Nguy cơ giải trừ, Trang Thư Tình mới ra hiệu cho Chu Tề mang ngự y tiến vào.
Người đến đều là những gương mặt quen thuộc.
Viện sử Vinh Chính, Tả hữu viện phán, sau đó cũng có vài vị nàng từng cùng hợp tác ở Nam Đài phủ.
Chu Tề coi như có tâm, Trang Thư Tình dựa nhờ Chỉ Cố đứng lên, “Những
chuyện trước không nói, các ngươi mau tới bắt mạch cho hoàng thượng.”
Mắt Vinh Chính dán lên mấy cái chai trong phòng không dứt ra, nghe thấy lời này liền buông mắt tiến lên phía trước.
Trên đường đến Chu Tề đã nói sơ qua cho bọn họ tình huống đại khái, đổi
máu, đem máu từ cơ thể người này truyền vào cơ thể người khác, vòng đi
vòng lại cho đến khi máu đổi mới hoàn toàn, cách này thế nhưng có thể
làm được.
“Viện sử.” Chu Tề thấp giọng nhắc nhở một câu, Vinh Chính mới thu thần
đi xem mạch, không vội, nghe Chu Tề nói Trang đại phu không phải người
hẹp hòi, nói không chừng sau này có thể hỏi kĩ một hai.
Ngự y luân phiên tiến vào xem mạch, Vinh Chính trước lui ra bên người
trang Thư Tình, mày nhíu lại, “Trang đại phu, mạch tượng lúc này sao lại kỳ quái như vậy, hoàng thượng rõ ràng rất suy yếu, nhưng mạch tượng lại rất hữu lực, không nên là trạng thái hoàng thượng nên có lúc này.”
Trang Thư Tình uống một ngụm trà, “Chờ mọi người xem mạch mạch xong ta sẽ giải thích.”
Vinh Chính thấy nàng mệt mỏi đến hai mắt đều đã đỏ bừng, thức thời lui ra phía sau một bước, cúi đầu chờ.
Đám người xem mạch xong, Trang Thư Tình phái Chu Tề đến bên giường trông chừng, đem tình huống của hoàng thượng nhất nhất nói ra, “Độc này chính là cổ quái như vậy, từ lúc sáng đến bây giờ vẫn một mực thay máu, theo
lý mà nói đã phải đổi hết toàn bộ, nhưng độc vẫn còn dư lại, chỉ có thể
tiếp tục đổi, ta nghĩ có thể thương lượng với mọi người một chút về cách giải độc, như vậy kéo dài nữa thân thể hoàng thượng sẽ bị tổn hại rất
lớn.”
“Đây là trách nhiệm của ta.” Vinh Chính nâng mắt hỏi, “Trang tiểu thư
sao có thể xác định được máu trong cơ thể hoàng thượng đã đổi hết?”
“A?” Trang Thư Tình hơi ngừng một chút, lập tức hiểu được hắn đang thắc
mắc chuyện gì, rất sảng khoái giải thích cho hắn, “Khi tình trạng cơ thể ở mức bình thường, thể trọng máu trong cơ thể của một người được ước
tính là 8/100, đánh giá chút thể trọng của hoàng thượng là có thể đoán
được.”
Vình Chinh không có tiếp tục truy vấn sao nàng lại biết được rõ ràng như vậy. Khom người cúi chào, sao đó liền đi cân nhắc phương thước.
“Chiêm Nhi…”
Sắc trời tối dần, hoàng đế rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện. Vinh
Chính bước lên phía trước bắt mạch, mạch tường yếu đi, nhưng so với lúc
trước đã dần ổn định.
“Trang đại phu, hoàng thượng đã tốt lên rất nhiều.”
Nhìn nhìn bình máu cơ hồ sắp hết, Trang Thư Tình nhìn về phía Chỉ Cố,
“Cho người đi gọi Thanh Dương Tử trở về, máu vẫn có thể chống đỡ được
một hồi nhưng độc phải nhờ kết luận của hắn.”
Rút kinh nghiệm từ vị cung phi trước, lúc này Trần Nguyên cho hai người
trông chừng ở cửa, bằng không bên người Bạch Chiêm không có ai hắn cũng
không yên tâm đi lấy máu.
Vừa phân phó người, Trang Thư Tình lại đưa cho hắn một lượng máu.
Bạch Chiêm hiểu ý, nương ánh sáng bên ngoài cẩn thận phân biết, “Chất nhũ màu trắng đã rất ít.”
“Vậy là tốt rồi, hôm nay nhất định phải loại bỏ hoàn toàn độc tố, hoàng
thượng có thể nói chuyện chứng minh rằng độc tố đã yếu đi rất nhiều,
không đủ để ảnh hướng đến ngài…” Trang Thư Tình lập tức im lặng nhìn về
phía giường, hành động của nàng khiến người khác cũng phản ứng kịp.
Vinh Chính nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội, “Hoàng thượng thứ tội!”
Trong phòng, bao gồm toàn gia Chu Tri Sâm đều quỳ xuống.
Có phải nàng cũng nên quỳ hay không? Trang Thư Tình có chút luống cuống nhìn về phía Chỉ Cố.
Bạch Chiêm tiến lên, đạp vào ghế con bên giường đỡ nàng ngồi xuống, nửa
điểm cũng không muốn để nàng chịu ủy khuất, sau đó ngẩng đầu nhìn về
phía người trên giường. Chỉ qua thời gian hai ngày, hắn thoạt nhìn như
già đi mười tuổi, trên mặt xuất hiện nếp nhăn, tóc cũng bạc đi nhiều.
“Nếu ngài mang dạng này đi gặp nương ta, nàng chắc chắn sẽ không nhận ra.”
Tâm tình phúc tạp của hoàn đế bỗng dưng đến tan thành mấy khói, nhất thời không biết nói gì mới tốt, dứt khoát không nhìn hắn.
“Đều đứng lên đi, hoàng hậu, ngồi bên người trẫm.”
Hoàng hậu đỏ bừng hốc mắt nhưng không hề có chút thất thố, chỉ vững vàng ngồi ở mép giường, bảo vệ uy nghiêm của hoàng hậu.
Hoàng thượng nhìn về phía Trang Thư Tình, ngữ khí nhu hòa trước nay chưa từng có, “Vất vả ngươi.”
“Ta là đại phu, cho dù ngài không là hoàng thượng, ta cũng sẽ cứu.”
Hoàng thượng nhìn nàng cười cười, lại nhìn lão tam và lão út, không nói lời nào, nhưng trong mắt lại hiền hòa.
Nhất nhất nhìn mỗi một người trong phòng, đều là những gương mặt quen thuộc, nhìn lại lòng hắn tràn đầy cảm khái.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Chiêm, không cần hỏi cũng biết, cục diện muốn ổn định, nhất định phải cần hắn.
“Chiêm Nhi, kế vị đi.”
Bạch Chiêm căn bản không để ý đến hắn, cúi đầu hỏi Hữu Phong, “Phụ thân bị thương đến đầu sao?”
Trang Thư Tình biết tình huống lúc này của Bạch chiêm, đừng nói là kế
bị, sợ là còn có một cái phiến toái lớn hơn, nhưng trước mắt hoàng
thượng, tình huống lúc này không phải ai quản cũng được, mà Đại Chu,
không thể ngay cả một người đi quản cũng không có.
Đau đầu suy nghĩ, Trang Thư Tình nhìn về phía hoàng thượng: “Chỉ Cố tạm thời sẽ không mặc kệ chuyện này.”
Thấy thái độ của hai người bọn họ chỉ dừng lại ờ hai chữ tạm thời, hoàng thượng không hài lòng cho lắm, đang định hỏi lại, khóe mắt lại nhìn
thấy Ôn Đức lắc đầu với hắn, hắn liền dừng lại, đem lời nuốt xuống.
Thanh Dương Tử rất nhanh liền tiến vào, Trang Thư Tình nhanh chóng đem
tình huống trước mắt nói cho hắn, Thanh Dương Tử không nói hai lời liền
tiến lên rút máu, sau đó bỏ toàn vào trong nước chanh đựng trong chén
trà, tinh tế xem xét một hồi,ngẩng đầu lên,ánh mắt hắn sáng quắc, “Không nhiều, nhưng càng gần đến cuối độc sẽ càng phát tán nhanh, phải cẩn
thận chút.”
Hai mươi bình máu bị vỡ một bình, còn dư lại cũng đủ dùng, Thanh Dương
Tử cũng không vội đi lấy máu lưu lại tham khảo phương thuốc cùng một đám ngự y, bỏ thêm hai loại dược vào thang thuốc, một đám người bụng đói
kêu vang kéo nhau đi ăn cơm chiều.
Đèn trong cung đều đốt sáng, hành lang và trên đường đã có cung nữ và
nội thị đi lại, nếu không phải trong không khí còn ngửi thấy mùi máu
tươi thì Trang Thư Tình kém chút đã cho rằng nơi này vẫn luôn yên ổn như trước.
“Buổi tối trời lạnh, sao lại đi ra.” Bạch Chiêm đem áo choàng đưa cho nàng, là chiếc áo lúc trước nàng khoác.
“Đi ra ngoài hít thở chút không khí.” Lúc trước thần kinh buộc chặt,
nhất thời buông lỏng xuống, nếu không ra hóng gió nàng nghỉ là sẽ mở mắt không được mất.
Dựa vào cái ôm ấm áp phía sau, Trang Thư Tình nhìn về phía hư không, “Chỉ Cố, chàng… có tính toán gì không?”
Bạch Chiêm ôm chặt lấy nàng, không có dấu giếm, “Chuyên nơi này xong ta tính đi Tây Vực một chuyến, nàng đi cùng ta.”
Đề nghị này đúng là khiến nàng động tâm, nếu nàng có thể ít cố kị một
chút, gật đầu một cái là được rồi, nhưng chuyện gì nàng cũng có thể
không để ý, duy chỉ có sức khỏe của Chỉ Cố là điều nàng không thể không
chú ý.
Thở dài, Trang Thư Tình khoát tay lên người hắn, “Ta cũng muốn đi, nhưng lần này không được, Tây Vức quá xa, ta không có khả năng tự bảo vệ
mình, mang theo ta sẽ liên lụy đến chàng, sau này đi. Thân thể của chàng tốt lên thì chuyện gì cũng có thể thương lượng.”
Bạch Chiêm hận không thể thời thời khắc khắc đem người nhét dưới mí mắt
của hắn, chỉ là lúc này hắn biết bản thân không thể tùy hứng được, tình
huống của hắn hiện tại không thể ra tay, bằng không sợ là hậu quả hắn
không thể chịu đựng nổi, nhưng một khi đi ra ngoài thì sẽ có rất nhiều
thứ hắn không thể biết được, hắn căn bản không thể đem Hữu Phong giao
cho người khác.
Ôm chặt người hơn, đáy lòng Bạch Chiêm có chút không cam.
Trang Thư Tình vén tóc của hắn lên, màu trắng đã chiếm hơn phần nữa.
“Ngày mai liền đi.”
Bạch Chiêm lắc đầu, “Phải hai ngày, có một số người vẫn không thành
thật, nàng ở chỗ này chờ ta, ta không thể để bọn họ có cơ hội nhằm vào
nàng.
“Nhưng mà…
“Tin ta, ta sẽ không để mình có chuyện.”
“Được rồi, tin chàng, không tin chàng thì còn có thể tin ai.” Trang Thư
Tình vuốt vuốt mặt hắn, cảm giác được nam nhân đang cọ cọ lòng bàn tay
nàng, nàng chỉ càm thấy xót xa đến không được.
Vì sao nàng vốn tưởng cuộc sống của mình đã có thể thuận lợi lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?
Nếu Chỉ Cố đi Tây Vực nhưng vẫn không thể giải quyết thì nàng phải làm thế nào đây?
Nếu khoảng thời gian Chỉ Cố không ở kinh đô lại xảy ra biến cố thì phải làm sao đây?
”Không phải sợ.”
Sao nàng có thể không sợ, Trang Thư Tình cười khổ, ngầng đầu nhìn về
phía ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, lại nhìn kĩ, sẽ phát hiện có rất
nhiều đốm đang phát sáng.
“Công tử.” Ôn Đức ho nhẹ một tiếng, không thể không quấy rầy thế giới hai người bọn họ.
“Chuyện gì?”
Ôn Đức đem vật trong tay đưa lên, Bạch Chiêm cũng không tiếp, nhìn tay
hắn một cái liền thu hồi tầm mắt, không hề gợn sóng nói: “Có rất nhiều
người muốn là quan.”
“Vâng, lão nô biết phải làm gì.” Ôn Đức khom người lại nói: “Lão nô muốn mượn người của công tử một chút.”
“Không cần bọn họ, tìm Vệ Hàm.”
“...Vâng.” Ôn Đức cảm thấy đáng tiếc công tử nhà hắn quá mức thông mình, nhưng công tử lại không hề cho hoàng thượng môt chút cơ hội.
Một đêm, kinh đô mất bảy vị quan, hai võ tướng, năm văn thần.
Biết Bạch Chiêm sẽ không chùn tay trong chuyện này, những quan nhân khác nhất thời đều trở nên thành thật, Bạch công tử không phải hoàng thượng, giờ khắc này bọn họ đã nhận thức rõ ràng.
Đêm nay Trang thư Tình vẫn không có lên giường ngủ, nghiên cứu với Thanh Dương Tử một lượt sau liền dựa vào lòng Bạch Chiêm thiếp đi.
Rạng sáng, giờ sửu đã qua nữa, Nghi Thiên điện đứng đầy người.
Trang Thư Tình vận dụng mọi thức hết mức có thể nhất, một tay chỉnh nước muối, một tay bắt mạch, chỉ chờ có gì xảy ra liền lập tức truyền máu.
Thanh Dương Tử bên kia cách một khác lại lấy một giọt máu, đặt lên mũi
ngửi, quan sát kĩ càng, mọi người, bao gồm cả hoàng thượng cũng gắt gao
nhìn chằm chằm hai người.
Chu Tri Sâm nhịn không được hỏi, “Như thế nào? Độc có giải được không?”
Hai người cũng không thèm để ý đến hắn.
Hắn còn muốn hỏi, hoàng hậu kéo hắn một chút hắn mới miễn cưỡng nhịn xuống.
Một hồi lâu, Thanh Dương Tử mới thở ra một ngụm trọc khí, “Máu đã sạch.”
Hoàng hậu tiến lên một bước hỏi, “Thật sao? Sẽ không cần truyền nữa?”
“Tạm thời là như thế, nhưng mà các người cũng đừng sớm vui mừng, chỉ máu bên trong sạch, mạng được cứu về mà thôi, muốn xuống giường, qua nửa
năm mới có thể, càng đừng nói muốn lập tức khôi phục như ban đầu, qua
một năm có thể khôi phục đến tám phần đã rất tốt.”
So với chết, đây đã là kết quả tốt nhất, nhưng người đều nghĩ theo hướng tốt, Ôn Đức vội vàng nói: “Trong cung có dược liệu tốt nhất, có thái y
viện , còn có Trang đại phu và Thanh đạo trưởng tương trợ, cũng phải nữa năm mới có thể xuống giường, một năm mới có thể khôi phục được tám
phần?”
“Ừ.” Thanh Dương tử đã vô cùng buồn ngủ, ném một câu liền đi tìm giường.
Trang Thư tình nói tiếp, “Dưỡng tốt một chút, hoàng thượng lúc này phải tỉ mỉ chăm sóc.”