Tâm tình tốt, ba ngày đường thủy trong nháy mắt liền đến .
Rõ ràng huyện Lãnh Sơn mới là nơi hai người đã sống nhiều năm, nhưng dù
là Trang Thư Tình hay là Trang Thư Hàn thì trong lòng bọn họ đều có một
loại cảm giác muốn quay trở về đây.
Tuy chỉ là toà nhà mới ở mấy tháng nhưng lại có cảm giác như đây mới chính là nhà của bọn họ.
Bạch Chiêm chỉ vào một toà nhà cách vách nói: “Về sau ta ở nơi đó, có chuyện gì thì gọi một tiếng, ta có thể nghe được.”
Trang Thư Tình nhìn thoáng qua, cũng không giật mình, “Nhanh như vậy đã chuẩn bị tốt?”
”Nếu chút chuyện ấy còn làm không xong, nuôi bọn họ để làm gì, gió bắt đầu lớn rồi, mau trở về phòng đi.”
Quan sát hướng gió trên đường về thấy không tốt, trời cũng bắt đầu tối
đen, tháng hai thời tiết vẫn rất lạnh, Trang Thư Tình không nói thêm gì, dắt Trang Thư Mẫn bước nhanh vào.
Trang Thư Mẫn là lần đầu tiên xa nhà, một đường đi đến đây đã quan sát
được hết trên xe ngựa, chút rung động trong lòng đã sớm áp chế, nhưng
đợi đến khi bước vào cửa, nhìn khắp toà nhà tinh xảo này vẫn có chút
giật mình.
”Tòa nhà này muội thực sự đã mua xong?”
”Đương nhiên, tốn của muội không ít bạc đâu, bất quá nếu ở lại nơi này
lâu lâu dài dài thì cần gì phải làm mình thiệt thòi, bạc kiếm được là để mình dùng, hết thì sau này lại kiếm về.”
Đúng vậy a, nàng nghĩ như vậy nên cũng thật sự làm như vây… Chính mình
phải đối tốt với bản thân mình, Trang Thư Mẫn rất hâm mộ một Tình muội
muội như vậy.
”Cho nên, Mẫn tỷ tỷ à, đời người chỉ ngắn ngủi vài năm, mọi chuyện cần
gì phải bắt buộc cầu toàn, đối với bản thân mình tốt một chúng cũng
không có gì là sai, trên đời này, đến bản thân mình còn không biết quý
trọng thì làm sao còn có thể trông cạy đến chuyện người khác sẽ đối tốt
với mình?? Muội cũng nói trước với tỷ, muội khẳng định, con người sống ở đời là phải biết yêu thương bản thân mình trước, tỷ cũng đừng hy vọng
muội sẽ yêu quý tỷ hơn yêu quý bản thân mình. “
”Một bụng toàn là ngụy biện.” Trang Thư Mẫn vờ giận dỗi nói nàng một
câu, “Nhưng như ta nghe thế nào cũng cảm thấy không phải a?”
”Những lời muội nói suốt dọc đường không phải lời vô ích. Thật đói, Bảo
Châu, ngươi đi phòng bếp phân phó một tiếng, một khắc sau dọn cơm lên.”
”Vâng.”
”Đi, Mẫn tỷ tỷ, tỷ đi chuẩn bị trước đi muội phải về phòng đổi chải đầu, đổi xiêm y, khi nào xong thì đến ăn cơm với bọn muội. Phòng của tỷ cũng không cần phải sửa lại gì nhiều, muội đã cho người sắp xếp lại, là căn
phòng ngay bên cạnh phòng của muội.”
Trang Thư Mẫn nhẹ giọng đáp ứng. Trong lòng có lo lắng, nhưng lại không
cảm thấy bàng hoàng khi phải đến một nơi xa lạ, vừa bước vào căn phòng
mà Trang Thư Tình sắp xếp đã nghe thấy thanh âm của muội muội vọng qua,
nàng tin vị muội muội này có thể giúp nàng vượt qua khó khăn. Có nàng ấy ở đây, nàng không còn sợ gì nữa.
”Thư Hàn, đệ cũng nên đi rửa cái mặt, đổi xiêm y, sau đó đi mời Bạch
Chiêm lại đây, ăn cơm một mình thì có nghĩa gì, Nam Châu, ngươi đi chăm
sóc Thư Cố.”
”Đã biết, tỷ tỷ, ta lập tức đi.”
Thế nhưng lại không có nửa phần chần chờ?
Thần thái Trang Thư Tình càng thêm phấn khởi. Cũng không cần người khác
hầu hạ, sau khi cùng Trang Thư Mẫn vào nhà liền vừa dọn dẹp vừa nói
chuyện với nàng: “Nơi này của muội không có nhiều quy củ, nam nữ bất
đồng tịch gì đó đã sớm bị gạt bỏ. Trong nhà chỉ có mấy người, bàn ăn
chia ra làm hai phần, dù sao trong nhà này cũng không có người nào quản
muội nên muội đều làm theo ý của bản thân, nếu như Mẫn tỷ tỷ không thích ứng được cuộc sống như vậy. Về sau muội có thể làm một bàn riêng cho
tỷ, tỷ cũng có thể ăn ở phòng của mình.”
”Không cần như vậy đâu.” Tiến lên giúp Trang Thư Tình lấy hộp trang diểm xuống. Cầm lược chải đầu cho nàng, “Tỷ đến đây không phải để khiến cho
muội không tự nhiên, trước kia quy củ trong nhà thế nào, về sau vẫn cứ
như thế, không cần bận tâm ta, ta cũng không phải người trời sinh đã
thích bị quản, bây giờ còn khiến cho ta cảm thấy có cầu còn không được.”
Nhìn bóng dáng nữ tử dịu dàng đứng phía sau nàng qua gương, trong lòng
Trang Thư Tình cảm thấy cực kỳ thoải mái, “Mẫn tỷ tỷ, cuộc sống như bây
giờ cũng rất tốt, so với bất kỳ thời diểm nào muội nhìn thấy tỷ còn tốt
hơn.”
Trang Thư Mẫn ngẩng đầu, nhìn gương mặt tươi cười trong gương không khỏi cũng nở nụ cười , “Ừm, bản thân tỷ cũng thích cuộc sống như vậy.”
Hai tỷ muội nhìn nhau cười.
Chờ hai người đi ra, Bạch Chiêm đã đến, khóe miệng gợi lên tươi cười không thể nghi ngờ cho thấy tâm tình hắn bây giờ rất tốt.
Trang Thư Mẫn nhìn thấy mà sửng sốt, nam nhân này không phải người dễ
chọc, luôn làm theo ý của mình, là một công tử không dễ thân cận, không
ngờ khi hắn cười lên lại có bộ dáng như vậy.
”Ta đói muốn chết rồi, mau ăn đi.”
Tay nghề của Dụ nương tử không thể chê vào đâu được, Trang Thư Mẫn bình
thường ăn ít nhưng hiện tại cũng ăn nhiều hơn nửa chén cơm.
Uống thêm chén trà để tiêu cơm, mọi người đều thả lỏng người cùng nói chuyện.
Trang Thư Mẫn nhìn một màn này nhịn không được nghĩ, nếu nương biết hiện tại nàng ở Hội Nguyên Phủ không có quy củ như vậy, không biết có phải
sẽ hối hận khi đã để nàng đến đây hay không, nhưng mà, loại cảm giác này thật tốt.
”Tỷ tỷ, sáng mai đệ phải đi thỉnh an tiên sinh.”
”Đúng vậy, nên đi, tiên sinh nếu biết đệ đứng đầu, khẳng định sẽ rất cao hứng.”
Bạch Chiêm một tay chống đỡ đầu, bộ dáng lười biếng giống như một con
mèo lớn, “Dựa vào quan hệ của Tô Văn, sợ là kết quả hắn đã sớm biết,
nhưng mà Thư Tình, có phải nàng đã quên chuyện gì rồi không?”
Trang Thư Tình cho Trang Thư Cố ăn trái cây, nghe vậy ngẩng đầu, trừng
mắt nhìn, trong đầu chuyển qua mấy vòng, nhất thời giật mình, “Niệm
Niệm!”
Rời nhà nguyên một tháng, cũng không biết tiểu gia hỏa kia đã đi về nhà bao nhiêu lần.
”Ngày mai ta ôm hổ con trả lại cho cha mẹ của nó, thuận tiện mang Niệm
Niệm về luôn, ta cảm thấy nó khẳng định sẽ bám dính lấy ta.”
Thực sự bám dính!
Cũng may là dùng thịt chứ không phải móng vuốt bám lấy!
Ánh mắt Niệm Niệm ẩm ướt trần đầy ủy khuất, ánh mắt nhìn hổ con dường như đang bắn ra dao nhỏ.
Rõ ràng là chủ nhân của nó, nhưng xa nhà lại không mang nó theo, ngược
lại lại mang theo con hổ con này, Niệm Niệm càng nghĩ càng cảm thấy ủy
khuất, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.
Trang Thư Tình đau lòng không thôi, ôm nó lên nhẹ giọng dỗ, “Ta sai rồi, chủ nhân sai lầm rồi, sau này mặc kệ là đi đâu cũng đều mang theo ngươi có được hay không, đừng khóc a, rơt nước mắt sẽ không còn uy phong nữa
đâu.”
Niệm Niệm vốn cũng chỉ rơi hai giọt nước mắt, mỗi bên một giọt, bộ lông
được vuốt ve liền cảm thấy cao hứng, còn không quên từ bả vai của chủ
nhân nhìn hổ con bằng một ánh mắt đắc ý.
Vị trí bị thương không nặng đã không cần phải buộc lại, nhìn hổ con bây
giờ không còn thảm hại như lúc trước, nó còn chưa học được cách tranh
thủ tình cảm, nhưng dựa vào thiên tính của động vật,thấy con vật khác
chiếm địa bàn của nó khiến cho nó rất mất hứng, nơi mà bình thường nó
nằm giờ đây lại bị con sói nhỏ kia chiếm cứ, tức giận hừ hừ hai tiếng
nhưng hiện tại nó chưa làm được cái gì, vậy nên liền rúc vào hổ mẹ tìm
kiếm an ủi.
Thời gian dài như vậy cọp mẹ không được nhìn thấy con của mình, sớm đã
mong ngóng đến sốt ruột, hiện tại liên tục liếm những vết thương trên
người hổ con, tất cả trong mắt đều là đau lòng.
Ánh mắt nhìn về phía Trang Thư Tình đều tràn đầy cảm kích.
Trang Thư Tình cảm thấy. Việc nàng có thể nghe hiểu được lời nói của động vật không có gì là không tốt.
Toàn thân Trang Thư Mẫn cứng ngắc không dám tới gần, cũng không chịu lui ra phía sau, liền cứ đứng như vậy. Ngay cả đầu cũng không di chuyển .
Lúc này nàng mới triệt để cảm giác được, Tình muội muội lúc ở Hội Nguyên Phủ và lúc ở Khê Thủy Trấn hoàn toàn không giống nhau, ở nơi này Tình
muội muội, rất vui sướng.
Bạch Chiêm liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt một lần nữa đặt lên người Thư Tình, hắn không cần biết Thư Tình muốn bảo vệ bao nhiêu người, chỉ cần
không đem đến phiền toái cho Thư Tình. Không khiến cho Thư Tình thương
tâm, hắn sẽ không chút để ý cũng đem người đó bảo vệ giúp nàng.
”Hổ con còn phải theo ta một đoạn thời gian nữa. Có những nơi bị thương
rất nặng, ít nhất phải đến mười ngày sau mới khỏi, mỗi ngày còn phải
thay thuốc, chờ đến khi nó tốt hơn, ta sẽ đưa nó về.”
”Rống rống...”
”Không cần cảm tạ ta. Ta rất cao hứng khi có thể cứu sống nó.”
Hổ đực gần đó xuất hiện, còn kéo theo một con linh dương còn chưa tắt thở, sừng trên đầu nó không nhỏ hơn hổ đực bao nhiêu.
”Cho ta?”
”Rống.”
”Vậy cám ơn , yên tâm, ta sẽ không khiến hổ con chịu thiệt.”
”Ngao ô!” Niệm Niệm bất mãn vị bị bỏ qua, thịt trong lòng bàn chân lại vỗ vỗ lên người Trang Thư Tình .
Trang Thư Tình nghe hiểu lời của nó, ánh mắt không khỏi sáng lên, nàng
cũng không cần lang tộc trả ơn nàng thứ gì, nhưng mỗi lần chúng nó đưa
đều rất quý, nàng cũng chỉ là phàm phu tục tử thôi.
”Bạch Chiêm. Chàng đi cùng cùng Niệm Niệm một chút.”
Bạch Chiêm hiểu rõ, liếc mắt ý bảo đám người Trần Nguyên đến gần rồi mới rời đi theo Niệm Niệm.
Lúc này Trang Thư Tình mới trở lại bên người Trang Thư Mẫn, cười tủm tỉm hỏi.”Sợ hãi sao?”
”Đương nhiên là sợ hãi rồi, ta lớn như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hổ, nhưng mà hình như nhìn cũng không quá hung dữ.”
”Muội không phải nói chúng nó, mà là đang nói bản thân muội, muội có thể ở chung với động vật, có thể hiểu được lời nói của chúng nó. Tỷ không
cảm thấy muội là yêu quái sao?”
”Dù là yêu quái cũng là yêu quái tốt, nếu như tất cả yêu quái đều tốt
như vậy thì so với con người còn khả ái hơn.” Trang Thư Mẫn cố trấn
định, vươn tay vuốt ve Niệm Niệm, dùng hành động chứng minh bản thân
mình thật sự không sợ.
Trong lòng Trang Thư Tình cảm thấy thật ấm áp, tươi cười trên mặt tràn
đầy vui vẻ, nắm lấy chân trước của Niệm Niệm đặt lên trên tay nàng, thì
thầm với niệm niệm: “Đây là Mẫn tỷ tỷ, về sau phải bảo vệ nàng nha.”
”Ngao ô!” Niệm Niệm rất nể tình giữ chặt một ngón tay của nàng quơ quơ.
Bộ dáng nho nhỏ của tiểu gia hỏa này, không cần hành động, không cần lên tiếng cũng có thể khiến cho nữ hài tử đối với vật nhỏ này không có chút miễn dịch, cái gì sợ hãi Trang Thư Mẫn đều đã quên, không tự giác được
lại gần một chút, bắt lấy bàn chân đang cần lấy ngón tay của nàng tiếp
tục chơi đùa.
Giờ khắc này, Trang Thư Tình thật sự cảm thấy vệc mang Trang Thư Mẫn ra khỏi Khê Thủy Trấn là việc làm cực kỳ đúng đắn.
Bạch Chiêm rất mau đã trở về, tay còn cầm theo một túi lớn.
”Là cái gì vậy?”
Bạch Chiêm nâng cằm hướng Thanh Dương Tử , “Ngươi tới nhận.”
Thanh Dương Tử đi đến, ngồi xổm xuống cầm mỗi thứ cẩn thận nhìn qua, sau đó chia ra làm mấy phần, “Đây là dược thảo, đều có độ tuổi rất lâu năm, được hiệu vẫn còn nguyên, khó có được là chúng đã được bảo vệ cẩn thận, mấy thứ này có những cái thuộc hạ không biết tên, nhưng có vẻ đều là
thứ tốt.”
Hai mắt Thanh Dương Tử tỏa sáng, “Tên không biết là gì, ta cũng chỉ có
thể tìm sư phụ của ta hỏi một chút, chỗ sư phụ của ta có rất nhiều bảo
bối, chỉ là được thảo của sư phó đều được phơi khô, còn thứ này vẫn còn
tươi mới, Trang tiểu thư, tiểu thư có thể đưa chúng cho ta đi nghiên cứu một chút?”
Trang Thư Tình cũng không biết kia hai cây thuốc dính đầy bùn đó là thứ
gì, đặt trong tay nàng cũng vô dụng, đưa cho Thanh Tử Dương không biết
chừng còn có thể tìm ra được lợi ích lớn, gật đầu đồng ý.
Thanh Dương Tử lập tức dùng túi gói kĩ hai cây thảo dược lại, nhìn như
vậy, vẻ mặt thỏa mãn kia so với việc nhìn thấy khuê nữ nhà ai tắm còn
muốn vô sỉ hơn, Trần Nguyên hận không thể xé mặt hắn ra làm đồ lót ghế
ngồi, miễn cho việc hắn làm công tử mất mặt.
Sau khi trở về, Bạch Chiêm dẫn Trang Thư Tình đi tới hai tòa nhà ngay
cạnh đó, chỗ này đã được sửa sang lại, hơn nữa cũng được tân trang mới
lại.
Thông qua cổng vòm, tiến vào một cái sân lớn.
Bạch Chiêm đứng dựa vào cửa, một tay nhẹ nhàng đẩy, mùi thuốc nồng đậm liền xông vào khoang mũi, đây là...
”Những được liệu ở hiệu thuốc đều có ở nơi này, có hiệu thuốc này khi
không có ta vẫn có thể cung cấp đượcliệu đầy đủ cho nàng, cái gì nàng
cũng không cần quản, chỉ cần sử dụng là được, hai người kia đều là đồng
tử đi theo Thanh Dương Tử đã lâu, cần cái gì cũng có thể phân phó cho
bọn họ.”
Hai người tiến lên, cung kính cúi chào.
”Tiểu Đương Quy (Đảng Sâm) gặp qua Trang tiểu thư.”
”Đứng lên đi.” Tâm tình Trang Thư Tình lúc này khó có thể hình dung, cảm động, còn có chút không biết làm sao, không dám nhìn Bạch Chiêm, nhẹ
giọng hỏi: “Thanh Dương Tử về sau cũng sẽ ở đây?”
”Đương nhiên.”