Ác Nữ Quay Về

Chương 62: Chương 62: Không sao nói rõ được




Bắc Đường Ngôn đương nhiên là cảm nhận được ánh mắt như đang cười trên nỗi đau của người khác của Lăng Nhược Hi, chỉ cảm thấy một trận không sao nói rõ được, nhưng vẫn nhàn nhạt nhẹ gật đầu: "Lăng tiểu thư đa lễ rồi."

Lăng Thanh Ngọc lúc này mới đứng dậy, đi tới trước mặt Lăng Nhược Hi, thân mật kéo cánh tay của Lăng Nhược Hi, ôn nhu nói: "Muội là Nhược Hi phải không? Hơn một năm không gặp, tiểu nha đầu này càng trổ mã càng run động lòng người!"

Lăng Nhược Hi nhìn nụ cười nhiệt tình trên gương mặt của Lăng Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy muốn sởn tóc gáy, trên tay truyền tới một trận đau nhói, cúi đầu xem lại, vậy mà nơi người khác nhìn không thấy, bị móng tay của Lăng Thanh Ngọc đâm xuống một vết, còi báo động trong lòng vang lên, nhẹ nhàng thu hồi tay mình lại: "Thanh Ngọc tỷ tỷ còn nhớ rõ Nhược Hi thật đúng là hy hữu."

Lăng Thanh Ngọc có chút hờn dỗi lắc đầu: "Tam muội muội nói gì vậy, chúng ta đều là tỷ muội của nhau, Mẫu thân đối xử với chúng ta đều bình đẳng, lúc trước thân thể của muội muội không được tốt nên về nông thôn dưỡng bệnh, mặc dù là cách khá xa, nhưng Mẫu thân cả ngày lẫn đêm đều luôn nhớ đến muội, chỉ là không nghĩ đến mấy người Trương gia kia, lại là lòng dạ hiểm độc, mới phải khiến cho muội muội chịu nhiều nhiều ủy khuất như vậy!"

Nghe Lăng Thanh Ngọc nói vậy, Lăng Nhược Hi lập tức cảm thấy có chút buồn cười, không hổ mang danh kẻ hiểm ác, mới có mấy câu, đã xoay chuyển được càn khôn, trực tiếp đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu những người của Trương gia đã chết kia, vãn hồi lại được thanh danh của Đại phu nhân thì thôi đi, còn nói không có chứng cứ, thật gọn gàng!

Còn không đợi Lăng Nhược Hi lên tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt Lăng Thanh Dương, có chút bất đắc dĩ, trong giọng nói còn mang theo vẻ cưng chiều: "Cái đứa nhỏ này, đều đã nói với muội bao nhiêu lần rồi! Bây giờ đã là một đại cô nương, sao lại cứ giống như khi còn bé, không biết cố kỵ chút nào, muội cho rằng ai cũng không có quy củ giống như muội hay sao, thói quen lỗ mãng, hồ nháo như thế, Tam muội muội đương nhiên không thể quen được!"

Vừa nói, vừa nháy mắt với Lăng Thanh Dương, sau đó tay kéo Lăng Thanh Dương đặt trên tay Lăng Nhược Hi, cười ha hả nói: "Như vậy đi, thân là tỷ tỷ hôm nay ta sẽ làm người hòa giải mọi chuyện, tất cả mọi người đều là tỷ muội ruột thịt, một chút việc nhỏ này, không cần thiết phải để trong lòng, có được hay không?"

Mặc dù Lăng Thanh Dương rất không tình nguyện trình diễn một màn tỷ muội tình thâm với Lăng Nhược Hi, nhưng đối với Lăng Thanh Ngọc, nàng ta vẫn có chút e ngại, chỉ có thể không tình nguyện nhẹ gật đầu: "Tam muội muội, lúc nãy ta chỉ là đang đùa giỡn với muội thôi, muội tuyệt đối không được để trong lòng!"

Lăng Nhược Hi thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại làm ra một bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nhu thuận gật gật đầu theo, lời nói mang theo giọng nghẹn ngào: "Là Nhược Hi lòng dạ hẹp hòi, xin Đại tỷ tỷ đừng trách tội mới đúng!"

Sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc trở nên có chút âm trầm, không nghĩ tới Lăng Nhược Hi vậy mà thật cái gì cũng không nói, lúc đầu nếu Lăng Nhược Hi cãi nhau nhất định phải có một câu đúng hai câu sai, nàng ta còn có thể mượn cơ hội chụp lên đầu nàng một cái mũ không chịu nói đạo lý, nhưng với hiện tại, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra Lăng Nhược Hi đang ấm ức, ngược lại lại có vẻ là nàng ta hùng hổ dọa người!

Cơ hồ là dựa theo bản năng nhìn lại Bắc Đường Ngôn, phát hiện Bắc Đường Ngôn căn bản cũng không để những chuyện này ở trong lòng, lúc này mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nụ cười cứng đờ: "Như vậy, đương nhiên là tốt nhất rồi!"

Nhị phu nhân nhìn tình cảnh như vậy lập tức có chút gấp, vừa muốn tiến lên nói cái gì đó, liền bị Lăng Phong tay mắt lanh lẹ kéo lại, lắc lắc đầu trong mắt đều là ánh kiên định.

Nhị phu nhân mặc dù muốn làm lớn chuyện lên, nhưng cũng không phải là đồ đần, nhìn Lăng Phong kiên định như vậy, mặc dù có cả một trăm thứ không cam tâm, đến cùng vẫn không nói gì nhiều, thấy Nhị phu nhân an phận lại, Lăng Nhược Hi cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này thật sự không nên phức tạp mọi chuyện lên!

Không bao lâu sau, ngự y đang bắt mạch cho Lão phu nhân ung dung chậm rãi đi ra, Lăng Nham liền vội vàng tiến lên: "Trương ngự y, Gia mẫu thể nào rồi?"

Trương ngự y nhàn nhạt lắc đầu: "Lão phu nhân không có gì trở ngại, chỉ là trong lúc nhất thời lửa giận xông lên, mới phải ngất đi, nhưng mà dù sao cũng đã có tuổi rồi, nếu lại cứ lần một lần hai xảy ra chuyện như vậy, sợ là không tốt! Trước mắt, kê cho Lão phu nhân vài đơn thuốc, điều trị từ từ!"

Trương ngự y đã làm ngự y trong cung hai mươi mấy năm, đương nhiên sẽ biết các đại gia tộc đều có chút việc ngầm không thể nói ra, cho nên cũng không dùng lời nói quá khó nghe, nhưng cũng đã cảnh báo bọn họ.

Nghe đến đó sắc mặt Lăng Nham cuối cùng cũng dịu đi đôi chút: "Lai Phúc! Đi theo Trương ngự y đi kê đơn bốc thuốc!"

Vừa dứt lời, Hồng Vân từ bên trong đi ra, nhìn Lăng Nham thận trọng nói: "Lão phu nhân đã tỉnh, cho gọi Đại gia đi vào!"

Lăng Nham nhẹ gật đầu, lúc này mới nhớ tới Bắc Đường Ngôn còn ở đây, lập tức cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, đi đến trước mặt Bắc Đường Ngôn, chắp tay, một mặt có lỗi: "Vương gia thứ tội, trước mắt trong phủ thật sự quá loạn, vẫn xin Vương gia dời bước, ngày khác vi thần nhất định đến phủ tạ lỗi!"

Bắc Đường Ngôn nhàn nhạt nhẹ gật đầu, thoáng nhìn đến Lăng Nhược Hi đang rụt cổ trong một hốc khuất bóng đôi mắt vẫn đang ngấn lệ, thản nhiên nói: "Lão phu nhân đã tỉnh lại, Bổn vương cũng thấy yên lòng hơn, chỉ là cảm thấy hậu viên này chướng khí dày đặc, Lăng Trung Lang nhất định phải lưu ý, dù sao tề gia trì quốc bình thiên hạ, nếu ngay cả chuyện của hậu viện cũng không thể làm rõ được, làm sao có thể giúp sức được cho triều đình đây?"

Những lời này, không khác gì phá núi trị hổ, Lăng Nham chỉ cảm thấy âm thanh trong đầu vù vù một mảnh, nhẹ gật đầu, một mặt xấu hổ: "Vương gia dạy phải!"

Bắc Đường Ngôn lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó quay người đi ra ngoài cửa, Lăng Thanh Ngọc thấy thế, tiến lên một bước, ôn nhu nói: "Thần nữ cung tiễn vương gia!"

Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ ân cần của Lăng Thanh Ngọc chỉ cảm thấy một trận buồn cười, Lão phu nhân đã tỉnh, tất cả mọi chuyện ắt sẽ có hồi kết, cho nên Lăng Nhược Hi cũng không nóng nảy, trực tiếp thừa dịp loạn, đi về phía viện của mình.

Vừa vào cửa, Lăng Nhược Hi đã cảm thấy da đầu mình hơi tê tê, có chút nhíu mày, rút trâm vàng trên đầu ra, đưa cho Mai Hương, cắn răng nói: "Em đi đến chỗ của Liễu thần y đưa cái này cho hắn, nói là người đồng ý cho hắn Tuyết Mạn Thảo sắp chết rồi, bảo hắn đến cứu mạng!"

Nghe Lăng Nhược Hi nói vậy Mai Hương lập tức hoảng hồn: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

"Đừng hỏi nhiều! Mau mau đi!" Lăng Nhược Hi dùng sức đẩy Mai Hương một cái, sau đó lại cảm thấy cả nửa người đều bắt đầu chết lặng, cứng đờ ngồi trên ghế, giữ gìn thể lực.

Mai Hương thấy thế, nào dám chậm trễ, như bị kích điên xông thẳng ra ngoài, một tay khác của Lăng Nhược Hi, gắt gao vuốt vuốt vết thương trên tay, thấp giọng mắng: "Lăng Thanh Ngọc đáng chết, là do ta xem nhẹ ngươi!"

Gia đình của Mẫu thân Lăng Thanh Ngọc vốn sinh sống bằng nghề y, nhưng sau đó gia đạo sa sút, lúc này mới gả cho Lăng Nham làm thiếp, mặc dù qua đời sớm, nhưng Lăng Thanh Ngọc vẫn là học mười phần thành tài mười phần, bàn về hạ độc, còn cao minh hơn những đại phu thông thường rất nhiều!

Bất quá chỉ là một chiêu gặp mặt vừa rồi, nàng biết được, nếu cứ thế mà chết đi, chẳng phải là quá thua lỗ rồi sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.