Ác Nhân Thành Đôi

Chương 80: Chương 80: Khai Phúc




Trang Thư Tình nhìn nàng, “Các ngươi chỉ biết nhìn?”

Vẻ mặt Chu Châu xấu hổ, “Lúc đó trong cửa hàng còn có khách nhân khác, Hướng chưởng quầy đang dẫn khách nhân đi đo kích cỡ, cùng lúc Từng Yến cũng mang khách nhân đi xem dạng đồ thêu trong tú nương, một mình nô tỳ đến ngăn cản không kịp.”

Lo lắng cho việc buôn bán có thể duy trì tốt, ba phần lợi nhuận hàng tháng trong cửa hàng cũng khiến cho cả đời này của nàng không cần lo vì tiền, chính vì vậy mà khách nhân mỗi ngày vào cửa hàng đều không ít, nhưng lại không tuyển thêm người làm cũng vì vậy mà thành ra như hiện tại.

Việc này thật đúng là không thể trách bọn họ được.

“Trước mắt ngươi cho ta biết tình huống của người kia như thế nào.”

Chu Châu thận trọng, nói ra lời cũng phải lưu ý, không cần suy nghĩ nhiều nói: “Hai đao ở bụng, miệng vết thương không nhỏ, máu chảy rất nhiều, vết thương như thế có thể khiến nàng ta chết vì mất máu quá nhiều, nhưng may là Hướng Tả có biết chút ít y thuật, đã giúp nàng ta cầm máu.”

Hướng Tả quả thật có biết chút y thuật, nhưng cũng chỉ có thể khiến cho máu chảy chậm lại, dù là đại phu có dùng không ít thuốc cũng không thể cầm được hết vết thương như thế.

Trang Thư Tình vừa vào phòng, mọi người ai cũng đến giúp người đang nằm dưới nền kia.

Nữ tử nghiêng đầu, có thể nhìn được nửa bên mặt, cho dù mặt nàng ta có trắng như tờ giấy, bộ dáng suy yếu giống như tùy thời có thể tắt thở nhưng nhìn thế nào cũng thật đẹp.

Nhưng khi nhìn đến nửa gương mặt kia, đều là nữ tử, trong lòng Trang Thư Tình cũng thầm nghĩ thật đáng tiếc.

Một đao này, kéo từ khóe mắt xuống dưới. Da thịt đều rách cả ra ngoài, nhưng nếu như chăm sóc tốt lại thì cũng chỉ có thể khôi phục được phần nào.

Đương nhiên, điều kiện trước hết là nàng ta phải còn sống.

Từng Yến mời đại phu đến đại khái là một người tuổi hơn bốn mươi. Nhìn nàng tới gần miệng vết thương liền mở miệng tức giận, “Sao có thể lỗ mãng như thế, ngươi...”

Chưa đợi hắn nói xong, Tam Tử liền mạnh mẽ mời hắn qua một bên.

Trang Thư Tình chỉ nhìn thoáng qua liền lắc đầu, “Bôi thuốc này cũng vô dụng, nam nhân đi ra ngoài. gọi Thanh Dương Tử vào.”

”Ta đến .”

Vừa dứt lời, Thanh Dương Tử mang hai cái rương trên lưng một trái một phải bước nhanh tiến vào. Vẻ hưng phấn trên mặt thì khỏi nói.

”Những người không liên quan đi ra ngoài, đóng cửa.”

Đeo bao tay và khẩu trang, Trang Thư Tình cầm lấy kéo cắt một tiếng xiêm y gởi ra, không có xiêm y che lại. Miệng vết thương liền lộ rõ.

”Chậc, xuống tay thực ác.”

”Đừng nói lời vô nghĩa, mau làm theo ta nói.”

Thanh Dương Tử không cam không nguyện cũng đeo bao tay và khẩu trang vào, hắn tuyệt không thích hai loại đồ vật, đeo vào thật khó chịu, nhưng Trang tiểu thư lại nói, nếu như hắn không mang thì nàng sẽ không cho hắn giúp đỡ, hắn không còn lựa chọn nào khác.

”Nước.”

Chuẩn xác lấy ra một chai nước đưa qua.

Đem những chỗ xung quanh vết thương rửa ráy sạch sẽ, Trang Thư Tình cẩn thận kiểm tra.

”Từng Yến. Ngươi có biết vết đao này chém vào bao sâu không?”

Từng Yến động tay xem xét một chút.

Vết thương vị trí này, lại sâu như vậy, rất có khả năng sẽ tổn thương đến ruột non. Khâu lại bên ngoài thì không sao, cái khó là ở bên trong.

”Đại phu vừa đến nói như thế nào?”

”Nói nàng mệnh khó giữ.”

Trang Thư Tình vẫn luôn chuẩn bị sẵn chỉ bạc, nhưng hiện tại nhất thời không thể quyết đoán, thuốc tê đã có chút tiến triển, nhưng vẫn chưa thí nghiệm trên thân người, nếu chỉ là chưa đạt tới kết quả nàng mong muốn thì cũng không sao. Vấn đề là khi dùng xong mà người vẫn chưa tỉnh lại thì...

”Trang tiểu thư, chúng ta cứ thử xem đi.” Thanh Dương Tử hoàn toàn không cho rằng việc này là gánh nặng.”Người trước mắt vốn đã sắp chết rồi, nếu như không cứu nàng cũng chết, chi bằng cứ tiến hành, may ra nàng ta con giữ được mạng, chúng ta dùng thử một chút thuốc tê cũng không vấn đề gì đâu.”

Thật hy vọng bản thân nàng có có thể rộng rãi được như vậy, có đôi khi Trang Thư Tình thực sự hâm mộ Thanh Dương Tử.

Thanh Dương Tử thấy nàng dao động, đã đem thuốc lấy ra .

Đúng vậy, là viên thuốc, đều không phải tiêm chất lỏng.

Về phương diện này, Thanh Dương Tử chính là thiên tài, chỉ cần hắn tự cân nhắc điều chế phối phương (*), luôn điều chỉnh lượng được liệu sử dụng, hiện tại phối phương của hắn là hoàn mỹ nhất .

(*)phương pháp phối thuốc

Phẫu thuật như vậy, trước mắt hiện giờ là phải gây tê, nhưng nếu ăn viên thuốc này rồi nàng ta lại không tỉnh lại, như vậy...

Trang Thư Tình vô cùng lo lắng về hiệu quả của thuốc.

”Trang tiểu thư, tiểu thư không cần lo lắng, thuốc này dù cho không có tác dụng cũng không hại chết người được.

Trong đầu Trang Thư Tình xoẹt qua một ý niệm, trừng mắt nhìn về phía Thanh Dương Tử.

Thanh Dương Tử vẫn mỉm cười tủm tỉm, hắn không phải là người tốt bụng gì, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có, “Chúng ta không có đã thương người vô tội a.”

Cho nên thuốc này chỉ dùng để thí nghiệm dù không có tác dụng cũng không gây chết người, Trang Thư Tình hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng trong lòng vẫn có chút mâu thuẫn, dù sao nàng cũng nhận giáo dục ở thế giới kia, làm chuyện này chính là phạm tội.

Nữ tử đang bị thương không chịu đựng nỗi nếu như tiếp tục trì hoãn, Trang Thư Tình không có nhiểu thời gian để lo lắng, dứt khoát quyết định, cố gắng gọi nữ tử đang chỉ còn chút hơi thở mỏng manh tỉnh lại, “Nghe thấy ta nói chuyện không?”

Mắt nữ nhân có chút tán loạn, không có phản ứng gì.

Trang Thư Tình thấy thế, đè nhẹ lên vết thương, theo bản năng của cơ thể hơi nâng lên một chút, người đã có chút thanh tỉnh.

”Ta... sẽ chết sao?”

”Ta đang nỗ lực giúp cho ngươi giữ lại mạng sống.” Trang Thư Tình đi thẳng vào vấn đề, này, dược tính của nó ta không thể chắc chắn, có thể sau khi ăn nó ngươi vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại...”

”Ta ăn.” Không đợi nàng nói hết câu, nữ nhân liền miễn cưỡng gật đầu, nàng rất lạnh, loại cảm giác này rất giống như hình dung của một vị tỷ muội trước khi chết đã nói với nàng, dù có che mấy lớp chăn dày cũng không đủ, nàng biết, nàng sắp chết.”

Dù sao cũng sẽ chết, vậy thì còn gì phải e ngại.

Trang Thư Tình cũng không tiếp tục do dự, “Đây, cho nàng ăn đi.”

Thanh Dương Tử mừng rỡ, giống như là sợ nàng đổi ý, nhanh chóng đem viên thuốc đưa vào trong miệng nữ tủ, lại cho nàng ấy uống một chút rượu.

Trang Thư Tình nắm chặt lấy mạch đập của nàng không buông tay, bởi vì quá mức khẩn trương mà mổ hôi đều chảy ra.

Hơi hơi nghiêng đầu, Bảo Châu lập tức lau mồ hôi cho nàng.

”Gọi vị đại phu kia vào.”

”Tiểu thư...”

”Đi mau.”

Bao gồm cả Thanh Dương Tử ở bên trong cũng không đồng ý, các nàng hiểu được, chuyện kế tiếp Trang tiểu thư làm là chuyện người bình thường không thể nhìn được.

Chính bản thân Trang Thư Tình cũng hiểu rõ, nhưng hiện tại không đủ người, nàng không còn cách nào khác, có Thanh Dương Tử giúp đỡ nàng, những người khác cũng có thể giúp một chút. Nhưng bắt buộc phải có người chút ý đến mạch đập, tùy thời nàng phải chú ý đến tình huống của bệnh nhân.

Dưới tình huống không có dụng cụ như hiện tại, trước mắt cũng chí có thể làm như vậy.

Đại phu vừa tiến vào liền nhìn thấy thân thể tuyết trắng nhiễm đầy máu của nữ tử. Theo bản năng quay lưng đi.

”Ngươi là đại phu? Là đại phu ở đâu?”

Đại phu cũng không phải không có mắt nhìn, có thể có nhiều đại hán che trở bên người như vậy sao có thể là người bình thường, tuy rằng không biết nàng hỏi chuyện này để làm gì, hơn nữa nhìn bộ dáng nàng đang trị liệu cho bị thương, hắn cũng không muốn đi đắc tội với người trước mắt, “Ta là đại phu của Trần y quán, gọi là Lương Thành Nhạc.”

”Lương đại phu bình thường khi thấy người bị thương phải làm như thế nào?”

”Trước phải cầm máu. Sau đó đắp được, nhưng ta đã thử, không thể cầm được máu.”

Cho dù nàng có dùng thủ pháp đặc thù để xử lý miệng vết thương nhưng máu sẽ vẫn chảy, cho dù chỉ là một lượng nhỏ nhưng cũng có thể tổn thương đến động mạch. Hiện tại chuyện nên làm nhất trước mắt là phải cẩm máu, nhưng điều kiện bây giờ không đủ.

Nếu có thể cho nàng thêm thời gian hai tháng...

”Mời Lương đại phu đến đây hỗ trợ ta xem mạch của bệnh nhân, nếu có biến động thì mau lập tức nói với ta.”

Lương Thành Nhạc tận lực không đưa ánh mắt nhìn về phía thân thể của nữ tử, buông tầm mắt xuống chỉ nhìn về cổ tay mình đang nắm.

Thật sự không thể tiếp tục trì hoãn, Trang Thư Tình hít sâu một hơi, lấy khăn lau khô xung quanh miệng vết thương, lại dùng nước cất đã pha chế để tiêu độc.

”Dao giải phẫu.”

Thanh Dương Tử đã có chuẩn bị cầm lấy dao đưa qua, một đường rạch xuống, máu lập tức tràn ra.

”Ngươi...” Lương Thành Nhạc cả kinh kém chút nhảy dựng lên.

Trang Thư Tình hoàn toàn không để ý tới.”Cầm máu.”

Thanh Dương Tử thuần thục dùng dụng cụ cầm máu lại.

Khoang bụng bị mở ra, phía bên trong hơi hơi rung động lộ ra ngoài, Lương đại phu lập tức cảm thấy lạnh cả người.

”Mạch tượng.”

“... Hư mạch.”

Nghe được câu trả lời, Trang Thư Tình kéo chặt bao tay, lấy ra một phần ruột non, xử lý sạch sẽ, vết dao hiện ra rõ ràng.

”Chỉ.”

Trợ thủ đổi thành Bảo Châu, quả thật là người dùng được, trong khoảng thời gian này Trang Thư Tình đã huấn luyện thêm cho hai tỷ muội Bảo Châu và Nam Châu, cũng may tố chất tâm lý của hai người rất được. Trước mắt tuy rằng sắc mặt đều đã trắng bệch, nhưng tay vẫn ổn định. Tâm trí cũng rất tỉnh táo.

Giống như khâu quần áo đem ruột non khâu lại tốt, Trang Thư Tình tinh tế kiểm tra, tìm ra một chỗ khác cũng có vết dao tương tự, khâu lại tốt rồi tiếp tục kiểm tra những nơi khác, thấy không còn chỗ nào bị thương mới nhẹ nhạng thở ra.

May mắn không tổn thương đến động mạch chủ.

”Tán mạch!”

Trang Thư Tình lập tức đặt ruột non lại chỗ cũ, dùng khặn bông đã xử lý lau qua phần bụng, “Thuốc.”

Thanh Dương Tử hiểu ý, lấy một bao thuốc bột nhỏ từ trong hòm thuốc ra .

Trang Thư Tình tiếp nhận, đem thuốc rắc vào chỗ bị thương, một khi đã khâu bụng lại thì không thể mở ra, chỉ có thể để cho miệng vết thương chậm rã tự hấp thu, một khi Thanh Dương Tử chú tâm điều chế thuốc thì được hiệu tuyệt đối không thể chê, đây là chỗ lớn nhất mà Trang Thư Tình dựa vào, bằng không chỉ có chút bản lãnh của nàng cơ bản là không có lá gan thực hành.

Nhưng lúc này người bị thương lại động đậy, thần trí còn chưa hồi phục, thân thể theo bản năng bắt đầu giãy dụa.

”Giữ nàng lại.”

Hổn hển cũng không đủ để hình dung bộ dáng lúc này của Thanh Dương Tử,

”Dùng lượng nhỏ.”

”Dù sao thì sao với việc không tỉnh lại còn tốt hơn.” Trang Thư Tình ngược lại nhẹ nhàng thở ra, “Dùng sức đè nàng lại, ta muốn khâu miệng vết thương.”

Chu Châu và Từng Yến mỗi người đè lại một bên, Nam Châu đè chân lại, nhường người không thể động đậy, moi người đều tận lực cho Trang Thư Tình một chút không gian, chỉ sợ ảnh hưởng đến nàng.

Thịt trên bụng không tự giác lay động, Trang Thư Tình coi như người trước mắt đã chết, một kim hạ xuống không chút nào do dự, ngay cả âm thanh ồn ào bên ngoài lúc này cũng không ảnh hưởng gì đến nàng.

”Vi mạch.”

”Thuốc.” Trang Thư Tình động tác nhanh hơn.

Thanh Dương Tử lại lấy một bình sứ từ trong hòm thuốc đổ ra hai viên thuốc đưa vào trong miệng nữ tử, thuốc vừa vào liền tan ra.

Lương Thành Nhạc lúc này đã ngã ngồi xuống đất, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm động tác của Trang Thư Tình không chớp một cái, hắn trị ngoại thương, cũng chỉ dùng dược, hơn nữa còn có tay nghề bó xương gia truyền.

Nhưng dùng kim khâu miệng vết thương lại như vậy từ trước đến giờ là chưa từng có, càng không cần nói đến chuyện rạch cho người bị thương một đao, đây rốt cuộc là cứu người hay là giết người?

Nhưng theo như hắn quan sát mạnh tượng, người bị bệnh cũng không không xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Hắn biết rõ, bằng khả năng của hắn chắc chắn không thể cứu được người này về, nhưng cô nương này, không biết nàng từ đâu đến mà lại có thể... cứu được.

Lại thanh lý bụng, không cần phân phó, Thanh Dương Tử mạt thượng một tầng trong suốt thuốc mỡ, bất quá mấy hơi thời gian, thuốc mỡ lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ hấp thu, hắn lại vải lên một loại khác thuốc bột.

Sau khi xử lý vết thương, tuy rằng suy yến nhưng đã ổn định, tinh thần vẫn đang buộc chặt rốt cuộc cũng có thể buông xuống, vừa đứng dậy, người liền nghiêng sang một bện suýt nữa ngã xuống đất.

”Tiểu thư...” Bảo Châu nhanh tay đỡ lấy.

Trang Thư Tình cười khổ, “Chân đã tê rần.”

Nam Châu ý bảo Thanh Dương Tử giữ lấy chân người bị thương chân, bản thân lập tức đi qua xoa bóp cho tiểu thư nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.