Ác Nữ Quay Về

Chương 50: Chương 50: Có biết xấu hổ không




Nhìn sáng vẻ thở hổn hển của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Cẩn nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Phải làm sao đây? Bổn vương thật sự vẫn có chút hứng thú với ngươi, ngươi cứ tiếp tục quật cường như bây giờ đi, đừng để bổn vương cảm thấy nhàm chán quá sớm."

Nói rồi, từ trên mặt, trên cằm Lăng Nhược Hi, nhẹ nhàng xoa một vòng, vô cùng không đứng đắn, nhìn ánh mắt giết người của Lăng Nhược Hi, lúc này mới hài lòng xoay người rời đi.

Lăng Nhược Hi lấy khăn lụa ra, hung hăng xoa chỗ vừa bị Bắc Đường Cẩn chạm vào, xoay người đi vào phủ, nhưng không ngờ vừa vào liền bị một bạt tai.

"Tiện nhân. Còn nói ngươi không quyến rũ Cẩn vương gia."

Vốn dĩ Lăng Thanh Dương nghe nói Bắc Đường Cẩn ở cửa, cho nên cũng không để ý tới bộ dạng như đầu heo của mình, lòng tràn đầy vui mừng chạy tới. Vốn tưởng rằng Bắc Đường Cẩn không yên tâm về mình nên đến thăm, nhưng không ngờ lại thấy được một màn kịch hay như vậy.

Vốn là Bắc Đường Cẩn chủ động hôn Lăng Nhược Hi, Lăng Thanh Dương đã có ý định giết người, nhưng không ngờ Lăng Nhược Hi không những không cảm kích còn dám ra tay đánh người.

Dựa vào cái gì mà món đồ nàng ta dùng hết sức mình cũng không có được, Lăng Nhược Hi lại rất dễ dàng liền có được, nhưng lại không quý trọng như vậy?

Lăng Nhược Hi che gò má nóng bừng, nhìn bộ dạng phẫn nộ của Lăng Thanh Dương, chỉ cảm thấy buồn cười: "Ta không có bất kì ý tưởng gì với Cẩn vương gia của ngươi, nếu ngươi không mù, thì nên biết vấn đề là do ai. Lăng Thanh Dương, ta nói lại lần nữa, nhìn Cẩn vương gia của ngươi cho cẩn thận, nếu không, có chuyện gì, ta cũng mặc kệ."

Sau khi nói xong, liền trực tiếp phất tay áo đi về phía viện của mình. Sao Lăng Thanh Dương có thể dễ dàng bỏ qua cho Lăng Nhược Hi như vậy? Nàng ta tiến lên một bước ngăn cản bước chân Lăng Nhược Hi, tức giận nói: "Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là Vương gia có ý với ngươi sao? Nói thật cho ngươi biết. Vương gia chẳng qua chỉ là ăn nhiều sơn hào hải vị, muốn nếm thử một chút món ăn bên đường mà thôi. Ta lại là đích nữ trưởng phòng Lăng phủ, nếu thật sự muốn kết thông gia, ngươi căn bản không có cơ hội tranh giành với ta, biết không?"

"Nếu đại tỷ có lòng tin như vậy, vậy sao bây giờ lại đứng trước mặt Nhược Hi làm ầm ĩ chứ?"

Lăng Nhược Hi khinh thường nhìn Lăng Thanh Dương tự mãn, sau đó thản nhiên nói: "Phải nói chứ, ta còn là con gái ruột của Đại tướng quân, trong tay cha ta nắm đại quân trăm ngàn người, chỉ cần là người không thiếu đầu óc, đều biết kết thông gia với ai mới là thích hợp nhất, đúng không?"

Mắt thấy sắc mặt Lăng Thanh Dương càng ngày càng khó nhìn, lúc này Lăng Nhược Hi mới cười hì hì nói: "Nhưng mà phải làm sao đây? Bảo bối đại tỷ để trong tim, ngay cả một đống phân cũng không bằng."

Nhìn ngực Lăng Thanh Dương lên xuống phập phồng, lúc này Lăng Nhược Hi mới hài lòng gật đầu một cái, sau đó sãi bước đi về phía viện của mình.

Nhìn bước chân vui vẻ của Lăng Nhược Hi, Lăng Thanh Dương siết chặt nắm đấp, nghiến răng nghiến lợi: "Lăng Nhược Hi, tiện nhân này. Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nhất định sẽ không. Tiện nhân. Tiện nhân."

"Đại tiểu thư bớt giận, bên Lão phu nhân truyền lời tới, bảo chúng ta đến viện của người nói chuyện." Tiểu nha hoàn bên cạnh nhìn khuôn mặt tức giận của Lăng Thanh Dương, thận trọng nói.

"Tiện nhân. Ngươi cũng dám xem thường bổn tiểu thư đúng không?"

Lăng Thanh Dương trút hết tất cả uất ức từ chỗ Lăng Nhược Hi lên người tiểu nha hoàn, hung hăng đánh hai bạt tai, lúc này mới bớt giận, đi đến viện của lão phu nhân.

Đến viện Lão phu nhân, phát hiện nương mình đang ngồi ở đó, sắc mặt âm trầm, nhất thời cảm thấy có chút kì quái, nhưng lúc nhìn thấy Lăng Nhược Hi hờ hững bên cạnh, Lăng Thanh Dương lần nữa cảm thấy tức giận.

Giống như không nhìn thấy vết thương trên mặt hai người, Lão phu nhân thấy người đã đông đủ, trực tiếp không vui mở miệng nói: "Ngàn phòng vạn phòng nhưng giặc trong nhà lại khó phòng, Lão bà ta tuổi đã cao, có vài người cũng không để bộ xương già này vào mắt, lại dám ở dưới mí mắt ta làm ra chuyện trộm gà trộm chó như vậy, quả thật là láo xược."

Lời này, khá có thâm ý, Đại phu nhân xanh cả mặt, nhưng vẫn hòa nhã nói: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, xin Lão phu nhân nói cho rõ ràng."

Lão phu nhân nhìn bộ dạng khôn khéo của Đại phu nhân, thì cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không trả lời ngay, chỉ cầm lấy ly trà bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một hớp trà, nhìn từng giọt mồ hôi trên trán Đại phu nhân rỉ ra, lúc này mới lên tiếng: "Năm đó lúc ta xuất giá, Mẫu thân truyền cho ta một chiếc vòng phỉ thúy thượng hạng, chỉ là không ngờ, đang yên đang lành, lại không cánh mà bay."

Đại phu nhân nghe được lời này, nhất thời cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Lúc này Nhị phu nhân tìm được cơ hội, vội vàng tiến lên, có chút bận tâm nói: "Thật ra thì một chiếc vòng cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là những hạ nhân này tay chân không sạch sẽ, vậy chẳng phải tất cả đồ trong phủ đều tràn ngập nguy cơ sao? Không bằng, hay là mở kho hàng ra, chúng ta kiểm lại tài vụ xem thử? Bằng không, đại nghiệp to lớn của Lăng phủ chúng ta, mất đồ cũng không biết."

Đại phu nhân nghe đến đây, âm thầm siết chặt nắm tay, rốt cuộc hiểu rõ mục đích cuối cùng của vở kịch hôm nay, không ngờ Nhị phu nhân lại có dã tâm lang sói như vậy, vừa mới lấy được quyền trợ giúp quản gia, liền đã bắt đầu có chủ ý với kho hàng.

Sắc mặt trở nên có chút xanh tím, Đại phu nhân nhìn gương mặt Nhị phu nhân cười như tranh vẽ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đệ muội mới vừa bắt đầu quản gia, còn có nhiều chuyện không quá rõ, kho hàng này, thật ra thì hàng năm cũng đều kiểm tra một lần, cho nên sẽ không xảy ra vấn đề."

Lão phu nhân nghe đến đây, dường như cũng nghĩ đến những món của hồi môn vô cùng nhiều của mẫu thân Lăng Nhược Hi, nhất thời liền hắng giọng một cái, có chút không vui nhìn Đại phu nhân: "Ta cảm thấy Vân nhi nói rất có lí, kẻ gian trong nhà khó đề phòng, đồ trong kho hàng, nên kiểm tra lại cẩn thận."

Đại phu nhân bỗng nhiên có chút nóng nảy, đến bây giờ còn không nhìn ra rốt cuộc hai người này đang mưu tính gì, Đại phu nhân ở Lăng phủ nhiều năm như vậy cũng coi như là sống uổng rồi!

Âm thầm cắn răng, thật sự là không ngờ, những người này từng người từng người ngày thường thoạt nhìn thật là thanh tâm quả dục, khi đứng trước tiền tài, không ai có thể vượt qua thử thách.

Chỉ là cầm đồ cưới của Phu nhân tam phòng, trong mắt Đại phu nhân sớm đã xem là đồ của mình, sao lúc này có thể để bọn họ tới chia phần?

"Nếu nói như vậy, thì ngày mai ta liền bắt đầu kiểm tra, Lão phu nhân yên tâm được rồi."

Đại phu nhân thôi suy nghĩ, sắc mặt như thường nhìn Lão phu nhân, bộ dạng bề ngoài không thẹn với lương tâm.

Nếu để một mình Đại phu nhân đến kiểm kho hàng, Nhị phu nhân cũng sẽ không sáng sớm liền đến trước mặt Lão phu nhân đâm chọc, cho nên nghe Đại phu nhân nói như vậy, Nhị phu nhân vội vàng tiếp lời: "Vừa rồi Đại tẩu còn nói một mình cực kì bận, đúng lúc ta vừa mới quản gia, cũng không có kinh nghiệm gì, chuyện kho hàng này, không bằng để ta ở bên cạnh học tập?"

Tiện nhân đáng chết này.

Đại phu nhân siết chặt nắm đấm, móng tay cũng gãy mất một nửa, nhưng vẫn giả bộ như không xảy ra chuyện gì, nhàn nhạt cười: "Kiểm kho hàng, lại là chuyện cực khổ, hay là đệ muội đừng chuốc lấy cực khổ?"

"Cũng là vì cực khổ, cho nên ta mới nên giúp Đại tẩu cùng nhau chia sẻ. Mẫu thân để cho chúng ta cùng nhau quản lí Lăng phủ, còn không phải vì quan tâm Đại tẩu khổ cực sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.