Ác Nữ Quay Về

Chương 42: Chương 42: Có chút kỳ lạ




Đại phu nhân vừa về tới phòng chợt nghe nói Lão phu nhân đã xử lý hai bà tử phòng bếp, hơn nữa đều là tâm phúc của mình thì lập tức nổi trận lôi đình, gạt hết đồ sứ trên bàn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi: "Bà già này, lấy tâm can bảo bối kia của ta đem tặng thì thôi đi! Bây giờ còn dám công khai tát vào mặt ta! Thật sự cho rằng Tần Hương Ngọc ta là người chết ư?"

Lục La bên cạnh lập tức sốt ruột, tiến về phía trước, thấp giọng khuyên bảo: "Phu nhân, xin bớt giận, nếu câu này truyền ra ngoài, sợ rằng về sau sẽ có thêm vô số phiền phức!"

"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ một bà già sao! Đã lớn tuổi rồi còn không an phận như vậy! Thấy cành cao thì muốn trèo lên, đúng là tức chết ta rồi!" Giờ Đại phu nhân chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, Dạ Minh Châu đang yên đang lành lại đem tặng như vậy, còn chẳng nhận được chút lợi lộc gì, làm sao bà ta lại không tức giận cho được!

Nhất là thấy dáng vẻ đắc ý của Lăng Nhược Hi, bà ta càng cảm thấy ngột ngạt khó thở, tức giận nói: "Chỉ là một con nha đầu quê mùa từ nông thôn về, thật sự cho rằng mình trèo được cành cao thì có thể từ gà rừng biến thành phượng hoàng ư! Cũng chỉ là một tên Vương gia ngu ngốc mà thôi, ta ngược lại muốn xem xem sau khi gả nó đi rồi thì nó sẽ phải khóc thế nào!"

Nghe đến đó, Lục La lập tức gật đầu, tiến lên phía trước, dịu giọng nói: "Phu nhân nói đúng lắm, chỉ là một con nha đầu quê mùa ở nông thôn thôi, cho dù gả cho Kiều vương thật thì sao chứ? Xin phu nhân bớt giận! Nhưng chuyện hiện tại cũng chỉ là một chút ngọt ngào trước bão táp mà thôi! Đức phi cũng biết con trai mình là một kẻ không hăng hái tranh giành, không cho nàng chút ngon ngọt sao nàng chịu chứ?"

Nghe đến đó, cuối cùng Đại phu nhân cũng cảm thấy thoải mái không ít, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tức giận giẫm lên mảnh sứ vỡ dưới đất một cái, tức giận nói: "Tuy rằng Kiều vương gia kia là kẻ ngu, nhưng dù sao vẫn là Vương gia, cuối cùng ta vẫn thấy mối hôn sự này vẫn để tiểu tiện chủng kia được lời!"

Lục La cũng nhẹ gật đầu, nhớ đến mấy cái tát lúc trước đã thấy tức giận: "Đại phu nhân nói đúng lắm, bây giờ cũng nên cho Tam tiểu thư chút sắc mặt dễ nhìn, nếu không, trong phủ này nào còn chỗ cho đại phòng chúng ta sống yên ổn chứ?"

Tuy rằng nhìn qua Lăng Nhược Hi không có chút tâm cơ nào, nhưng trên thực tế nàng đã không còn là nha đầu ngốc trẻ người non dạ ở kiếp trước từ lâu rồi, nhìn số đồ thưởng phong phú do Đức phi đưa tới mà khẽ nhíu mày.

Mai Hương thấy Lăng Nhược Hi như vậy lập tức cảm thấy là lạ: "Tiểu thư, người không vui ạ?"

Lăng Nhược Hi lắc đầu sau đó thản nhiên nói: "Ta chỉ cảm thấy số đồ thưởng này hơi nhiều một chút."

Thu Cúc bên cạnh nghe thấy thế lập tức hơi buồn cười, vô tư nói: "Tiểu thư nghĩ nhiều rồi, Đức phi nương nương là quý nhân trong cung, tùy tiện phất tay đã không chỉ chừng này rồi, nô tỳ thật sự vui thay Tiểu thư, có những thứ này, em thấy khắp Lăng phủ còn ai dám đối đầu với người nữa!"

Lăng Nhược Hi nhìn thoáng qua Thu Cúc đầu óc đơn giản, chỉ có thể cười bất đắc dĩ, sau đó nhìn sang Mai Hương thản nhiên nói: "Sống ở đâu thì theo quy tắc ở đấy, hai em sắp xếp một chút, đưa những thứ này vào nhà kho, ghi vào sổ sách, tất cả ngân châu hiện tại đều giữ lại cho ta, ta có chỗ cần dùng!"

Nói đến đây, Mai Hương như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng tiến lên cau mày nói: "Tiểu thư, số dược liệu lúc trước chúng ta ngắm sẵn đã bị một người thần bí dùng giá cao hơn hai phần mua mất, số dược liệu vào kinh tiếp theo, sợ là phải một tháng nữa mới tới nơi!"

Nghe đến đó, sắc mặt Lăng Nhược Hi lập tức trở nên khó coi: "Rốt cuộc là ai!"

Số dược liệu này đối với Lăng Nhược Hi mà nói quả thực rất quan trọng, có thể đứng vững gót chân ở kinh thành hay không, có thể mở rộng thực lực của bản thân được hay không đều dựa vào số dược liệu này, bây giờ đột nhiên có người chặn ngang một gậy, chẳng lẽ là ông trời không có mắt hay sao?

Mai Hương lắc đầu: "Chuyện này nô tỳ thật sự không biết, chúng ta không có nhiều tai mắt ở kinh thành nên làm chuyện gì cũng không tiện!"

Lăng Nhược Hi gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, Mai Hương nói không sai, bây giờ nàng không có chút căn cơ nào ở kinh thành nên làm chuyện gì cũng vướng víu tay chân, hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Số dược liệu này ta nhất định phải có, em trả nhiều hơn một phần, ta không tin, không phải là đòi tiền sao? Ta đồng ý chi mạnh tay!"

Nói đến đây, dường như Lăng Nhược Hi nghĩ đến chuyện gì đó, kéo Mai Hương đang định ra ngoài lại, thản nhiên nói: "Em khoan đi đã, đưa số bạc còn lại cho ta, ta nên đi thực hiện lời hứa của mình rồi."

Thật ra Mai Hương vẫn luôn không tán thành Lăng Nhược Hi đưa tiền cho vị công tử trông kỳ kỳ quái quái kia, nhưng cũng biết chuyện Lăng Nhược Hi muốn làm, nàng không cản được, chỉ có thể gật đầu, sau đó kiểm tra lại một chút, nói khẽ: "Lần ban thưởng này của Đức phi nương nương thật sự không ít, mỗi vàng thôi cũng đã không ít rồi, đổi ra bạc, mở một quán trà cũng dư dả!"

Bấy giờ Lăng Nhược Hi mới hài lòng gật đầu, sau đó lấy một cái hộp nhỏ sang, đặt tất cả vàng vào, thay nam trang, cười bảo: "Vậy cũng tốt, hai em ở trong phủ trông chừng, cho dù ai tới cũng nói là ta ngủ rồi!"

Mai Hương thấy dáng vẻ Lăng Nhược Hi như vậy lập tức có chút bận tâm: "Tiểu thư, một mình người mặc như vậy ra ngoài, có phải có chút không ổn không?"

"Không có gì không ổn! Em yên tâm đi! Cẩn thận đề phòng tai mắt trong viện, biết chưa?" Từ trước đến nay Lăng Nhược Hi chưa từng tin tưởng những nha hoàn Đại phu nhân đưa tới, thường ngày cả tư cách bước vào căn phòng này cũng không có.

Mai Hương bất đắc dĩ gật đầu, có chút không yên lòng bảo: "Tiểu thư làm xong chuyện nhất định phải lập tức trở về đó!"

Lăng Nhược Hi nhẹ gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người ra ngoài, đi đến quán trà lề đường kia theo trí nhớ, từ xa đã thấy tên công tử kia đang bận rộn, mỉm cười tiến về phía trước: "Ông chủ, thêm một bình Bích Loa Xuân!"

Nghe thấy giọng Lăng Nhược Hi, người đàn ông có chút khó tin nhìn Lăng Nhược Hi mặc đồ nam: "Tam tiểu thư?"

"Ta nghĩ ngươi nên gọi ta là Tam thiếu gia!" Lăng Nhược Hi nghịch ngợm trợn mắt, sau đó ném cái hộp trong tay lên bàn, thản nhiên nói: "Cái ta hứa với ngươi đều ở đây, ngươi tự xem thử nhé?"

Người đàn ông không vội nhìn tiền trong hộp, chỉ có chút khó hiểu nhìn Lăng Nhược Hi: "Tam thiếu gia có thể nói cho ta biết vì sao hay không?"

"Không có vì sao, chỉ là coi trọng tài hoa của tiên sinh, chỉ cần tiên sinh có thứ Nhược Hi muốn, vụ mua bán này Nhược Hi sẽ không chịu thiệt!"

Lăng Nhược Hi biết điều cơ bản nhất trong hợp tác là thẳng thắn chân thành, cười cười, trực tiếp lấy ra một khế ước đưa cho người đàn ông: "Nếu không có ý kiến gì, xin mời ký tên được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.