“Muốn bán giá cao, hoa văn đơn giản sẽ không thể dùng.” Trang Thư Tình
kỳ thực còn có chút cao hứng, nếu có thể bán ra giá cao, như vậy một
tháng có thể bán được bao nhiêu nàng đều nhận, không cần lãng phí nhiều
thời gian cũng có thể kiếm được nhiều tiền, nàng cầu còn không được.
Nhưng dù sao nàng cần cũng cần phải suy nghĩ cho tương lai.
Bạc trong tay hiện tại cũng không ít, nhưng không thể nói trước về sau,
nếu như tăng giá, khách nhận không tới mua tiếp, như vậy hại nhiều hơn
lợi.
”Đúng rồi chưởng quầy, nghe nói ngài muốn mua xe ngựa?”
”Ân? Ngươi nghe Chu Châu nói?”
”Ân, ở nơi này ta không hề thiếu đồng hương, có một chút tin tức cũng sẽ biết được chút.” Hướng Tả nói càng ngày càng tự nhiên như thật, “Trong
số đó có một người làm quản sự một cửa hàng bán xe ngựa, ta đã hỏi hắn
rồi, hắn nói có thể giảm giá cho chúng ta, ngựa cũng sẽ chọn cho chúng
ta con tốt nhất, người xem...”
Nếu quả có lựa chọn khác, Trang Thư Tình cũng không muốn mọi chuyện đều
đến làm phiền Trương Thư Thành, tuy rằng hắn chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn, nhưng đối phương dù sao cũng muốn kiếm tiền, có chút rảnh rỗi đều ngồi
xem sách, luôn đi quấy rầy hắn trong lòng nàng cũng băn khoăn, nghe
Hướng Tả nói như vậy liền vội hỏi: “Tin được không?”
”Chưởng quầy yên tâm, khế ước bán mình của ta còn ở trong tay ngài, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (*), đạo lý này ta hiểu, dối ai cũng
không dám dối ngài.”
(*) Nhất vinh câu vinh,nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại
Trang Thư Tình cũng nghĩ như vậy, ở cổ đại, khế ước bán mình so với hợp
đồng ở hiện đại còn có giá trị hơn, nàng nếu xảy ra chuyện gì, hạ nhân
một người cũng chạy không được, “Đi, ngươi đi đến hỏi rõ ràng, giá không thể vượt qua một trăm lượng.”
”Tin tưởng ta, chưởng quầy ngài chờ tin tức tốt.”
”Cho nên vừa mới mở cửa hàng muội thực sự đều đem giao hết cho bọn hắn?” Trương Tú Nhi đang thêu cũng ngừng lại, nàng không biết phải nói gì,
bộc không giống bộc, chủ không giống chủ, cũng không có nửa điểm quy củ .
”Tú Nhi tỷ đang lo lắng bọn họ bán đứng ta sao?” Trang Thư Tình hai tay
chống má, tươi cười nhàn nhạt , “Lúc trước không có kinh nghiệm, kỳ thực cửa hàng này cũng không đạt tới mong muốn của ta, tiền vốn đã sớm thu
hồi đủ, vừa lúc ta cũng có chút ý tưởng mới, nếu thực để cho bọn họ lo
hết , thì về sau ăn uống ta không cần lo.”
Muốn thật có thể làm ra vật phẩm xa xỉ, một ngày không cần biết phải bán bao nhiêu, chỉ cần có một hai khách nhân như vậy là đủ rồi, lợi nhuận
đó có lớn bao nhiêu nàng tất nhiên là rõ ràng, cho nên nàng mới dám có
cái ý nghĩa này, nói đến cùng, cũng là bởi vì nàng động tâm.
”Tuổi ngươi còn nhỏ, ta cảm thấy bọn họ sẽ có suy nghĩ khi dễ chủ tử.”
Nói ra lo lắng của bản thân, thấy Trang Thư Tình chắc chắn như vậy,
Trương Tú Nhi cũng không nói thêm nữa, nếu bàn về đầu óc, mười người như nàng cộng lại cũng không so được với Thư Tình, nàng làm như vậy tất
nhiên là có đạo lý.
Trang Thư Tình cũng cảm thấy Hướng Tả hơi có suy nghĩ quá mức một chút,
nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, lúc chọn mua ba người này thứ nhất là
bởi vì bọn họ trông có vẻ sạch sẽ, thứ hai là bởi vì bọn họ biết chữ.
Nếu biết chữ đó là người có tri thức, người như vậy có thể nói đạo lý,
nàng chỉ sợ nói với người không hiểu lý lẽ sẽ không nhận biết được người quan trọng.
Ngẫm lại chính mình đã đọc sách hai mươi mấy năm, nếu dùng thuộc hạ là
người một chữ bẻ đôi cũng không biết, nghĩ như thế nào cũng không thích
hợp.
Chuyện mua xe ngựa đều do Hướng Tả đi xử lý, Trang Thư Tình cuối cùng
cũng đi nhìn thoáng qua, xác định không phải ngựa già bị bệnh liền sảng
khoái trả tiền, bảy mươi hai lượng, đối với một chiếc xe ngựa như vậy mà nói tuyệt đối là rẻ.
Ngựa là ngựa tốt, bên trong xe ngựa cũng rộng rãi, nhưng mà không biết vì sao, xe ngựa này nàng cảm thấy có chút quen mắt.
Hướng Tả vô cùng trấn định giải thích, “Tuy không giống như loại xe tốt nhất, nhưng nhìn qua cũng không sai biệt lắm.”
Trang Thư Tình vén mành cửa sổ lên nhìn xe ngựa lui tới trên đường, tiếp nhận cái đáp án này.
Hướng Tả nhẹ nhàng thở ra, vì không để chưởng quầy nghi ngờ, ngày hôm
qua hắn nhờ người đem bên trong bên ngoài xe ngựa này đều thay đổi toàn
bộ, không nghĩ tới vẫn khiến chưởng quầy chỉ ngồi một hồi liền cảm thấy
xe ngựa nhìn quen mắt.
Cũng may chưởng quầy không nghĩ nhiều.
”Hướng Tả, đi vào nội thành nhìn một chút.”
”A, Dạ.”
Hội Nguyên Phủ chia làm nội thành và ngoại thành, có thể vào nội thành
đều là người quyền quý, hoặc là thế gia cắm rễ nhiều năm ở Hội Nguyên
Phủ, không có tiền thì không có cái tư cách kia.
Ngoại thành là nơi dân chúng bình thường ở.
Nội thành và ngoại thành mặc dù có bốn cửa thành ngăn cách, hơn nữa còn có quan binh thủ vệ, nhưng không khỏi có chút lui tới.
Người trong nội thành cũng sinh hoạt bình thường, đương nhiên cũng có các loại cửa hàng khác nhau.
So với bên ngoài, chợ ở nội thành còn tinh xảo hơn mấy lần.
Đương nhiên, cái giá khẳng định cũng cao không phải những cửa hàng ở ngoại thành có thể sánh bằng .
Trang Thư Tình không xuống xe ngựa, chỉ để cho Hướng Tả thả chậm tốc độ, vén rèm cửa sổ lên đánh giá mỗi một gian cửa hàng.
Nhìn nhìn, nàng liền cảm thấy hầu bao chính mình còn có chút nhỏ, nghĩ
cửa hàng ở đây gian, chút bạc này của nàng sợ là còn chưa đủ.
Ý nghĩa chân chính của những vật phẩm xa hoa trên này, tại những chợ
bình thường đều không có cái giá như vậy, người chân chính có tiền hay
có quyền cũng sẽ không đi vào trong cửa hàng làm xiêm y theo yêu cầu.
Nghĩ đến những vật phẩm xa xỉ này có thể mang đến nhiều lợi ích, muốn
nàng buông tha cho ý niệm này, nàng lại thật sự không cam lòng.
”Hướng Tả, ngươi có biết thuê cửa hàng ở nơi này một tháng phải trả bao nhiêu bạc không?”
Hướng Tả lo lắng thân phận hiện tại, không dám nói chuyện quá doạ người, “Nghe đồng hương nói qua, hình như một cửa hàng ít nhất đều thu một
trăm lượng bạc một tháng.”
”Cửa hàng nhỏ nhất như thế nào?”
”Đại khái nhỏ hơn một chút so với cửa hàng hiện tại của chúng ta.”
“...” Thật đúng là nơi hẻm nhỏ và phố xá thật khác nhau.
Bất quá nàng một đường xem qua, thật đúng không có lấy một phân cửa
hàng, tất nhiên, người ở nơi này ăn mặc chi phí đều trực tiếp đưa vào
phủ, trong cửa hàng chỉ cần bán chút đồ tiêu khiển cho các thiếu gia,
tiểu thư là tốt rồi, muốn khiến cho bọn họ để mắt, thứ nhất chất lượng
tất nhiên là không thể thiếu, trừ những thứ chất lượng tốt ra thì những
vật mới mẻ luôn có sức hấp dẫn.
Thật sự là nơi thích hợp để bán những vật xa xỉ.
Nhưng mà hoa văn nhiều lắm chỉ cần bỏ ra chút công sức suy nghĩ, cái khó chính là tú nương, lúc trước nàng nghĩ rất đơn giản, Dệt nương các nàng tay nghề tuy rằng rất tốt, nhưng các nàng không làm chủ được cuộc sống ở nội thành.
Nàng biết đi nơi nào tìm tú nương có tay nghề nhất đẳng đây?
Trang Thư Tình hiện tại có chút hoài nghi cửa hàng này thực sự có thể
khai được hay không, nếu không có tay nghề thì có thể, nhưng không có tú nương, hoa văn nàng vẽ dù xuất sắc cũng không bán được.
”Hướng Tả, ngươi có biết ở Đại Chu, nơi nào có tú nương tay nghề tốt nhất?”
”Tất nhiên là tú nương trong cung không người nào có thể theo kịp.”
Hướng Tả giơ roi nhẹ nhàng lắc lắc, lập tức minh bạch chưởng quầy đang
nghĩ chuyện gì, vấn đề này người khác không thể giải quyết, nhưng bất
quá chỉ cần công tử nói một câu là có thể giải quyết.
Trang Thư Tình dựa vào xe ngựa trợn trừng mắt, lời này cùng với chưa nói có gì khác nhau sao?
Tròng mắt Hướng Tả vừa chuyển, “Hàng năm trong cung đều sẽ có tú nương
lớn tuổi được xuất cung, hoặc là vào những nhà quyền quý làm ma ma dạy
nữ hồng cho các tiểu thư, hoặc là được những cửa hàng thêu trang mời đi, chỉ cần có một cái giá tốt, chưa hẳn là không thể mời được người,
chưởng quầy, ta đi hỏi thăm một chút, nếu ta nhớ không lầm, không sai
biệt lắm thì chính là lúc này.”
”Hướng Tả, có chuyện gì mà ngươi không biết không?” Trang Thư Tình vén
màn xe lên, đưa lưng nhìn về phía nam nhân này, “Ta càng nghĩ càng không rõ, người như ngươi vậy không tìm một công việc tốt mà làm, vì sao phải bán mình làm hạ nhân.”
Hướng Tả biết chính mình nói nhiều, hoặc là từ vừa mới bắt đầu hắn đã
biểu hiện không giống với hạ nhân, không có biện pháp, hạ nhân trong
Bạch phủ tất cả đều không phải dạng người giống hạ nhân, chỉ cần không
tồn tại tâm tư phản bội, công tử cho tới bây giờ đều không làm khó bọn
họ.
Càng là như thế, người trong phủ ngược lại càng đồng lòng, bởi vì bọn họ phục công tử, tâm phục khẩu phục, cho dù nói là sùng bái cũng không đủ.
Điều này dù là người khác cũng không có biện pháp học được, bởi vì trên
đời này chỉ có một Bạch Chiêm, thiên phú tuyệt hảo, vì luyện tập được
công pháp Bạch gia, nên có được một thân công phu lợi hại vô cùng, tự
hình thành một trường phái riêng, hắn không thể phân biệt được thị phi,
rõ ràng là một người tùy hứng làm bậy, lại được Bạch thị dụng tâm dẫn
đường nhiều năm, nếu không đã trưởng thành thành một thanh niên lòng
tràn đầy âm u.
Lại bởi vì là nhi tử của người kia, kế thừa huyết mạch của ngài, trời
sinh đã có khí thế của người ở trên cao, bởi vì hắn sở dụng, nên không
cần hắn làm cái gì, thậm chí quy củ đều vô dụng với hắn, bởi có người
luôn vì hắn phân ưu, khiến hắn không lo trước lo sau, tùy ý tiêu dao tự
tại.
Người như vậy, trời sinh chính là khiến người khác hâm mộ cùng ghen tị,
nhưng người này, hiện tại lại đối với một người nổi lên tâm tư mà cũng
không biết, ở trong tối đều động thuộc hạ, Hướng Tả đương nhiên nhìn ra
được.
Cũng tránh không khỏi, vậy liền làm tốt nhất có thể đi.
Ho nhẹ một tiếng, Hướng Tả đang muốn giải thích một phen lại nghe được
chưởng quầy nói: “Ta đã không có thân thế thần bí, cũng không có gia sản bạc vạn, có gì có thể khiến người khác mưu đồ? Nghĩ không rõ ta sẽ
không thèm nghĩ nữa, khế ước bán mình của ngươi vẫn còn ở trong tay ta,
nếu bị quan phủ đều tra ra, người nghĩ đến đầu tiên chính là ngươi,
ngươi có làm cũng sẽ không đến mức muốn mạng của ta.”
Một hồi sau, Hướng Tả mới trả lời: “Vâng, ta tuyệt sẽ không hại chưởng quầy .”
Này coi như cam chịu để nàng hoài nghi, Trang Thư Tình trong lòng ngược
lại an ổn xuống, có khả năng dùng người tốt, dù sao trong lòng nàng cũng có chút đoán, người này, bao gồm Từng Yến và Chu Châu, có khả năng là
Đổng gia phái tới không?
Nhiều năm như vậy, Đổng gia tìm được nữ nhi, lại biết được nữ nhi qua
đời, nên tới tìm tỷ đệ bọn họ, bởi vì nàng không muốn cùng bọn họ trở về Đổng gia, nên đưa tới mấy hạ nhân chiếu cố bọn họ, như vậy cũng có thể.
Trừ bỏ Đổng gia, nàng thật sự nghĩ không ra còn có ai muốn dụng tâm như vậy.
PS (Tác Giả): Kỳ thực đoạn này kịch tình không lâu, nhưng ta mỗi ngày
càng bận rộn, cho nên mới viết ép buộc như vậy, sau này những chương
tiếp theo sẽ không có cảm giác như vậy, mặt khác còn có thể xen kẽ bối
cảnh của Bạch Chiêm, cũng sẽ ngắn đi một chút, ân, sẽ tận lực không kéo
dài.