Ác Nhân Thành Đôi

Chương 82: Chương 82: Ngọt




Sau khi an trí tốt cho Nam Chi,Trang Thư Tình giúp nàng chuẩn mạch, vẫn quá yếu ớt.

“Phàm là nàng muốn dùng thứ gì đều phải nấu qua nước sôi một lần, Thanh Dương Tử, ngươi lấy thuốc mỡ xoa lên mặt cho nàng,lấy nhiều một chút, đừng tiếc rẻ.”

Thanh Dương Tự thật đúng là luyến tiếc, thuốc mỡ kia tốn không ít được liệu tốt chưa nói, điều chế cũng rất phức tạp, tuy Bạch phủ không giới hạn dược liệu, nhưng với hắn mà nói, thuốc hắn điều chế ra tất cả đều là bảo bối, hận không thể giữ lại hết.

Lấy ra cái hộp nhỏ lau một lớp lên mặt của nàng ta sau đó liền thu bảo bối lại ngay lập tức, tròng mắt Thanh Dương Tử vừa chuyển, kề sát vào Trang Thư Tình thấp giọng nói: “Thanh tiểu thư, chúng ta thử thuốc giảm nhiệt được không?”

Tang Thư Tình tà tà liếc hắn, “Ngươi đã thử qua trên người người khác phải không?”

Thanh Dương Tử nhìn trời nhìn đất nhưng lại không nhìn nàng, thái độ này đã nói lên tất cả, chỉ bị nói vài câu thôi mà, không đau cũng chẳng ngứa.

“Hiệu quả như thế nào?”

“Cái gì?” Không mắng hắn?

“Mắng ngươi có hữu dụng không?”

Vô dụng!

Thanh Dương Tử hiểu ra, nhất thời cười như hoa, Trang tiểu thư có một điểm mà hắn vô cùng thích, đó là mặc kệ nàng có nguyên tắc thế nào, nàng cũng sẽ không đem nguyên tắc của mình áp đặt lên người khác, nếu không phải đã là người của công tử, hắn thật muốn đoạt lại giấu đi.

“Thuốc kia đã đổi lại phối phương nhiều lần, nhưng làm ra không có hữu dụng như lời ngươi nói.”

”Vậy là vẫn thất bại.”

Thanh Dương Tử nhất thời có chút mệt mỏi, hắn cảm thấy Trang tiểu thư nhất định là cố ý đả kích hắn.

“Bất quá hiện tại ta muốn truyền nước muối cho nàng.” Lại tiếp tục bắt mạch, Trang Thư Tình có chút lo lắng, “Tình huống có chút không tốt lắm.”

Phàm là thứ gì mới, Thanh Dương Tử đều cảm thấy vô cùng có hướng thú. Nước muối đã sớm chuẩn bị, kim rỗng ruột cũng đã lấy ra, ruột gan đều cảm thấy nôn nao, tâm Thanh Dương Tử đã sớm ngứa đến muốn thử, nhưng hắn lại không biết làm thế nào để hạ kim, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Đợi thật lâu Trang tiểu thư mới nói muốn sử dụng, hắn sợ làm chậm trễ Trang Thư Tình nên đã sớm chuẩn bị đầy đủ thỏa đáng.

Trang Thư Tình nhìn, cũng không tiếp tục do dự.

Đầu tiên là dùng dây da buộc chặt cổ tay. Sau đó dùng nước đun sôi tiêu độc kim tiêm, tiếp đó đổ nước muối đã pha chế vào bình thủy tinh, dốc ngược lại treo lên, miệng bình nối với ống dẫn được cố địch với kim tiêm, Trang Thư Tình vô vỗ lên tay để các mạch máu nổi lên, nhắm ngay động mạch dứt khoát đâm vào.

Bình sứ không phải trong suốt, ống dẫn cũng không phải trong suốt, cai 1gi2 cũng nhìn không được, hai người đã làm qua vô số thí nghiệm, để làm ra một lọ nước muối cũng tốn rất nhiều thời gian.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên,sợ thời gian tính toán sai lệnh, lại sợ nước muối dùng không đủ. Đưa vào cơ thể không biết có xảy ra phản ứng phụ hay không, hai người đều không dám kinh thường, luôn ở một bên trông chừng.

Cuối cùng so với thời gian bọn họ tính toán nhanh hơn nữa chun trà. Đến khi rút kim ra, nhìn bình nước muối, hai người liếc nhau, nở nụ cười, hai người họ không tính sai

”Tiếp tục.”

Bận nguyên cả buổi sáng, Trang Thư Tình bước chân về nhà mềm đến độ có chút vô lực.

Trang Thư Mẫn thấy lúc nàng đi là một bộ dáng phấn chấn, hiện tại giờ về lại mất tinh thần như vậy, lập tức liền quan tâm hỏi han.

Trang Thư Tình cũng không gạt. Buồn bã ỉu xìu nói ra sự việc

“Muội cứu người?”

“Ân.”

“Giống như hồi sáng sao?”

”Không giống, tình huống người hồi sáng dễ dàng hơn.” Trang Thư Tình hoàn hồn. “Mẫn tỷ tỷ, ta nghĩ tỷ sẽ trách ta xen vào việc của người khác.”

“Cũng không phải.” Trang Thư Mẫn vốn để trong lòng, hấy nàng chủ dộng nhắc tới liền thuận thế nói, “Buổi sáng muội thật lỗ mãng, ở trước mặt bao người tự tiện mở xiêm y của nam nhân xa lạ, còn sờ tới sờ lui, mặc dù Bạch công tử luôn chiều theo ý muội, nhưng là nữ tử cũng nên hạn chế tiếp xúc với người khác giới, nhất là người lạ.”

“Nhưng muội cứu mạng của hắn.”

”Đối với nữ tử mà nói, thanh danh chẳng khác nào tánh mạng, muội vì cứu hắn mà hủy đi thanh danh của mình, cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.” Trang Thư Mẫn nói xong, ánh mắt trở nên nhu hòa, “Nhưng khi thấy muội thực sự có thể cứu về được mệnh của hắn, ta cũng cảm thấy thật giá trị, với tuổi của hắn, trên có già, dưới có trẻ, nếu như hắn thật sự đi rồi thì người nhà họ sẽ như thế nào, như vậy tính ra, muội không những cứu mạng hắn, mà còn cứu cả nhà của hắn.”

Nói đi nói lại chính là vẫn đồng ý, Trang Thư Tình cao hứng, chỉ là có chút không thoải mái, “Nam nhân ra ngoài ăn chơi đàng điếm, quản nam nhân là được, hủy một nữ nhân có ích lợi gì, trên đời này buôn hương bán ngọc còn thiếu mối sao? Chỉ cần có bạc, đi đâu cũng được, thấy bộ dáng nàng đáng thương, thật sự là đã tuyệt vọng đi, bằng không sao có thể suy nghĩ như vậy.”

“Muội làm như mọi nữ nhân đều dám nói ra như muội hay sao, nữ nhân từ khi sinh ra đến lúc hiểu chuyện đều phải coi nam nhân là trời, học những việc có thể giúp hắn quản gia.” Nghĩ đến mình cũng từng như vậy, Trang Thư Mẫn thở dài, “Tỷ tỷ may mắn, có thể gặp được muội, bằng không chỉ sợ là sẽ không thể được như bây giờ.”

“Nói đi nói lại sao lại nói đến tỷ rồi, hiện tại không phải rất tốt hay sao?” Trang Thư Thình bất đắc dĩ, nói sang chủ đề khác, “Bảo Châu, ta đói bụng.”

”Vâng, đồ ăn đã dọn lên bàn, tiểu thư người mau đi rửa tay.”

Cơm trưa ăn trễ so với thường lệ, Trang Thư Tình lo lắng cho đệ đệ nên ăn xong trước, sau đó liền lập tức đi đến trường thi.

Nguyên bản còn ngồi trong xe ngựa, đi được nửa đường lại bị người bao vây xung quanh, từng đạo âm thanh truyền đến.

“Chính là vị tiểu thư ngời trong xe ngựa này.”

“Đúng đúng đúng, chính là chiếc xe ngựa này, rất dễ nhận ra.”

”Buổi sáng ta đã gặp qua, là một vị tiểu thư trẻ tuổi lại thiện tâm.”

“Tiểu thư ta là đệ đệ Trần Lượng, mang theo cháu ta đến tạ ân cứu mạng của ngài.”

Trang Thư Tình không muốn đi ra ngoài để bị người vây xem, chỉ ở trong xe nói: “Chỉ là nhấc tay chi lao, không cần phải cảm ơn, tim của lệnh huynh không tốt lắm, về sau phải giữ cho tâm tình ôn định.”

“Vâng, ta nhất định truyền lời, Trần Thanh, tới, dập đầu với tiểu thư.”

Trang Thư Tình ở trong xe ngựa bảo trì trầm mặc.

Người bên ngoài thấy nàng thủy chung không chịu lộ mặt, lại có nhiều hộ vệ trông chừng như vậy, cũng không dám tiến lên phía trước, chỉ là ánh mắt thường đảo qua, nói đến cũng chỉ là chuyện buổi sáng.

Trở thành đề tài trong câu chuyện người khác, Trang Thư Tình sao còn ngủ được, giờ khắc này, nàng vô cùng mong Bạch Chiêm có thể trở về nhanh chút.

Bạch Chiêm có khả năng, chuyện khó khăn trong miệng người khác đối với hắn đều trở nên dễ dàng. Có hắn ở đây, trong lòng nàng không cần nghĩ bất kì chuyện gì, chỉ cần bản thân mình làm chuyện muốn làm.

Hắn vẫn luôn nói như vậy. Mà nàng, cũng luôn làm như vậy.

Khi có hắn ở bên cạnh nàng thường lơ là, đến khi hắn đi mới thấy nhớ, trách không được người xưa luôn nói, mất đi rồi mới biết quý trọng, hắn mới đi tám ngày nàng đã hiểu được đạo lý nàng.

Cũng may là không phải vĩnh viễn mất đi.

Ngô, về sau phải dụng tâm lưu người lại mới được, nam nhân này, nàng muốn, chẳng sợ có thể không lưu lại được cả đời. Ít nhất phải nỗ lực bằng khả năng của bản thân để không cảm thấy hối hận.

“Vừa trở về đã thấy thật náo nhiệt.” Người chưa đến, thanh âm đã vang bên tai, vùa nhấc đầu, một thân tử y, khóe miệng đang nhếch cười, không phải Bạch Chiêm thì còn là ai!

Ý cười nhất thời nổi lên từ trong lòng. Theo mắt lộ ra ngoài, nở rộ trên mặt, “Có một số người chỉ cần suy nghĩ, chỉ cần nhớ đến liền xuất hiện.”

Nhìn thấy người ngày đên mong nhớ, tâm tình Bạch Chiêm tốt lên không ít, ngồi xuống cạnh bên người nàng, người mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng, lòng cảm thấy mỹ mãn, không tự giác ngồi gần thêm một chút, “Nhớ ta?”

“Ừ, nhớ.”

Được nàng thẳn thắn thừa nhân, Bạch Chiêm liền cam hứng, tựa đầu lên vai nàng, tư thế này chỉ cần một cái dang tay là có thể ôm người vao ngực, “Nhớ ta thế nào?”

“Nhớ chàng đối tốt với ta. Sau đó cảm thấy ta không tốt với chàng, vì để chàng không bị hồ ly tinh câu dẫn đi mất nên ta quyết định sẽ đối với chàng tốt một chút.”

Khẩu khí ái oán khiến cho Bạch Chiêm thấp giọng cười ra tiếng, thanh âm nặng nề vang ở bên tai, Trang Thư Tình vành tai đều đỏ.

”Phát sinh chuyện gì làm nàng như vậy cảm khái. Ta được hảo hảo tạ thượng một phen mới được.”

Thân thể hơi ngả vào lòng của nam nhân, bả vai của hắn giống như vẫn luôn chờ nàng dựa vào. Nàng vừa hơi lui về đã giang tay ôm trụ, Trang Thư Tình cảm thấy nếu cứ tiếp tục bên cạnh hắn, nàng sẽ ngày càng lười đi mất.

“Chỉ là cảm thấy làm nữ nhân đúng là không dễ dàng gì, ta có thể sống được thoải mái tự tại như vậy đều vì có chàng, hiện tại cảm thấy bản thân tùy ý tiêu xài tình cảm của chàng đúng là có chút quá đáng, bây giờ giác ngộ vẫn còn kịp, có phải không?”

”Thật sao?” Bạch Chiêm cười để ở đầu nàng, “Ta thật cao hứng.”

”Ta cũng vậy.”

Người đã trở lại, tâm giống như cũng có nơi để dựa vào, Trang Thư Tình bỗng chốc liền ngủ, tư thái hoàn toàn tin cậy.

Bạch Chiêm nhìn, chỉ cảm thấy lòng mềm thành nước, ôm người nhắm mắt lại, cũng ngủ.

Trang Thư Hàn từ trường thi đi ra, nhìn thấy xe ngựa liền bước nhanh đi tới, Tam Tử vội ngăn lại, “Nhị công tử chờ...”

“Cho hắn vào đi.”

Tam Tử lui ra một bước.

Trang Thư Hàn nhíu mày, bước nhanh vào trong toa xe, nhìn thấy Bạch Chiêm đã rời đi tám ngày bây giờ đang ngời bên cạnh tỷ tỷ nhà mình, động tác hai người thân mật khiến hắn cảm thấy mình có chút dư thừa.

“Bạch đại ca khi nào trở về?”

“Cách đây không lâu, làm bài như thế nào?”

“Kết quả không cần đoán.”

“Tự tin như vậy?”

“Vâng!” Trang Thư Hàn chống lại cười mắt nhìn qua tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, đệ nhất định có thể qua.”

”Tin tưởng đệ, nào, lại đây ăn chút điểm tâm, chúng ta về nhà.”

“Dạ”

Đối với việc trong nhà nhiều hơn một người, Bạch Chiêm nhìn cũng không cần nhìn tới, chỉ cần người bên cạnh Thư Tình không phải nam nhân, những thứ khác hắn không để vào mắt.

Sau bữa cơm chiều, một phòng lớn lớn nhỏ nhỏ đều lưu lại uống trà

“Năng lực Tần gia thật tốt”

“Thôi, bạt tai kia của Tam Tử cũng đã khiến nàng hiểu ra, đừng so đo với một nữ nhân đang thương tâm, không cần chàng làm cái gì, cuộc sống của nàng cũng không tốt hơn được, nữ nhân nếu không cần thì thôi, nếu để ý, ai có thể quản được nam nhân tam thể tứ thiếp, nay Tần mai Sở, Bạch Chiêm, ta hỏi chàng, chàng có tâm tư kia không? Nhất định không được gạt ta.

“Sợ?”

Trang Thư Tình mím mọi, nụ cười nhạt một chút, “Ừ, sợ.”

Nếu không sợ hãi, nàng sẽ không nói nhiều như vậy, nàng tự biết, Bạch Chiêm cũng biết.

Chỉ là nàng không đồng ý yếu thế thôi.

”Nếu thiên hạ còn một Trang Thư Tình khác, ta nghĩ. chắc sẽ có khả năng.”

Trang Thư Tình trừng hắn.

Bạch Chiêm cười ra, tình ý nhè nhẹ, “Nhưng thiên hạ này chỉ có một người là Trang Thư Tình, vừa vặn xứng đôi với ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.