Nhưng mà, lại không có một người để ý!
Điều này khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, loại sợ hãi này cơ hồ còn lớn
hơn điều mà nàng thường tin tưởng,khiến nàng muốn bỏ những người này lại để chạy trốn.
Người bình thường mà còn ích kỷ đến loại trình độ này, như vậy còn những những kẻ khác thì còn thế nào! Lo lắng lúc trước có khả năng thành sự
thật là rất lớn!
Chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy da đầu run lên.
Cúi đầu chống lại ánh mắt ẩm ướt của đứa nhỏ, rõ ràng là đau đến gương
mặt đều trở nên vặn vẹo nhưng vẫn quật cường gắt gao chịu đựng không kêu lên một tiếng, Trang Thư Tình cuối cùng cũng chỉ đànhhở dài,nếu nàng
lựa chọn quay lại chạy lấy người, thì sovới những người này có gì khác
nhau?
Nàng không cần biến mình thành loại người khiến người khác chán ghét đến mức độ này.
Sờ sờ đầu đứa nhỏ, thái độ Trang Thư Tình hòa hoãn xuống, “Tiểu đệ đệ,
đệ sẽ không chết, nhưng mà sẽ rất đau, vì sống sót phải nhịn xuống, được không?”
Một lát sau đứa nhỏ mới gật đầu.
Mở tầng tầng lớp lớp trong hộp gỗ ra, Trang Thư Tình lấy kéo cắt miếng
vải để lộ ra nơi bị thương của đứa nhỏ, không khí lạnh như băng nhắc nhở nàng hiện đang ở ngoài trời, nhìn trái, nhìn phải, chỉ vào căn phòng
gần nhất, Trang Thư Tình nói: “Đem những người bị thương chuyển hết vào
phòng kia đi.”
Nhìn theo hướng tay nàng chỉ, một phụ nhân nhất thời hô to, “Đó là nhà ta!”
Không có người để ý nàng.
”Để ta ôm nó.” Bạch Chiêm tiếp nhận đứa nhỏ, cũng không để ý vết máu kia nhiễm lên xiêm y của hắn.
Trang Thư Tình cẩn thận nâng cái chân đang bị thương của đứa nhỏ lên.
Tận lực không tạo thành nhiều thương tổn, quay đầu phân phó với đám
người Trần Nguyên “Cẩn thận một chút. Cố gắng đừng khiến cho thương thế
tăng thêm.”
Chưa được mấy bước, mấy người già trẻ trong nhà đều chặn bước chân của
họ lại, vẻ mặt có chút dữ tơn, “Các ngươi không phải quan gia, không thể tự tiện chiếm phòng ở của chúng ta.”
Trang Thư Tình nhìn bọn họ, nhất thời cảm thấy ngôn ngữ của bản thân vô
cùng thiếu thốn, thậm chí nhịn không được nghĩ. Nếu như các ngươi không
thương tổn đến loài mãnh thú này, vậy thì làm sao lại có nhiều người
chết như vậy!
”Những người này. Là người dân cùng thôn với các ngươi, ta bất quá chỉ muốn mượn phòng ở của các người một lát mà thôi.”
”Mượn tất nhiên là có thể, mười đồng tiền... Không, hai mươi đồng một canh giờ.”
Đây rốt cuộc là cái chuyện gì xảy ra? Trang Thư Tình có chút mờ mịt.
”Phanh!”
”A!”
Nam nữ già trẻ. Bạch Chiêm cũng không khách khí, một cước đá một cái rất dụng lực, nhưng cánh tay ôm đứa nhỏ lại không mảy may nhúc nhích,“Không cần phí lời với bọn họ, bên ngoài trời lạnh lẽo, mau vào nhà.”
Phụ thân bị đá văng ra hơi giãy dụa rồi bò lên, vượt qua, chạy đến chỗ
Trần Nguyên muốn đánh một nhát xuống người hắn, nhưng vừa chạm đến thân
mình liền không thể lay động.
Những người khác lại không dám đụng, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù.
”Đừng cho rằng chúng ta nhân từ mà các ngươi muốn được đằng chân lên đằng đầu. Các ngươi trả không được cái đại giới đó đâu. “
Hơn hai trăm người đồng loạt lui về phía sau, rồi lại lui thêm vài bước.
Trần Nguyên cười lạnh một tiếng, cũng là Trang tiểu thư có kiên trì. Đổi lại là bất kì người nào trong bọn họ, đều đem mấy người kia ném vào
miệng hổ, còn dục chúng nó mau ăn đi.
Chọn một cái bàn dài, bỏ mọi thứ trên bàn xuống, lại lót thêm một tầng
áo thật dày, rồi đặt hài tử kia lên trên, Trang Thư Tình nhanh chóng dứt bỏ những tâm tư khác tiến vào trạng thái làm việc.
”Nam Châu. Ngươi đi nấu vài bình nước nóng, hôm nay lạnh như vậy. Đứa
nhỏ sợ là chịu không nổi, nhìn lại căn phòng xem có thể tìm vài chậu
thanh hay không.”
”Vâng.”
”Bạch công tử và Thanh đạo trưởng ở bên cạnh giúp ta một chút.”
”Không thành vấn đề.” Thanh Dương Tử nhìn tầng tầng lớp lớp những dụng
cụtrong hộp gỗ liền thấy hưng phấn , “Thật sự không cần thuốc tê sao?”
”Người lớn còn chịu không nổi, đứa nhỏ càng dễ dàng có chuyện ngoài ý
muốn.” Lấy ba đôi bao tay bên trong ra, Hai người nhận lấy rồi học theo
bộ dáng của Trang Thư Tình đeo bao tay vào.
Cái này cũng là do Bạch Chiêm tìm người làm ra, thật sự rất phù hợp, so
với của hiện đại còn tốt hơn một chút, hình như là có cải tiến một vài
chi tiết, Trang Thư Tình cảm thấy thủ hạ của Bạch Chiêm quả thật là có
không ít người tài.
Chân của đứa nhỏ có hai chỗ bị thương, một chỗ ở cánh tay, một chỗ là ở
đùi cũng may là chưa động đến động mạch chủ, bằng không đứa nhỏ đã sớm
chết do bị mất máu quá nhiều.
”Muốn khâu lại?”
”Ừm, miệng vết thương quá lớn, không khâu lại sẽ không dễ lành được. bất quá xương ở chỗ cánh tay bị gãy, trước phải bó lại, tuy cái này ta đã
từng học qua, nhưng tốc độ phải chậm một chút, Thanh Dương Tử, lấy túi
thuốc của ngươi ra, cho đứa nhỏ uống mấy viên thuốc, khi ta bó xương hai người phải đè lại. “
Vừa nói xong, Trang Thư Tình lấy dụng cụ từ trong hộp ra, bỏ vào nước
sôi để tiêu độc, đồng thời lấy kéo cắt mấy cuốn bông vải ra, cụng lấy
thêm mấy chai nước cất,, đây đều là do nàng bỏ nhiều công sức mới làm ra được, nhưng hiện tại có lẽ là không dùng đủ.
”Không có thuốc giảm nhiệt, miệng vết thương rất có khả năng sẽ bị nhiễm trùng, đây mới là điều ta lo lắng nhất, Bạch công tử, nhờ công tử để
người của ngài chuẩn bị cho ta mấy tấm ván gỗ, giống như tấm ván mà Chu
Thất chuẩn bị như thế này, ta có thể dùng để cố định chỗ xương bị gãy.”
Bạch Chiêm ra ngoài phân phó một tiếng.
Lúc này Trần Nguyên cũng mang theo bốn người còn sống nâng vào.
Đối với nam nhân vừa nhìn liền biết không dễ gì chọc vào này bọn họ
không dám nhiều lời một chữ, nhưng đối với Trang Thư Tình, bản năng bọn
họ biết được người này có thể cứu mình, vừa thấy liền ồn ào mở miệng,“Tiêu thư, ta bị thương nặng nhất, xin người thương xót cứu ta trước đi, ta đau đến sắp chết rồi!”
”Ta bị thương nặng nhất, tiểu thư, người xem...”
”Ai nói thêm nữa một chữ nữa, ta liền ném người đó ra ngoài.” Trang Thư
Tình cũng không cảm thấy kỳ quái trước phản ứng của bọn họ, nếu như bọn
họ không như vậy nàng mới cảm thấy kì quái, lòng của người trong thôn
này, đều là một lũ ích kỷ đến cực hạn.
”Đều nói hoàn cảnh sống sẽ tạo ra mỗi loại người khác nhau, theo ta thấy loại hoàn cảnh sống như vậy, không tất yếu phải tồn tại. “ Trang Thư
Tình nói một câu, nhìn thấy Nam Châu cầm bình nước nóng trở lại, nàng
chỉ mấy chỗ trống cho Nam Châu đặt xuống, cầm kéo cắt ống tay áo ở cánh
tay đứa nhỏ kéo ra, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Mấy người kia cũng không dám nói tiếp nữa, dù cho đau đến chịu không nổi cũng chỉ nén âm thanh hừ hừ trong cổ họng.
Không có dụng cụ trợ giúp, đoạn xương bị gãy chỉ có thể dùng tay sờ vào
để xác định vị trí, cũng may lúc đó Khúc lão dạy nàng rất dụng tâm,
những thứ nàng học được đều tiếp thu rất sâu, lúc này mới miễn cưỡng
dùng được.
Một hồi lâu sau mới xác định được vị trí xương cốt bị gãy, Trang Thư
Tình nhờ Thanh Dương Tữ cầm tấm ván gỗ đặt dưới chỗ tay bị gãy, “Cầm
chắc chút, ta muốn khâu miệng vết thương lại trước sau mới có thể cố
định lại.”
”Nhìn ta .”
Khả năng chịu đựng của đứa nhỏ này thật tốt,thủ pháp của nàng có chút
không đủ thành thạo, lúc bó xương khẵng định là rất đau. Tuy trán của
hắn đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng cũng không kêu đau một tiến.
Khi chuẩn bị khâu lại, Trang Thư Tình có chút không thể hạ thủ.
Loại này đau. Nàng biết, càng đau hơn so với lúc nãy, lúc bó xương tuy
đau nhưng có thể nén một chút sẽ qua nhưng lúc khâu vết thương lại,
không biết đứa nhỏ có thể chịu đựng được không .
Bạch Chiêm hiểu được điều nàng cố kị, ấn vào mấy chỗ trên người đứa nhỏ, “Thủ pháp này chỉ dùng khi phải chịu nỗi đau thể xác, nhiều nhất chỉ có thể chịu đựng được nửa khắc, căn bản trong thời gian này sẽ không cảm
thấy đau đớn. “
Không cần phải nói tiếp. Trang Thư Tình nửa điểm cũng không dám trì
hoãn, dùng tốc độ nhanh nhất của mình khâu lại. Động tác kia nhìn giống
như đang đem da thịt thành quần áo mà khâu lại, những thôn dân khác nhìn thấy mà da đầu run cả lên, một lát nữa không phải cũng làm trên người
bọn họ như vậy đi.
”Giúp đứa nhỏ tỉnh lại.”
Bạch Chiêm vỗ nhẹ hai cái đứa nhỏ liền tỉnh lại, bộ dáng kia nhìn như thật sự mệt mỏi.
”Không cần lo lắng. Chưa đến nửa khắc, một lát nữa sẽ tốt.”
Dùng thuốc tốt nhất, lại dùng ghêm ván gỗ cố định lại vết thương trên
cánh tay, Trang Thư Tình nhìn vết thương trên đùi đứa nhỏ, xương ở chỗ
này không bị gãy, nhưng miệng vết thương lại rất sâu, rất lớn, nhất định phải khâu lại.
”Còn có thể dùng tiếp không?”
Bạch Chiêm lắc đầu.
Trang Thư Tình cắn răng, tâm cứng rắn quyết định.
Xử lý miệng vết thương bằng thuốc xong, Trang Thư Tình cầm lấy kim.”Giữ
chặt tay của hắn, không thể đụng tới vết thương trên cánh.”
Bạch Chiêm thoải mái ấn người xuống, ngay cả chân và đầu cũng không thể
cử động dù chỉ một chút. Thân thể đứa nhỏ giống như bị sốtlay động không ngừng cũng đủ để thấy quá trình này có bao nhiêu đau đớn.
Mỗi một tiếng rên bị đè nén đến cực điểm khiến,trong mắt Thanh Dương Tử
dâng lên cảm giác không đành lòng, cuối cùng đứa nhỏ bị đau mà ngất đi,
trên người ướt nhẹp giống như từ trong nước bước ra.
Động tác tay của Trang Thư Tình vẫn ổn ổn định, vẫn lưu loát như trước,
chỉ là phía sau lưng đã ẩm ướt, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn
xuống trán thể hiện tâm trang lúc này của nàng cũng đang buộc chặt.
Dùng nước cất sát trùng miệng vết thương, rắc thuốc bột rồi dùng vải lót lại. Tiếp theo lấy vải bông đã xử lý qua băng lại, Trang Thư Tình nhẹ
nhàng đè tấm ván gỗ xuống, xong việc nàng dùng tay chống đỡ thân mình
mới không ngã ngồi xuống đất.
”Nam Châu. Dùng nước ấm lau qua cho đứa bé, rồi tìm quần áo sạch mặc vào.”
”Vâng.”
Bạch Chiêm đỡ nàng ngồi xuống, lau mồ hôi trên mặt cho nàng, tiếp nhận
ấm nước tinh xảo Trần Nguyên đưa tới cho nàng uống vài ngụm.
”Hương vị có chút lạ, thả gì vào sao?”
”Bổ khí, lạ một chút nhưng cũng không quá khó uống.”
Trang Thư Tình thuận theo uống thêm vài ngụm, hương vị quả thật có chút
là lạ, nhưng tâm tình lúc này cũng không quá so đo xem nó là cái gì .
Sau đó Bạch Chiêm bỏ vào miệng nàng một khối đường, Trang Thư Tình ngậm vào, đến lòng của nàng cũng thấy ngọt.
Có sự chuẩn bị của Bạch Chiêm, sức lực Trang Thư Tình khôi phục nhanh chóng.
Đối với bốn người này, Trang Thư Tình cũng không khách khí như khi đối
với đứa nhỏ, chỉ huy người ném bọn họ lên bàn mổ, động tác lưu loát
không có bất kỳcố kị.
Thời điểm nàng bó xương lại những người kia kêu lên giống như heo bị
chọc tiết, thế nhưng còn không bằng so với một hài tử, Bạch Chiêm thấy
ầm ĩ, trực tiếp đánh người hôn mê, nhưng lại bị đau mà tỉnh lại, cả đầu
đều choáng váng.
Xuống tay trực tiếp như vậy đúng là tiết kiệm được không ít thời gian.
Xử lý đến người thứ ba, bên ngoài truyền đến tiếng rống bi phẫn của hai con hổ.
Trần Nguyên ra ngoài một lúc liền trở về bẩm báo: “Tam Tử đã tìm được hổ con về, nhưng tình huống nhìn rất tệ.”
Thấy Thư Tình ngẩng đầu, Bạch Chiêm liền phân phó nói: “Gọi hắn tiến vào.”
”Vâng.”
Có rất ít người lớn tuổi đi theo Bạch Chiêm, đa phần là người trẻ tuổi,
Tam Tử là một tiểu tử rất có tinh thần, nhìn bộ dáng bất quá mới hơn hai mươi tuổi, trong tay ôm một con hổ nhỏ huyết nhục mơ hồ.
Trang Thư Tình lúc này liền bỏ qua bệnh nhân trong tay trực tiếp đi qua chỗ Tam Tử, người nằm ở trên bàn phẫu thuật giận nhưngkhông dám nói gì, trong mắt lại mang theo phẫn hận.
Thanh Dương Tử chụp một cái lên vết thương của hắn, cười tủm tỉm nói:“Nếu như hổ con chết, có tin các ngươi cũng không thể sống hay không?
Ngươi còn ra vẻ, mệnh này của ngươi cũng không quan trọng bằng mệnh của
hổ con đâu.”
Nam nhân đau kêu lên một tiếng nhưng lại không dám biểu lộ ra bất kỳ sự
bất mãn nào, bộ dạng uất ức kia khiến người khác đến nhìn cũng không
thèm liếc mắt.
Lúc này, Hổ đực và hổ cái theo sau tiến vào, cúi đầu gào thét, muốn chạm vào con của mình nhưng lại không dám, bộ dáng trông mong nhìn Trang Thư Tình.
Mạng của tất cả người trong thôn này so sánh cũng không bằng, hai con hổ này khiến đáy lòng của Trang Thư Tình trở nên mềm mại, nhìn Tam Tử ý
bảo hắn đặt hổ con lên một bàn mổ khác ở bên kia, rồi trấn an nói, “ bị
thương tuy nghiêm trọng, nhưng vẫn còn sống, còn sống tức là còn có khả
năng sống sót, các ngươi không nên gấp gáp.”
”Rống!”
”Ta biết ta biết, ta sẽ tận lực, nơi này nhỏ, các ngươi ra ngoài trước đi.”
Hổ đực và hổ cái lưu luyến nhìn con của chúng, lui ra khỏi phòng nhưng
cũng không đi xa, đứng canh giữ trước cửa, thật vất vả mới tìm được con
của chúng, nếu không trông chừng dưới mí mắt sẽ không thể nào an tâm.