc này, Đổng Minh Húc đã nghe được lời Bảo Châu chuyển đạt tới, hắn
không dám tin trừng lớn mắt, thanh âm bén nhọn từ trong cổ họng phun
ra,“Trang Thư Tình, ngươi là một kẻ khác họ, sao lại dám vung tay múa
chân trước mặt Đổng gia, cút đi, Đổng gia...”
Lời còn chưa dứt, cằm đã bị Trần Nguyên vặn gãy, trên thực tế hắn còn
đang phiền lòng bản thân xuống tay quá chậm, để Đổng Minh Húc có cơ hội
nói ra mấy lời kia.
Trang Thư Tình đứng dậy phủi phủi xiêm y, nhìn hai vị lão nhân tươi ười
thảm nhiên, “Cháu gái đã thay ngoại tổ phụ giáo huấn hắn.”
Mấy năm này, tình phụ tử đã sớm bị hành động của đứa nghịch tử này mài mòn, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu. “Đều giao cho con xử trí.”
Đổng Minh Húc bị người môt trái một phải không chế không thể động đậy,
nhìn thấy người đi đến trước mặt lập tức tru gào lên, đáng tiếc không có ai hiểu hắn nói gì.
”Đánh lên mặt hắn, dùng sức đánh.”
Trần Nguyên đã sớm muốn động thủ, lúc này được lệnh lập tức giơ tay,
Trang Thư Tình lại cản lại: “Đừng đánh bằng tay, bẩn, dùng đáy giày.”
”Ý hay.” Trần Nguyên lập tức cởi giày, từng quyền, từng quyền hạ xuống
mặt của Đổng Minh Húc, gương mặt của hắn lập tức sưng đỏ lên, dính đầy
đất đá.”
”Ngừng.”
Đổng Minh Húc tức giận muốn ăn sống nuốt tươi Trang Thư Tình, đời này của hắn chưa từng chịu cảnh nhục nhã như vậy, chưa từng!
”Cảm thấy ta quá ngoan độc?” Trang Thư Tình ôm Niệm Niệm tiến lên một
bước, người không biết nội tình nhìn thấy chắc đều sẽ cho rằng Trang Thư Tình nàng mới là người ác độc, nghĩ vậy, hình như lại thấy cũng không
sai.
”Ngươi làm ra những chuyện thiếu đạo đức, không có tình người. Ta không
muốn phán xét bất cứ cái gì, ta cũng không phải thẩm phán, nhưng người
đã dám hạ độc ngoại tổ phụ, cầm tù nhị vị lão nhân, người làm con như
ngươi dám hạ độc thủ, vì cái gì ta không dám? Đánh ngươi một chút thì có sao? Rút da lột gân cũng là tội ngươi phải chịu.
Đổng Minh Đức co rụt lại, không thể tin được chỉ một chút thời gian thế
nhưng lại để cho nàng biết được chuyện mà hắn sợ nhất khi để người ngoài biết đến.
”Ta là đại phu, nếu chỉ một mình ta thì để biết được chuyện ngươi hạ độc thì quả thật không dễ, ngươi cũng sẽ không yên tâm khi cho ta một mình
đi gặp nhị lão như vậy, nhưng ngươi không biết là, bên cạnh ta có một
người chuyên điều chế độc dược, chỉ cần ngửi mùi, cũng có thể biết được
ngoại tổ phụ đang trúng độc gì, không cần dùng giải dược để uy hiếp ta,
tam cữu đã sớm đánh tráo độc dược của ngươi, chính vì lo lắng có một
ngày ngươi đem chuyện độc dược ra để uy hiếp, không thể tưởng tượng được có phải hay không? Các ngươi ngàn phòng, vạn phòng bao nhiêu năm cũng
không ngờ được tam thúc có thể đánh tráo độc dược dưới mí mắt các ngươi, bằng không, ngoại tổ phụ đã sớm bỏ mình từ bốn năm trước, Đổng Minh
Húc, người như ngươi, thiên lý khó dung!”
”A ngao nga a ngao nga...”
”Ngươi muốn nói cái gì cũng đều đã muộn, ta không cần biết, Đổng gia
cũng không cần quan tâm, mang người đi đi, đây là thái độ của Đổng gia,
thỉnh quan phủ nghiêm phải theo pháp luật.”
Những người đi theo Đổng Minh Húc đón khách nhân sớm đã bị chuyện đột
nhiên xảy ra dọa ngây người, đợi đến khi bị mang đi mới phản ứng kịp
muốn kêu gào, nghĩ đến kết cục của Đổng Minh Húc ai cũng không thể bình
tĩnh, lúc bị kéo ra ngoài còn tận lực giải thích cho bản thân, “Thư
Tình, Thư Tình, ta là vô tội, ta vô tội...”
”Ta cũng là vô tội , chuyện không liên quan đến ta.”
”Ta là bị bức, Thư Tình, ta bị bức, ta chưa từng hại đến lão thái gia, ta không có...”
Trang Thư Tình nhìn những người này, đáy lòng lạnh lẽo, là người trong
một tộc, nhưng đến khi chuyện lớn xảy ra, tại vạ ập xuống đầu cũng chỉ
muốn bảo trụ lại chính mình.
”Có tội hay không ta cũng không thể định đoạt, nếu người nào thực sự vô
tội, thì không có ai có thể oan uổng các ngươi.” Nói xong cũng không
thèm nhìn, Trang Thư Tình lập tức xoay người về phòng.
Trước buổi trưa hôm nay, lời đồn về Trang Thư Tình đã bị lan truyền ra khắp mọi nơi.
Hiện tại, sau khi Trang Thư Tình tới kinh đô được một lúc, thanh danh
của nàng đã được lan truyền rộng rãi, nàng tàn nhẫn, hành sự quả quyết
khiến người người nhớ kỹ.
Sau khi chuyện bị vỡ lở, Đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều bị tước đoạt
tài sản, giam lỏng trong phủ, những quan viên tham gia vào chuyện này
trong một đêm cả gia tộc đều sụp đổ, chỉ có Đổng gia là chưa có ai xử
trí.
Mà lúc này, quan hệ của Trang Thư Tình và ĐỔng gia cũng được truyền ra, một số người cũng ẩn ẩn hiểu được.
Thì ra Trang Thư Tình là con gái của vị Đổng tứ tiểu thư bỏ trốn nhiều
năm trước, vừa đến kinh đô nàng liền tiếp nhận quyền chưởng quản Đổng
gia, một trần lôi đình giáng xuống, điều động tất cả người của Bạch
công tử xử trí, những quan binh canh gác bên ngoài Đổng gia cũng tận lực phối hợp, nếu ai còn không hiểu rõ sự tình bên trong thì đúng là uổng
phí cho những người có đầy đủ hai con mắt.
Năm đó tử tiểu thư vứt bỏ vị hôn phu để bỏ trốn khiến bao nhiêu người
chê cười, nhưng bỏ trốn sau lại sinh được một nữ nhi như vậy lại giúp
cho Đổng gia trong thời kì sụp đổ ngăn được một cơn sóng dữ.
Những chuyện khác không nói, chỉ riêng sự quyết đoán của nàng đã không ít lần được mọi người đề cập.
Đổng gia, thật sự là có phúc.
Hoàng đế ở trong cung, sau khi nhận được tin tức liền mừng rỡ nở nụ
cười, nhìn Ôn Đức nói: “Đây quả là thê tử của Chiêm Nhi, nếu là người
khác thì có ai chịu nổi.”
”Lão nô cũng cảm thấy như vậy, người như Trang tiểu thư vậy khó ai có thể xứng đôi, vừa vặn công tử cũng không phải người phàm.”
”Nàng quả nhiên hạ thủ được,“ Hoàng đế dần thu liễm tươi cười, “Không
nghĩ tới Đổng Quân thật sự bị nghiệt tử làm hại, trẫm còn tưởng đám
nghiệt tử kia làm ra chuyện lớn như vậy đều là do hắn dung túng, trách
không được Trang Thư Tình lại hạ thủ độc ác, nếu là người khác... Ôn
Đức, ngươi đến nội kho môt chuyến, chọn mấy loại dược liệu tốt đưa cho
Đổng Quân, thay mặt trẫm đến thăm hắn một chuyến, trẫm không đi được,
khi hắn làm quan có bao nhiêu ngạo khí, bộ dáng hiện tại nhất định sẽ
không muốn để trẫm nhìn thấy.”
”Lão nô tuân chỉ.”
”Mặt khác, để Chiêm Nhi mang theo bảo bối của hắn vào cung dùng bữa tối
với trẫm, nói với hắn, nếu hắn không tiến cung trẫm sẽ xuất cung đi tìm
hắn.”
Ý trong lời nói là, bữa cơm này nhất định phải ăn, Ôn Đức cười đáp, “Vâng, lão nô nhất định truyền lời lại.”