Ngươi cứ việc mắng, ta nhận!
Mặc kệ Trang Trạch Dân có thuyết phục như thế nào thì cuối cùng Trang
Thư Tình cũng vẫn là không đi. Tuy rằng quy củ lập nên là để phá vỡ,
nhưng phải phá vỡ một cánh đáng giá, chút việc nhỏ này, không quá trọng
yếu. So với ít ngày trước nàng ở đây, Trang Thư Tình rõ ràng cảm giác
thái độ của mọi người trong gia tộc đối với nàng không giống nhau.
Không thể nói là bọn họ xu lợi, nhưng mà xu cát tị hung (*) chính là bản tính của nhân loại mà thôi, cái này nàng nàng có thể lý giải được,
nhưng mà nàng cũng không muốn dung túng, trước mắt liền thấy ba tộc thẩm đang bị Nam Châu khéo léo từ chối ngoài cửa.
(*) tránh hung tìm cát: tìm điều lợi, tránh điều hại
Khi Trang Thư Hàn trở về thì đã sắp đến trưa .
Giữa trưa Trang gia có mở tiệc.
Căn bản là còn có người đề nghị phải mở tiệc mời khách khứa đến chúc
mừng nhưng Trang Thư Tình lại không đồng ý, nói , “Nếu như Thư Hàn có
thể đỗ Trạng Nguyên, thì việc mở tiệc lớn mời khách khứa không có gì là
sai, nhưng hiện tại, đệ ấy còn kém rất xa.”
Tất nhiên là bây giờ không ai dám không coi trọng lời nói của nàng, cuối cùng cũng chỉ mở tiệc ở Trang gia, người một nhà cùng ăn với nhau.
”Tổ bá phụ, đại bá, chúng con ngày mai ở đây thêm một ngày nữa, sau đó sẽ trở về Hội Nguyên Phủ .”
”Nên trở về, nên trở về.” Trang Bình Chí liên tục gật đầu, “Kỳ thi tiếp
theo phải đến tháng tư, thời gian không còn nhiều, Hàn tiểu tử, con phải giữ vững khí thế như hiện tại, bây giờ còn không phải là lúc có thể thả lỏng.”
”Con đã biết.”
Trang Thư Tình đứng lên rót rượu, “Sau khi thi phủ chính là thi viện,
mặc kệ kết quả như thế nào, con cũng sẽ cho người về báo tin cho ngài,
nếu như không phải có sự tình gì đặc biệt, thì trong thời gian ngắn hẳn
là tỷ đệ chúng con sẽ không trở lại, tổ bá phụ, ngài phải bảo trọng
nhiều hơn.”
”Ta sẽ.” Trang Bình Chí cười mị mắt.”Trang gia ta có hai đứa cháu tài
giỏi như vậy, ta nhất định sẽ nỗ lực sống lâu thêm vài năm nữa, chờ đến
khi Thư Hàn đạt được tiền đồ rộng mở. Nhưng mà, Tình nha đầu à, tổ bá
phụ có chuyện này muốn cầu ngươi.”
”Tổ bá phụ cứ nói, vừa lúc con cũng có chuyện này muốn thương lượng cùng với tổ bá phụ đại bá, không bằng con nói trước đi?”
Phụ tử hai người nhìn nhau, “Nói đi.”
Trang Thư Tình nâng cốc trà lênn uống ngụm nhuận miệng, Nói: “Trước mắt
Thư Hàn vẫn còn nhỏ, người làm tỷ tỷ như con đây không thể không thay
hắn nghĩ nhiều một chút. Nếu như con nói không tốt, nhị vị cũng đừng có
giận con.”
”Từ trước đến giờ chuyện ngươi làm đều vì Hàn tiểu từ, chúng ta không có tư cách xen vào nửa câu.”
”Vâng, lời này của con, vẫn là vì hắn.” Ôn hòa nhìn đệ đệ. Trang Thư
Tình thở dài nói: “Thư Hàn có thể đỗ đầu, công lao của người làm tỷ tỷ
tất nhiên là lớn nhất, cũng là do Thư Hàn dụng tâm cố gắng dùi mài kinh
sử, về phần này con không thể giúp hắn cái gì, chỉ có thể tận lực giúp
cho Thư Hàn có một hoàn cảnh học tập tốt nhất, vì tương lai của đệ ấy mà tính toán.”
”Tổ bá phụ ngài muốn nói gì con cũng có thể đoán được phần nào, nhưng mà con không thể đáp ứng, cũng không là con không niệm thân tình, không
muốn tốt cho người của gia tộc. Mà ngược lại, hi vọng gia tộc có thể có
thêm nhiều người có tiền đồ, càng có tiền đồ càng tốt. Một gia tộc nếu
như chỉ trông cậy vào một người, căn bản là sẽ không ổn .”
”Vậy ngươi...”
Trang Thư Tình lắc đầu, “Thư Hàn là đứa nhỏ có căn cơ nhất mà con từng
thấy, nhưng nhiều hơn là vì hoàn cảnh ép buộc hắn phải không ngừng tiến
tới phía trước, những người khác không thể học được. Cho nên, ta không
thể đồng ý việc tổ bá phụ cho người đến cạnh đệ ấy, như vậy cũng vô ích. Những người khác dù có theo cũng không thể học được từ hắn cái gì,nhưng mà ta nguyện ý bỏ vốn để mở kiến tộc học (*).”
(*) trường dạy học riêng cho người trong tộc
”Kiến tộc học...” Trang Bình Chí nhắc tới câu này, ánh mắt càng lúc càng sáng, “Giống như những trường học của gia tộc lớn?”
”Đúng vậy, Trang gia là dòng dõi thư hương, gốc rẽ vốn bền vững, chỉ là
thiếu đi chỉ dẫn, không biết nên bỏ sức và đi theo hướng nào, sau khi
trở về Hội Nguyên Phủ con sẽ nghĩ biện pháp mời vài tiên sinh có tài đến đây, có thể sẽ cải thiện được phần nào.”
Trang Thư Tình đưa một tấm ngân phiếu qua.
”Một ngàn lượng? ! Từ đâu mà con có nhiều bạc như vậy!”
”Đây là một phần con tích góp được trong nửa năm qua, người có tâm học
tập ở trong tộc có thể giúp đỡ chuẩn bị giấy và bút mực cũng như những
khoản chi khác, lương dạy học hàng tháng của tiên sinh đều do tỷ đệ
chúng con chi trả, nhưng mà có một chuyện tất cả phải nhớ kỹ, sẽ phái
người đến kiểm tra định kỳ, trong tộc chỉ cần tìm một nơi để mở trường
là được.”
Trang Bình Chí muốn nói gì đó, nhưng nhìn tấm ngân phiếu này, hắn cảm thấy dù có nói cái gì cũng đều là dư thừa .
Chuyện tốt như vậy, hắn không thể không đáp ứng.
Không phải gia tộc nào cũng có thể có được một nha đầu ưu việt như vậy,
không phải là nàng cho gia tộc thiện ý tốt nhất, đơn giản là nàng không
muốn gia tộc đặt áp lực quá lớn lên một mình Thư Hàn, nàng hiểu rõ ràng
đạo lý dục tốc bất đạt.
”Chỉ cần bọn họ có thể đậu thi huyện bằng chính khả nàng của mình, về
khoản phí học sau này hết thảy đều do con phụ trách, chỉ cần con có thể
giúp, tuyệt sẽ không chối từ.”
”Tình nha đầu, này...”
”Con cũng có yêu cầu của mình.”
”Ngươi nói.”
Ánh mắt Trang Thư Tình vốn bình tĩnh đột nhiên trở nên sắc bén, “Không
được đem lòng tốt của tỷ đệ chúng ta tỷ mà lợi dụng, chúng ta vốn không
có nghĩa vụ này, việc chúng ta làm không cần ai phải cảm kích, cũng
không cần bất kỳ ngoại lệ nào, thứ chúng ta muốn chính là một đám người
biết phân tốt xấu, là một tộc nhân biết nỗ lực tiến tới, là một con
người có tâm, có thể trở thành hậu thuẫn của gia tộc để tỷ đệ chúng ta
có thể dựa vào, nếu như không đạt được yêu cầu của ta, thì chớ có trách
tỷ đệ chúng ta từ bỏ Trang gia giống như đã từng từ bỏ Trang Trạch
Lương, tổ bá phụ, lời ta nói tuy vô tình, nhưng việc ta làm còn có thể
vô tình hơn, bạc của ta không phải là từ trên trời rơi xuống , đối với
gia tộc, ta đã tận lực giúp đỡ.”
Một ngàn lượng, cho dù người trong Trang gia nhiều như vậy nhưng muốn
xài hết cũng phải dùng tới không ít thời gian, một ngàn lượng, cũng đủ
để khiến khiến cho người đang đến đường cũng có thể làm ra chuyện xấu
xa, một ngàn lượng này, cũng là do nha đầu kia tân tân khổ khổ vất vả
kiếm về.
Trang Bình Chí than thở một tiếng, mặc dù biết một ngàn lượng này Tình
nha đầu kiếm được không dễ dàng, nhưng hắn cũng không thể đẩy ra, số
tiền này này đối với gia tộc mà nói thật sự quá trọng yếu .
”Lão nhân ta còn sống một ngày sẽ đem toàn lực trông coi Trang gia một
ngày, nếu ta chết còn có đại bá ngươi, trên đời này là có một người
không biết phân biệt nhân tình giống như phụ thân ngươi, nhưng không
phải tất cả mọi người cũng đều như thế, lời ngươi nói ta chắc chắn nhớ
kỹ, ở trong tộc sau này, phàm là người có tiền đồ, cũng đều sẽ nhớ tới
ân của ngươi.”
Trang Thư Tình lắc đầu, “Ta làm như vậy có vẻ như là vì gia tộc, nhưng
nếu như xét đến cùng thì hành động này của ta chính là vì Thư Hàn, nói
là ích kỷ cũng không đủ, ta bỏ tiền ra chủ yếu chính vì mong muốn về sau có thể có người giúp đỡ cho Thư Hàn, tuổi của đệ ấy còn nhỏ, nhưng có
danh sư chỉ đạo, bên trên còn có hai vị sư huynh có tiền đồ, ta tin
tưởng trong tương lai hắn sẽ có ngày thành tài, hiện tại làm chuyện này
đúng là có chút sớm. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất thì vẫn nên chuẩn bị
chu đáo. Những người khác ở trong tộc có tiền đồ cũng không phải là
chuyện xấu, nói không chừng về sau tỷ đệ chúng ta còn phải nhờ đến sự
giúp đỡ của mọi người.”
”Nếu thực sự có ngày ấy, bọn họ báo ân của ngươi ân cũng là việc phải
làm.” Trịnh trọng đem ngân phiếu giao cho nhi tử, Trang Bình Chí nhìn về phía Trang Thư Tình, “Ta thay mặt mọi người Trang gia đa tạ ngươi, tuy
rằng là một người làm trưởng bối lại nhận bạc của vãn bối thật sự là
không nên, nhưng tình huống trước mắt của Trang gia thực sự rất không
tốt. Không còn chút bạc dư thừa nào để làm việc này, cho nên ta liền vì
cái nhà này mà mặt dày nhận lấy.”
Nói xong. Trang Bình Chí đứng dậy xoay người cúi mình với Trang Thư Tình,
hành động này khiến cho Trang Thư Tình vội vàng nhảy lên, “Tổ bá phụ, ngài làm như vậy là muốn cho ta giảm thọ sao.”
”Tổ bá phụ, nhất định con sẽ có tiền đồ.” Trang Thư Hàn tiến lên đỡ người ngồi xuống, bình tĩnh, nhưng kiên định.
Trang Bình Chí vỗ vỗ tay đứa nhỏ đang đỡ mình dậy, Trang gia, cuối cùng cũng có thể nhìn ra được hi vọng .
Ngày kế, khi hai tỷ đệ hai rời đi cơ hồ tất cả mọi người Trang gia đều ra ngoài tiễn đưa .
Sáng sớm Trang Bình Chí đã đem kiến lời nói hôm qua của Thư Tình nói cho toàn tộc, ít nhất tại giờ phút này, tất cả mọi người đều nhớ đến ân
tình của Trang Thư Tình. Thái đội đối với đôi tỷ đệ này phá lệ khách
khí.
”Tình nhi, Mẫn Nhi ta đành phó thác cho con, con hãy dạy cho nàng. Ta
không trông cậy vào một ngày nàng sẽ trở thành người xuất sắc như con,
nhưng ít nhất thì cũng phải can đảm hơn một chút, tính tình lanh lợi hơn chút là được, ít nhất cũng không thể bị người khác khi dễ.”
”Đây chính là bá nương người nói đó, đến lúc đó ta gả tỷ ấy ra ngoài người cũng đừng trách ta nhiều chuyện.”
”Ta còn đang mong con có thể nhiều chuyện thêm một chút đây.” Chu thị
cười cười, khuôn mặt hiện lên nếp nhăn nơi khoé mắt, “Mẫn Nhi đi theo
con. Ta liền cảm thấy yên tâm.”
Trang Thư Tình đang muốn nói thêm, thì một chiếc xe ngựa ở bên kia chạy
như bay đến. Một đường cuốn lên rất nhiều tro bụi, Trần Kiều Nương cơ hồ như té từ trên xe ngựa xuống, tóc tai đều rối mù.
”Trang Thư Tình! Tiểu súc sinh như ngươi sẽ không được chết tử tế... Buông ra ta, buông ra ta!”
Sắc mặt đám người Bạch Chiêm đang dựa vào xe ngựa ngay lập tức trầm
xuống nhìn về phía Trần Kiều Nương đang bị chế trụ, “Đã không nói được
lời bình thường thì miệng còn giữ lại để làm gì, lập tức khâu lại.”
Thanh Dương Tử lập tức hưng phấn tiến lên, từ khi nhìn thấy Trang tiểu
thư khâu miệng vết thương, hắn luôn luôn chuẩn bị một bộ kim chỉ tùy
thân, tùy thời thi triển thân thủ.
Đây chẳng phải là, cơ hội tới rồi sao.
”Buông ra ta, buông ra ta...”
Chu thị nhẹ nhàng huých xuống tay Trang Thư Tình, nàng vốn không thích
vị Trần Kiều Nương này, ngay lúc này Bạch công tử đang ở cửa lớn Trang
gia sao không cho người ngăn lại, làm cho thể diện của Trang gia đều mất hết.
Nhưng chặn lại... Chặn lại như thế nào?!
Trang Thư Tình vẫn đang đợi cho đến khi Thanh Dương Tử lấy kim ra bắt đầu chuẩn bị hành động mới mở miệng, “Đợi một chút.”
Thanh Dương Tử dừng động tác lại, hơi mất hứng quay đầu lại.
”Trần thị, có phải ta rất dễ khi dễ hay không?” Trang Thư Tình đi đến
trước mặt Trần Kiều Nương, làm như không thấy được nàng đang bị chế trụ
đến không thể động đậy, “Rõ ràng là ngay cả nợ cũ ta cũng lười tính với
ngươi, thầm nghĩ muốn nhắm mắt làm ngơ với ngươi, vì sao ngay cả điểm
ấy, ngươi cũng không thể nhận ra được?”
Trần Kiều Nương chật vật không chịu nổi quỳ rạp trên mặt đất, mặt dính
bụi, nước mắt chảy xuống trông càng thêm thê thảm, “Là ta sai lầm rồi,
ta sai lầm rồi, chuyện trước kia coi như là ta có lỗi với các ngươi,
ngươi buông tha cho Đình nhi được không? Nàng lại có muôn vàn không phải nhưng dù gì cũng là thân muội muội của ngươi, ngươi buông tha nàng đi.”
”Ta chỉ có đệ đệ, không có muội muội, còn có một điểm,ngươi nói sai
rồi.” Trang Thư Tình ngồi xổm xuống nhìn nàng, “Từ đầu đến cuối không
phải ta không phải với nàng, mà là nàng ta đến khiêu khích ta, người
nàng đắc tội cũng không phải ta, là Bạch công tử, ngươi cầu sai người
rồi.”
Trần Kiều Nương hận không thể giết chết Trang Thư Tình, không thể tưởng
tượng những sính lễ trong nhà mới đưa đến hôm qua, sáng sớm hôm nay đều
không cánh mà bay, người lại bị đánh cho hôn mê rồi ném cho nữ nhi, nàng không thể nhẫn nhịn được.
Nàng không thể khiến cho cả đời này của Đình nhi cứ như vậy mà hủy đi.
”Thư Tình, ngươi thay ta van cầu Bạch công tử, đồ cưới này của ngươi ta
không cần, đều để lại cho ngươi hết, cho ngươi tất cả, ngươi thay ta van cầu tình đi.”
Bất kỳ người nào nếu có bộ dáng như vậy, Trang Thư Tình sẽ cảm thấy xót
xa, sẽ mềm lòng, nhưng mà nhìn thấy người trước mắt này bị như thế, nàng chỉ cảm thấy thật xả giận.
Nàng chẳng phải chưa nghĩ đến chuyện muốn mượn danh Bạch Chiêm đến thu
thập toàn gia kia, chỉ là dù có thu thập thế nào cũng không thể đụng đến nhân mệnh, nếu như cả nhà đó đều chết hết thì sẽ không còn thấy được
tiền đồ sau này của Thư Hàn rồi, Thư Hàn càng có tiền đồ, bọn họ lại
càng khó chịu, đây mới là trả thù của nàng.
”Ta cũng đã từng tuyệt vọng cầu xin ngươi như vậy, lúc mẫu thân mới qua
đời nửa năm kia, ta đã cầu ngươi vài lần, lời ngươi nói, vẻ mặt lúc đó
của ngươi, mỗi khi ta nhớ tới đều cảm thấy rùng mình, hiện tại đến phiên ngươi tuyệt vọng, ta vì sao lại phải cầu tình thay ngươi? Vô tình cũng
được, ngoan độc cũng được, ngươi cứ việc mắng, ta nhận.”