Cửa vừa mở ra, Từ phu nhân nhịn không được nhanh chóng tiến vào, run run
cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nữ nhi, vỗ nhẹ hai cái, rốt cuộc không
nhịn được nước mắt khóc lên, “Sao con lại ngốc như vậy, con đem hai
người chúng ta đặt ở chỗ nào, yêu thương chăm sóc con nhiều năm như vậy, con sao có thể nhẫn tâm để chúng ta làm người đầu bạc tiễn người đầu
xanh!”
Từ Giai Oánh nâng tay vuốt gương mặt đã xuất hiện nép nhăn do năm tháng, “Sau này sẽ không, nương, nữ nhi muốn về nhà.”
”Tốt, về nhà, chúng ta về nhà.” Từ phu nhân xoay người liền muốn gọi người đi vào.
Từ Giai Oánh cầm lấy tay nàng, nhìn về phía Trang Thư Tình, “Trang thần y, tình huống của ta, có thể trở về nhà không?”
”Không nên cử động mới tốt.” Từ phu nhân lập tức có chút lo lắng, Trang
Thư Tình lại nói: “Nhưng tâm tình của bệnh nhân mới là điều quan trọng
nhất, tâm tình tốt, cơ thể mới có thể mau chóng khang phục, tận lực cận
thận một chút là được.”
”Aiz, ta lập tức đi chuẩn bị.” Từ phu nhân nâng bước liền đi, đến khi
tới cửa mới nhớ tới từ nãy đến giờ vẫn chưa cảm tạ vị cô nương đã cứu
lại tính mạng của con mình, vội vàng quay đầu lại, ngữ khí trịnh trọng
nói: “Ân cứu mạng của Trang thần y, Từ gia chúng ta nhớ kỹ không quên,
mặc kệ là thời điểm nào, chỉ cần là Trang thần y, cửa lớn của Từ gia
luôn rộng mở.”
”Đừng gọi ta thần y, trong lòng sẽ không thoải mái, đây là việc mà đại phu nên làm, Từ phu nhân không cần khách khí.”
Từ phu nhân cũng không tiếp tục nhiều lời.
Từ Giai Oánh phân phó nha hoàn bên người cầm đến một tấm ngân phiếu.“Không biết làm sao để tỏ lòng biết ơn của ta, cái mệnh này là do Trang
thần y nhặt về, thần y nhất định phải nhận lấy.”
Trang Thư Tình nghiêm túc nhận lấy. Nhìn thấy con số, tâm tình vô cùng
tốt, hai mắt đều tỏa sáng, khiến người khác nhìn còn tưởng nàng là một
người ham tài.
Từ Giai Oánh lại cực thích bộ dáng này của nàng, không hề ngụy tạo, cho
dù là người kiêu ngạo thanh cao cũng không thể không ăn cơm, giả bộ
thanh cao cho ai coi, thử không ăn cơm một ngày coi, ngươi còn thanh cao kiểu gì.
Người thực sự không để ý đến tiền bạc, nàng chưa từng nhìn thấy, còn
loại giả bộ không quan tâm đến tiền tài, nàng đã thấy nhiều, vì vậy mới
cảm thấy nữ tử trước mắt vô cùng thẳn thắn.
”Thương thế của ta còn phải nhọc Trang thần y chiếu cố thêm, đến lúc đó
nếu Từ phủ có phái người đến tiếp, mong Trang thần y nhất định phải đến
xem qua.”
”Không cần, ta có thể tự đến.” Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, “Có phải không?”
”Đương nhiên”
Từ Giai Oánh thấy cách hai người ở chung, liền biết quan hệ của hai
người không phải bình thường, nhưng vĩ đại phu này chỉ là một cô nương
trẻ tuổi, thoạt nhìn còn chưa đến tuổi trưởng thành... Cho dù là đã đính hôn, nhưng dám công khai đi lại như vậy, lại không hoàn toàn có chỗ nào cố kị, gan cũng thật lớn.
Nhưng cũng thật khiến người khác ngưỡng mộ.
”Không có khả năng, Từ thị là con dâu Tần gia, chỉ cần nàng bước ra khỏi của Tần gia nữa bước, về sau đừng mong trở về.” Thanh âm của Tần Lam
rất lớn. Bên trong còn mang theo tức giận, khiến người trong phòng đều
nghe rõ ràng.
Từ Công Mậu nửa phần cũng không nhường, “Ta sợ là nếu không mang nữ nhi
của chúng ta đi. Ngày mai nhìn thấy sẽ là một cỗ quan tài, con gái Từ
gia chúng ta chính là bảo bối trong nhà, người Tần gia chúng ta không
hiếm lạ, hôm nay nhất định phải mang con gái ta về. Phu nhân, chuẩn bị
người đưa con gái chúng ta về. Ta thật muốn nhìn, hôm nay ai dám ngăn ta lại.”
”Từ Công Mậu ngươi đúng là không nói đạo lý!”
”Nói với người không cần đạo lý.”
Người này là một phụ thân tốt, có lẽ là thô lỗ, nhưng lại thật tâm lo
lắng cho nữ nhi của mình, Trang Thư Tình có chút hâm mộ, cả hai đời,
nàng cũng không biết cảm giác được phụ thân che chở là như thế nào.
Tay bị người nắm chặt.
Trang Thư Tình ngẩng đầu, chống lại là tầm mắt ấm áp, trong mắt Trang
Thư Tình dần dần dấy lên ý cười, người này không phải là phụ thân của
nàng, nhưng nếu so sánh, phụ thân và trượng phu cộng lại cũng không ai
có thể làm tốt hơn hắn, nàng có gì phải hâm mộ với người ta.
Nói tới hâm mộ, phải là người ta hâm mộ nàng mới đúng.
Thấy nước muối đã dần truyền hết, Trang Thư Tình rút kim ra, mấy vị đại
phu ở bên kia cũng đã kê xong đơn thuốc, Từ Giai Oánh rốt cuộc được đưa
ra khỏi Tần gia.
Tần Lam đen mặt đưa người ra ngoài.
Đương nhiên, người hắn đưa không phải là Từ gia, mà là Bạch Chiêm.
Từ Công Mậu cho dù tức giận Tần Lam nhưng cũng không thể không nhìn Bạch Chiêm ,thấy nữ nhi bình yên lên xe ngựa lúc này mới nói lời từ biệt,“Việc hôm nay, đa tạ công tử ra tay trợ giúp.”
”Không liên quan gì tới ta.”
Theo tầm mắt của Bạch Chiêm, Từ Công Mậu nhìn về phía tiểu cô nương đang nói chuyện với nữ nhi của hắn, Trang Thư Tình này hắn cũng biết, có thể thấy được, thì ra cô nương người ta tài giỏi như vậy, sau chuyện lần
này của nữ nhi, hắn càng nhìn càng cảm thấy nàng xứng đôi với công tử.
Muốn hỏi Bạch Chiêm đã làm gì với mấy người ở Hội Nguyên Phủ này sao?
Cũng không có gì, kỳ thực chỉ là hắn có chút tùy ý, trong lúc vô tình
rất nhiều người bị hắn chèn ép, sau đó có mấy người thấy được bộ dáng
hung ác của hắn, nhất thời một truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày
càng không còn ai dám đi trêu vào hắn.
Lại nói đến thái độ của hoàng thượng ở đó, ai cũng đều có thêm vài phần
cẩn thận. Từ Công Mậu cho dù là loại người không mấy để ý, nhưng là
người chưởng quản binh lính, đương nhiên cũng phải có chút đầu óc.
Bên kia, Trang Thư Tình lấy ra mấy loại thuốc từ trong hộp đựng của
Thanh Dương Tử, không thèm để ý đến bộ dạng đau đớn như bị cắt đi miếng
thịt của hắn, thẳng thừng đưa đến tay của Từ phu nhân, “Một ngày dùng
hai lần, nhưng đừng quá lãng phí, thuốc này không phải có bạc là có thể
mua được, còn cả cái này.”
Lại tiếp tục lục lọi trong hộp, “Thiếu... Từ tiểu thư dù sao cũng là nữ
tử, thuốc này tuy không thể xóa được dấu vết của dao, nhưng cũng có thể
giúp làm mờ vết thương, hiện tại đừng vội dùng, đợi khi nào vết thương
đóng vảy rồi dùng cũng không muộn.
Từ phu nhân thu thập tốt, thiện ý trong mắt có thể khiến người hòa tan,“Thật không biết phải tạ ơn cô nương như thế nào mới tốt, chỉ cần ngài
mở miệng, bất cứ thuốc nào Từ gia cũng sẽ dùng toàn lực tìm được.”
Trang Thư Tình nhìn về phía Thanh Dương Tử, vẻ mặt Thanh Dương Tử từ âm u lập tức chuyển sang trời quang mây tạnh, lập tức nói ra tên các loại
được liệu, không thứ nào mà không quý báu.
Người Từ gia không có bất cứ ý kiến, thuốc tốt đưng nhiên phải có được liệu tốt mới có thể làm ra được.
Trang Thư Tình thấy vậy liền nhích qua một bên nhường chỗ cho Thanh
Dương Tử, nàng sợ Từ gia nhìn ra được nàng đang chột dạ, tên gia hỏa này đúng là muốn thừa lúc người ta cháy nhà đi hôi của, thuốc này đúng là
không phải dược liệu bình thường, nhưng không hề quý báu đến trình độ
đó!
Nhưng nàng không thể đứng đâm Thanh Dương tử một đao, nên đành phải để cho hắn nói
Cuối cùng không chịu nổi, Trang Thư Tình liếc hắn một cái, nói vài ba câu cáo biệt liền kéo hắn đi.
Lưu đại phu luôn ở bên người nàng vội vàng gọi lại, “Trang thần y chờ một chút.”
Thấy Lưu đại phu lớn tiếng hô tên nàng vài lần, Trang Thư Tình thật sự không thể tiếp tục lờ đi, đành phải dừng bước lại.
”Trang thần y...”
”Không cần gọi ta là thần y, ta biết mọi người tò mò với y thuật của ta, nếu như chỉ là tò mò, thứ ta không thể nói rõ.”
”Không phải là tò mò, lão hủ sống một bó tuổi, lòng hiếu kỳ có lớn đến
đâu cũng sớm bị thời gian mài mòn, cả đời lăn lộn trong nghề, cứu không
ít người, nhưng dần dần số bệnh khiến ta phải thúc thủ vô sách ngày càng nhiều, có chút bệnh rõ ràng biết nguyên nhân, nhưng lại vô phương cứu
chữa, đây mới là điều khiến ta thống khổ nhất, giống như Tần thiếu phu
nhân, rõ ràng biết vàng đã nuốt xuống bụng, nhưng bản thân cũng không có cách nào mở bụng lấy ra, đời đời như vậy, cũng không có ai to gan thử
qua, đợi đến lúc này vẫn không có ai có thể làm được, nhưng Trang thần
y...”
”Trang đại phu, gọi ta Trang đại phu là được.”
Lưu đại phu cười, thầy nàng khiên tốn như vậy trong lòng cũng sinh ra
không ít hảo cảm, “Tốt, Trang đại phu, khi nghe được phương pháp trị
liệu của Trang đại phu, lão hủ nhịn không được suy nghĩ, những chứng
bệnh trước nay phải thúc thủ vô sách, có phải nếu dùng phương pháp của
Trang đại phu may ra sẽ chữa được? Xin cho lão hủ hỏi, chỉ có thể động
dao ở một số nơi trên cơ thể? Nơi này? Nơi này? Ở đây? Hay mọi chỗ đều
được?”
”Có thể, những nơi Lưu đại phu chỉ đều có thể, những nơi khác cũng có
thể, chỉ là y thuật của ta không đủ tinh thông, có rất nhiều chỗ không
thể tuy tiện sữ dụng dao, cho nên không thể mạo muội động thủ, nhưng nếu có thuốc trợ giúp sẽ có thể làm được, nếu có thể tìm được những công cụ để thay thế, ta nghĩ chưa hẳn là không được.”
Giờ khắc này, Trang Thư Tình hoàn toàn không hề thu liễm khát vọng nơi
đáy mắt của nàng, cũng đã quên điều nàng vừa nghĩ có khả năng sẽ mang
đến phiền toái gì đó, bây giờ, trong lòng nàng chỉ tràn đầy suy nghĩ làm sao có thể thành công cứu người.
Nàng muốn cứu người, Liễu Tam là bệnh nhân của nàng, nàng muỗn giải phẫu cho Liễu Tam, muốn cứu lấy sinh mạng của nàng ấy.
Nếu như có người có thể giúp nàng...
”Cuộc phẫu thuật hôm này của Tần thiếu phu nhân chỉ là cuộc phẫu thuật
đơn giản nhất, nhưng vì cuộc phẫu thuật này mà mấy tháng nay ta phải
tích góp từng chút một, chuẩn bị rất nhiều dụng cụ và dược liệu mới dám
xuống tay chữa trị, nếu như có chuyện gì xảy ra, có lẽ ta sẽ không tiếp
tục, ta sợ chỉ cần sơ xảy một chút, bệnh nhân thực sự sẽ mất mạng, loại y thuật này, theo không có gì khó, nhưng cũng không hề dễ dàng.”
Đôi mắt nàng tỏa sáng khi nói về phương diện y thuật của mình, một người có tâm huyết như vậy khiến cho Lưu đại khẽ dộng tâm, so với những người khác, tiểu cô nương này không biết đã tốn bao nhiêu sức lực, bao nhiêu
chuẩn bị, cũng chỉ vì nàng muốn cứu người, đây chính là một loại y thuật mới, không một người nào biết đến.
”Không biết lần sau Trang đại phu thi triển y thuật có thể để lão hũ chứng kiến một lần hay không?”
Tâm tình của Trang Thư Tình đã trỡ lại bình thường, nhưng cho dù lý trí
đã trở lại nàng vẫn không muốn cự tuyệt vị Lưu đại phu này, nếu có người nguyện ý muốn học, nàng tuyệt sẽ không khư khư giữ cho riêng mình,
nhưng điều kiện là, bọn họ không được phép cho rằng y thuật của nàng là
yêu ma, bọn họ mới có thể hoàn toàn tiếp thu nó.
Tại thời đại lạc hậu này, nếu muốn một người học được hoàn toàn loại y
thuật này như vậy đối với nàng cũng có đảm bảo, nàng có bản lĩnh, nhưng
cũng không lợi hại đến nỗi cam đoan bản thân sẽ không xảy ra bất cứ
chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng loại khả nãng này, chưa hẳn sẽ không phát sinh.
Vì vậy, Trang Thư Tình đáp ứng.
Lưu đại phu ôm quyền thi lễ, “Lão hủ họ tên Lưu Thanh Quân, cam đoan chỉ cần Trang đại phu truyền thụ, lão hủ sẽ dốc lòng học hỏi.”
Nhìn theo người rời đi, Trang Thư Tình quay đầu lại, người nam nhân kia
từ đầu đến cuối vẫn đứng đó, mỗi khi quay đầu lại nàng đều có thể nhìn
thấy, đều có thể dựa vào, “Có phải ta làm sai hay không?”
Bạch Chiêm nắm tay nàng lên xe ngựa, “Ta đã nói, nàng muốn làm như thế
nào thì cứ làm như thế đó, những chuyện khác không cần phải lo lắng, đã
có ta.”
Đúng vậy, nàng không lẻ loi một mình, nàng có người để dựa vào, nàng không sợ.