Thanh Dương Tử và Chu Tề thay phiên nhau bắt mạch cho hoàng thượng, cả hai đều trầm mặc không nói gì.
Trang Thư Tình mang trà lên định uống, thấy bọn họ vội vàng như vậy liền buông chén trà đi qua bắt mạch.
Chu Tề cười khổ: “TỐi hôm qua rõ rang vẫn còn tốt, hiện tại sao lại…”
“Bởi vì độc tố đang có chuyển biến , không thể kéo dài luau, phải nhanh
chóng thay máu cho hoàng thượng.” Tình huống phát triển nhanh hơn so với dự đoán của nàng, như vậy thân thể của hoàng thượng hiện tại không quá
ổn định, mà đang yếu dần đi, ít nhất hiện tại vẫn đang trong trạng thái
tốt.
Bạch Chiêm không đến gần, ngồi một chỗ nhắc nhở một câu, “Có rất nhiều tù binh.”
Trang Thu Tinh hai mắt sáng ngời, “Thanh Dương Tử, mau đi lấy. trong
rương có nước chanh, biết cách dung rồi chứ? Làm như vậy máu sẽ không
đông lại.”
Thanh Dương Tử khong nói hai lời lập tức ôm hộp giải phẫu và máy ly tâm một đường chạy mất.
“An Cùng, ngươi đi theo giúp hắn.”
“Vâng.” An Cùng rất cao hứng vì hắn có thể giúp một tay, lập tức liền
bám theo sau Thanh Dương Tử, vì đi quá nhanh nên không kịp chú ý, lúc ra cửa liền đụ ng phải người, “Ôn công công! Tiểu nhân dáng chết!”
Ôn Đức kéo hắn lại, trong long tuy gấp nhưng sợ lúc này xảy ra biến cố gì, vội hỏi, “Sao gấp như vậy? Đi đâu?”
“Trang đại phu nói Thanh đạo trưởng đi lấy máu cho hoàng thượng, để tiểu nhân đi hổ trợ.”
Tảng đá trong long Ôn Đứu lập tức buông xuống, tay cũng thoáng buông lỏng, “Mau đi đi.”
“Vâng.”
“Công tử, Trang tiểu thư, lão nô đã điều tra xong, người sắp xếp thế cục là Chử gia, bọn học đi trước ẩn vệ một bước tiến đến doanh địa, tìm
được Vệ Hàm tướng quân, nói công tử mưu nghịch, Đài Sơn doanh gần kinh
đo nhất, vì phòng doanh trại sẽ sinh biến nên đã khống chế toàn bộ Vệ
gia, Vệ tướng quân ;úc đầu không tin, lập tức cho thủ hạ hồi kinh, nhưng lúc đó kinh đô đang loạn thành một đoàn, cửa thành không có cách nào
vào dược, nguwoif Chử gia lại cho truyền ra một chút tin tức hư hư thực
thực. Vệ tướng quân liền tin, sau đó mới hành động như vậy.”
“Hiện tại như thế nào?”
Một đêm không nghỉ nhưng tinh thần Ôn Đức vẫn rất tốt, sống lưng thẳng
tắp, “Lão nô tự mình đi xử lý việc của Vệ gia, cũng đã lien hệ với Vệ
tương quân, vệ tướng quân đã đáp ứng với lão nô sẽ phối hợp làm việc.”
“Tin được không?”
“Được, người khác lão nô không chắc nhưng Vệ tướng quân lão nô nhìn ra
dược hắn vô cùng trung thành với hoàng thuộng, nếu khong hoàng thượng
cũng sẽ không giao trọng trách quan trọng này cho hắn.”
Bạch Chiêm ngẩng đầu nhìn về phía Trang Thư Tình, thấy nàng mệt mỏi ngáo một cái, “Mở cửa thành ra cho quân đội vào thành, bây giờ binh quyền
giao cho hắn quản, phong bế toàn thành.”
“Vâng.” Ôn Đức cao giọng đáp ứng, “Người Chử gia…”
“giết.”
“Chỉ Cố.” Trang Thư Tình giữ chặt tay hắn, “Chàng đã giết ba hoàng tử,
vẫn nen lưu lại vài người để hoàng thượng xử lý, còn nữa, giết gà dọa
khỉ cũng phải làm ngoài sáng, trước mặt công chúng.”
Bạch Chiêm khong có lo lắng gì nhiều, nhìn Ôn Dức nói: “Nghe nàng.”
“Vâng.” Ôn Đức liếc mắt nhìn Trang Thư Tình, trực tiếp hỏi nàng, “Có nên triệu các thần nghị sự hay không?”
Trang Thư Tình không hiểu nhìn hắn, hỏi nàng vấn đề này làm cái gì>
Nhìn Chỉ cố, hắn hoàn toàn là một thái độ không lien quan gì đến bản thân, nếu muốn hắn tham dự vào chuyện này đúng là nằm mơ.
Nghĩ nghĩ, Trang thư Tình liền gọi Chu Tri Tiếu tiến đế, “Loại tình huống này phải làm thế nào?”
Chu Tri Tiếu cũng hoàn toàn không biết làm sao, chuyện như vậy sao hắn có thể làm chủ!
Nhưng hoàng hậu lại ngeh hiểu ý tứ của Trang Thu Tình, nàng liền giải
thích: “Trong long nghĩ thế nào thì nói như vậy, nói sai cũng không ai
dám trách ngươi.”
Trang Thư Tình nhìn hoàng hậu, cười cười với nàng, nàng vẫn luôn cảm
thấy, nữ tử có thể chịu được tịch mịch chốn thâm cung ddefu là những
người vô cùng giỏi. Nhất là một người dưới gối không con nhưng vẫn có
thẻ bảo vệ được địa vị của mình, thật sự rất lọi hại.
Nếu đổi lại là nàng, sợ là đã sớm chạy mất.
Chu Tri Tiếu từ khi hắn hiểu chuyện tới nay vẫn cực kì ít xuất hiện
trước mắt mọi người, thân là hoàng tử, tuy lại không dược hoàng thượng
yêu thích nhưng trong cung cũng không có người nào dám cắt xén hay đối
với hắn không tốt.
Vì vậy tâm tính cũng không quá u ám, ngày ngày lại thường đọc sách mở
rộng tri thức, biết được rất nhiều, tuy rắng trong long vẫn chờ mong phụ hoàng sủng ái, nhưng trong long cũng lo dược lo mất.
Trước mắt là cơ hội của hắn, hắn biết.
Hắn luôn chờ đợi, chờ đợi cơ hội đén với hắn.
Ổn định lại suy nghĩ rối loạn trong đầu, Chu Tri tiếu suy nghĩ một lát
liền nói: “Hẳn là chỉ nên cho những người có thể tin được biết tình
huống hiện tại của phụ hoàng đẻ thương nghị các phương pháp có thẻ xảy
ra, trừ vào triều, các vị đại thần nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trước mắt phải mau chóngđể kinh đô ổn định lại, không thể để chuyện ở
kinh đô truyền sang các huyện khác, càng không thể để các quốc gia khác
biết được, bằng không sẽ rất khó xử lý.”
Ôn Đức không khỏi nhìn kĩ lại vị thập tứ hoàng tử mới gặp này một lần,
nếu có thể bồi dưỡng thêm mấy năm, chắc chắn sẽ trở thành châu báu.
“Không sai.” Bạch Chiêm khó có khi tán thưởng một câu, hắn chỉ là không muốn quản chứ không phải không hiểu.
Chu Tri Tiếu đưa tay vòng trước miệng khụ khụ mấy tiếng nhằm khiến bản
thân không vì vui mừng mà thất thố, lời của hắn vừa rồi đều học được từ
trong sách, một người mấy năm tự học nhiều như vậy, rốt cục cũng có thể
dược tán thành, nguwofi này lại là Bạch công tử vô cùng khó lấy long,
hắn muốn nhảy lên, muốn hét thật lớn.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn thận trọng đứng thẳng, kìm nén xúc động của mình.
Không nguwofi nào chê cười hắn, ngược lại mọi người ddefu cảm thấy đứa nhỏ này thật tài năng.
“Ôn Đức, đi làm đi.”
“Vâng.”
Khi thái dương đã leo cao trên đỉnh nghi thiên điện, An Cùng mới vô cùng cẩn thận mang một cái chai tiến vào, Trần Nguyên đi theo bên người hắn.
Trang Thư Tình nhìn thấy hắn đến lập tức tiến lên nhận lấy bình máu treo lên, cắm ống truyền và kim tiêm vào, sau đó truyefn máu vào cơ thể, sau đó nhanh chóng chuyển qua tay kia rút máu ra.
Máu lấy được khoảng 4ml, sau khi cảm thấy lượng máu đã rút ra vừa đủ, Trang Thư Tình liền chuyển qua xem u.
Chu Tề thấy hành đọng của nàng rất muốn nói một câu: Trang đại phu, ngài dạy ta đi, ta giúp ngài, nhưng hắn không nên nói lời này, trừ phi hắn
phản bội sư môn, đầu nhập môn hạ của Trang đại phu.
Có đôi khi, hắn thực sự có xúc động này, nhất là khoảng thời gian từ ngày hôm qua đến lúc này.
“Chu ngự y, bắt mạch.”
Chu Tề lập tức hồi thần lại, vội chú ý mạch đập, sau một lúc lâu mới có thể cảm nhận dược chút biến hóa nho nhỏ.
“Trang đại phu, biện pháp này của ngài hưu dụng rồi, chỉ là thay đổi quá nhỏ.”
“Chờ kinh đô ổn dịnh mới có thể lấy nhiều một chút.” Thấy máu đã truyền
vào xong, Trang Thư Tình rút kim tiêm ra, “Nhân thủ không đủ, Chu ngự y, chờ tình thế tốt lên liền đi tìm mấy vị ngự y có thể tin dược đến hỗ
trợ.”
”Vâng.”
”Ngao ô!”
”Rống!”
”Tê!”
“…” Các loại thành âm của động vật truyền đến, cách nơi này rất gần,
nhưng hiện tại Trang Thư Tình không thể rời nơi này đi được, vội hỏi:
“Trang Nguyên, ngươi giúp ta đi nhìn xem một chút là chuyện gì xảy ra.”
Trần Nguyen rất nhanh liền quay lại, “Tam hoàng tử đến, nói là muốn trông thấy hoàng thượng.”
“Một mình hắn?”
“Hoàng phi và thế tử cũng đi theo.”
Trang Thư Tình nghĩ một lát liền hiểu, Tam hoàng tử mang thê nhi heo chỉ sợ cũng bieesy bọn họ không hoàn toàn tin tưởng hắn, chủ động để lộ uy
hiếp của mình, hơn nữa còn mang người thả trước mi mắt bọ họ.
Trong đám hoàng tử cũng không phải chỉ toàn bao cỏ.
Bạch Chiêm nhìn thấy Hữu Phong gật đàu hắn mới tỏ thái độ, “Mang đến dayd.”
Trang Thư Tình nhìn bình máu, chạy đến cạnh cửa huýt sáo xong liền vội vàng quay trở lại.
Bộ dáng kia kì thực có chút buồn cười, sau khi cười xong lại cảm thấy mũi có chút chua xót.
Chu Tri Sâm một tay ômi nhi tử khoảng bốn năm tuổi, một tay nắm lầy tay
của tam hoàng phi, lúc này mặt nàng đã sớm có chút tái nhợt, một nhà ba
người cùng tiến vào.
Lúc vào gật đàu với Bạch chiêm một cái tỏ ý chào hỏi, sau đó tiến tới long sang, “Trang đại phu có thể cứu phụ hoàng sao?”
“Không dễ dàng như vậy, hiện tại chỉ có thể tận lực khiến cho tình huống không trở nên xấu đi.”
“Không thể chữa khỏi sao?”
“Chở khi tình hình kinh đô ổn định, ta sẽ thử thay toàn bộ máu trên
người hoàng thượng thử xem, nếu như không được cũng chỉ có thể mời cao
minh khác.”
Đổi hết máu trên người rồi vẫn còn có thể sống được hay sao? Đổi thế
nào? Giống như bây giờ sao? Chu Tri Sâm không dám hỏi tiếp, trong longw
hắn tẩ nhiêm mong ngóng phụ hoàng có thể không có nguy hiểm đến tính
mạng, với hắn mà nói, vị trí này, phụ hoàng ngồi so vơi ai cũng tốt hơn
rất nhiều.
Buông nhi tử xống, mặc cho nhi tử chạy ra bê ngoài nhìn đám mãnh thú,
Chu Tri Sâm ngồi xống đối diện Bạch Chiêm, nhìn thấy hắn một đêm trải
qua chuyện như vậy nhưng vẫn long tóc vô thương, thản nhiên ngồi uống
trà.
“ba tên kia là tàn hay chết?”
“Chết.”
“Không ngoài ý muốn.” Chu Tri Sâm đổ chén trà một hơi can sạch, “Lão ngũ cũng chết?”
“chưa.”
“Ta vẫn cho rằng hắn mới là người đang chết nhất.”
“Ta muốn nhiefn xem thử phụ thân có mềm long với hắn hay không?”
“Nếu như phụ thân… phụ hoàng hoàng lại chỉ cấm tục hắn trong phủ thì sao?”
“Giết.”
“Phụ hoàng sẽ không vui.”
“Thì sao?”
Một hỏi một đáp, đều rât lạnh nhạt, ánh mát trời chiếu vào trong điện,
dừng trên mặt Bạch Chiêm, gương mặt lạnh lung khi nhất thời như không
giống người phàm.
Bach5 Chiêm nâng mí mắt, mặt trời chiếu vào khiến hắn hơi hipf mắt lại,
khó có khi nhiều lời vài câu, “Trước mười sáu tuổi, trong cuộc sống của
ta không có người gọi là phụ thân. Nhưng cuộc sống lúc có so với không
có cũng chả khác gì nhiều, hắn có thích ta hay không thì lien quan gì
tới ta? Không thích thì về sau không cần gặp mặt là được, cứu hằn một
lần, cứu giang sơn hắn một lần, ann sinh thành có thể trả xong.”
“Ngươi làm như vậy không khỏi quá mức…”
“Nếu hắn biết phân biệt thiện ác thì sao lại không đồng ý hành động của
ta, Đại Chu đã sớm thối nát, hắn không quả quyết, không giải quyết được
việc cũng là do hắn.”
Chu Tri Sâm cảm thấy hứng thú, “Ngươi có biết phụ hoàng muốn ngươi kế vị hay khong?”
“hắn không sợ mất nước thì cứ việc.”
“…” Chu Tri Sâm cũng đoán được ngôi vị hoàng đế sợ là không có lực hấp
đãn với Bạch Chiêm, nhưng lại không ngờ hắn lại nói một câu như vậy,
không hiểu hỏi lại Bạch Chiêm, “Ngôi vị hoàng đế có gì không tốt? Thiên
hạ đều là của ngươi, đồ tốt nhất, nữ nhân xinh đẹo nhất…”
“Nói vậy, Chỉ Cố không cần kế vị vẫn tốt nhất.” Trang Thư Tình sau khi
rút kim ra liền lập tức bắt mạch, xác định tình huống xong mới chậm rãi
đi tới.
Chu Tri Sâm nhìn trời nhìn đất cũng không dám nhìn thẳng nàng, nũ nhân
khác hắn không them liếc mắt nhưng vị Trang daji9 phu, nữ phù thủy này,
hắn không dám khinh mạn.
Hiện tại nghĩ lại quả thật dắc tội người ta.
Người ta tình cảm tốt như vậy, hắn nói đến nữ nhân xinh đẹp không phải là muốn khiến người ta không thoải mái sao?
Uống một ngụm trà, Bạch Chiêm cảm thấy trà này đột nhiên ngon hơn rất
nhiều, “thiên hạ lớn vô cùng, một Đại Chu sao có thể xưng là thiên hạ,
xa không nhắc tới, nhưng Cúc Quốc, Võ Quốc, ngươi đặt bọn họ chỗ nào?”
“…” Chu Tri Sâm bị chặn không mở lời được, nhưng mà tam hoàng phi lại
cúi đàu cười, phu quân này của nàng có đôi khi rất tốt, nhưng có đôi
khi, quả thật tức giận khiến người đau gan, nhưng lại rất ít người dám
đi giáo huấn hắn.