Ác Nữ Quay Về

Chương 79: Chương 79: Quá mức tàn nhẫn




Diệp Tuyền đứng bên cạnh mắt thấy toàn bộ quá trình, lập tức nhịn không được nữa, trực tiếp trốn sang một bên, nôn thẳng ra.

Lăng Nhược Hi khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Tuyền đang rất chật vật, thản nhiên nói: "Ta quả nhiên không nhìn lầm, thị vệ của An vương phủ, chỉ có ngần ấy bản lĩnh."

Diệp Tuyền gắng chống người dậy nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lăng Nhược Hi, thật sự không thể lý giải được, một tiểu thư con nhà dòng dõi, một tiểu thư khuê các, rốt cuộc là vì sao khi đối mặt với loại chuyện như vậy mà mặt còn không đổi sắc!

"Đã sớm nghe nói Tam tiểu thư lòng dạ ác độc tay độc, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền."

Diệp Tuyền ngày thường luôn mang dáng vẻ tùy hứng, hôm nay ở trước mặt Lăng Nhược Hi bị mất mặt đau đến vậy, tất nhiên là tức chết, máu nóng dồn lên não, nói chuyện cũng trở nên hùng hổ dọa người hơn.

Diệp Hoan nghe đến đó thiếu thí nữa thì vứt luôn tròng mắt ngoài, liền vội vàng tiến lên ngăn Diệp Tuyền thì thầm, áy náy nhìn Lăng Nhược Hi, nhỏ giọng nói: "Tam tiểu thư, nàng ấy bình thường không đầu không não, hôm nay lại càng không có đầu óc, xin người tuyệt đối đừng so đo với nàng ta."

Diệp Tuyền có chút không phục nhìn dáng vẻ Diệp Hoan lấy lòng, chỉ có điều nhìn thấy gương mặt tối như mực của Diệp Hoan, vẫn là ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi càng thêm bất thiện.

Lăng Nhược Hi cũng không có thời gian so đo với một nha đầu thiếu gân như Diệp Tuyền, chỉ nhàn nhạt nhìn một nam nhân khác vẫn chưa ngất đi, ôn nhu nói: "Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một chính là nghe lời của ta, ta bảo đảm ngươi sẽ không chết, hai chính là giống với huynh đệ của ngươi, đến kỹ viện sống tiếp phần đời tươi đẹp còn lại."

Mặc dù giọng nói của Lăng Nhược Hi cực kỳ ôn nhu, nhưng gã nam nhân đó vẫn cảm thấy một trận rùng mình, nhất là phần dưới thân càng cảm thấy một trận đau thương, chỉ có điều hắn cũng không tin Lăng Nhược Hi, cho nên có chút do dự.

Lăng Nhược Hi cười lạnh: "Diệp Hoan, lấy huynh đệ của huynh đệ hắn ra đây cho hắn xem, tránh để hắn tiếp tục do dự."

"Tam•••••• Tam tiểu thư?"

Diệp Hoan lại một lần nữa đổi cách nhìn với Lăng Nhược Hi, nữ nhân này đúng là tàn nhẫn đến cực điểm, quả thực chính là tàn nhẫn đến cực điểm!

"Không làm được thì cút về Vương phủ đi!"

Lăng Nhược Hi không có thời gian nói nhảm với hắn, lạnh lùng nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng, hoặc là làm, hoặc là cút.

"Tam tiểu thư, giết người không quá đầu chạm đất*, người như vậy cũng không khỏi quá tàn nhẫn rồi?" Diệp Tuyền thật sự nhịn không được, ngăn lại trước mặt nam nhân kia, gắt gao trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi.

*Giết người không quá đầu chạm đất: Ý chỉ ví von khi muốn xử lý một ai đó hoặc làm một việc gì khác cần phải để lại cái hậu, không nên quá đáng hay quá thẳng tay, để tránh gây ra họa vô tội hoặc mang đến cho người khác quá nhiều thống khổ và bất hạnh, như vậy đối với chính mình cũng có nhiều điều lợi.

"Nếu như hôm nay ta không liều chết đánh cược một lần lại bị bọn hắn chiếm đoạt, kết quả của ta sẽ thê thảm gấp trăm lần so với bọn hắn." Nếu không phải bởi vì Diệp Tuyền là người bên cạnh Bắc Đường Ngôn, Lăng Nhược Hi cũng lười phải giải thích nhiều lời cho mệt.

"Cút sang một bên, đừng làm ông đây mất mặt!"

Diệp Hoan thấy sắc mặt của Lăng Nhược Hi lúc lúc càng khó coi, trực tiếp đẩy Diệp Tuyền né sang một bên, giơ tay chém xuống, trực tiếp nhổ tận gốc vật kia, vứt xuống trước mặt một gã khác, lạnh lùng nói: "Tự chọn đi!"

Gã đó thấy thế, sao còn dám không nghe, liên tục gật đầu: "Tiểu nhân đều nghe theo lời của Tam tiểu thư, xin Tam tiểu thư tha mạng!"

Lăng Nhược Hi lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu nhìn Liễu Tuyền sắp ngủ gật tới nơi ở trong phòng, cảm thấy một trận buồn cười, nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó điềm nhiên như không có việc gì tiến lên phía trước, cười ha ha nói: "Liễu công tử, dù sao cũng nhàn rỗi không làm gì, chi bằng chúng ta lập một bàn cờ đi?"

Liễu Tuyền không ngờ rằng Lăng Nhược Hi giữ mình lại chỉ là vì muốn đánh cờ, lập tức cảm thấy có cảm giác như bị đùa giỡn, không vui nhìn Lăng Nhược Hi, cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu người dám tính kế ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi!"

Lăng Nhược Hi nhìn Liễu Tuyền bày ra một bộ dáng vẻ trẻ con, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ôn nhu nói: "Chúng ta là chiến hữu trên một chiếc thuyền, sao ta lại bán đứng ngươi, tính kế ngươi được đây?"

Cũng không biết vì sao, chỉ cần là Lăng Nhược Hi cười ôn nhu như vậy, Liễu Tuyền đã cảm thấy một trận rùng mình, cũng không biết lại đang tính toán thứ gì đây.

Thấy Lăng Nhược Hi như vậy, Diệp Tuyền càng cảm thấy tức hộc máu, tức giận liếc xéo một cái, châm biếm: "Ta thật sự là không hiểu, vì sao Gia nhà mình nhất định phải hợp tác cùng với nữ nhân như vậy, đây là nữ nhân sao? Đây quả thực là rắn độc có được hay không?"

Nghe Diệp Tuyền nói vậy, Diệp Hoan khẽ nhíu mày có chút không vui nói: "Thủ đoạn của Tam tiểu thư không phải là thứ ngươi có thể hiểu, Diệp Tuyền, đừng bảo là ta không cảnh cáo ngươi, tốt nhất là đừng chọc vào Tam tiểu thư, nếu Tam tiểu thư ra mặt tính toán, chúng ta cũng không phải là đối thủ của ngài ấy đâu."

Nghe thấy Diệp Hoan nói như vậy, Diệp Tuyền càng cảm thấy không phục, tức giận nói: "Bàn về ngoan độc, ta tất nhiên không phải là đối thủ của Tam tiểu thư, nhưng thủ đoạn hạ lưu như vậy, ta cũng không thèm dùng."

"Đủ rồi! Diệp Tuyền, ngươi quá hỗn xược rồi! Gia bảo chúng ta nghe theo lời của Tam tiểu thư, chúng ta phải nghe theo, từ khi nào quyết định của Gia còn đến lượt chúng ta hoài nghi?"

Diệp Hoan thật sự không thể nhịn được nữa, tức giận trợn mắt nhìn Diệp Tuyền, sau đó tức giận nói: "Nếu ngươi không nguyện ý, thì bây giờ quay về cũng không muộn! Đừng để ông đây mất mặt!"

"Sao ta có thể thua dưới tay một nữ nhân khuê phòng được!"

Diệp Tuyền tức giận liếc mắt, sau đó nhanh chóng đi làm chuyện Lăng Nhược Hi giao cho nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác chán ghét Lăng Nhược Hi.

Một bên khác Bắc Đường Ngôn từ cổng lớn bước vào, lần này, Bắc Đường Ngôn cũng không phải tới một mình, mà còn dẫn theo Hoàng thúc Bắc Đường Kỳ cùng đến.

Hai người từ cửa chính tiến vào, lúc này, Lăng Nham và Lăng Phong đều không có ở nhà, cho nên chỉ có Đại phu nhân và Nhị phu nhân đi ra ngoài nghênh đón.

"Thần phụ bái kiến hai vị Vương gia, không biết Vương gia đại giá quang lâm, là có chuyện gì?"

Đại phu nhân dẫn đầu đi ra phía trước, nhẹ nhàng phúc thân, thật sự là không hiểu lúc này hai người họ tới đây rốt cuộc là có ý gì.

"Bản vương vừa mới hồi kinh, nghe nói Tam tiểu thư của quý phủ cầm nghệ song tuyệt*, cho nên đặc biệt tới để mở mang tầm mắt."

*Cầm nghệ song tuyệt: Ý nói về nghệ thuật chơi đàn tuyệt đỉnh

Bắc Đường Kỳ nhàn nhạt mở miệng, kỳ thật hắn cũng rất hiếu kì, nữ nhân có thể khiến cho mình đứa cháu này phải hao tâm tổn trí như thế, rốt cuộc là là loại nữ nhân gì.

Nghe đến đó, Lăng Thanh Ngọc thân vận trang phục lộng lẫy tới đây lập tức thầm cắn răng nghiến lợi xiết chặt nắm đấm.

Mặc dù lần trước mắt phải bị thương, nhưng Lăng Thanh Ngọc y thuật cao minh, không biết lấy từ đâu ra một con mắt của tên nô tài nào đó, thay vào mắt của mình, hiện tại cũng coi như là khôi phục lại thị lực bình thường.

Đè phẫn nộ trong lòng xuống, ưu nhã đi tới bên cạnh Bắc Đường Ngôn, vừa cười vừa nói: "Thần nữ bái kiến An vương, bái kiến Kỳ vương, Tam muội muội cầm nghệ đúng là tuyệt nhất, chỉ có điều Mẫu thân còn đang bận chuyện, không bằng để thần nữ dẫn hai vị Vương gia đi qua đó?"

Lăng Thanh Ngọc mặc dù tức sắp chết, nhưng lại tính toán thời gian một chút, hiện tại Lăng Nhược Hi hẳn là đang thân trần như nhộng mây mưa cùng hai tên lưu manh kia, nàng ta ngược lại có chút hiếu kỳ, nếu một màn này bị Bắc Đường Ngôn nhìn thấy, có phải vẫn sẽ che chở cho nàng như thế hay không!

Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, Lăng Thanh Ngọc liền kích động một trận, thân thể cũng nhịn không được có chút run rẩy.

Nhìn Lăng Thanh Ngọc như thế, kỳ thật Bắc Đường Ngôn cũng có chút đồng tình, mặc dù hắn không biết kế hoạch cụ thể của Lăng Nhược Hi là thế nào, nhưng hắn quá rõ tính tình của Lăng Nhược Hi, tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho bất kỳ ai hãm hại nàng.

Nhẹ gật đầu, khách khí trả lời một câu: "Vậy làm phiền Thanh Ngọc tiểu thư."

"Vương gia mời đi theo thần nữ." Lăng Thanh Ngọc giờ này khắc này hận không thể trực tiếp mọc cánh bay thẳng đến viện của Lăng Nhược Hi, muốn thấy dáng vẻ chật vật của Lăng Nhược Hi.

Bởi vì kích động, bước chân cũng trở nên có chút vui sướng, nhìn dáng vẻ Lăng Thanh Ngọc đã sắp chết đến nơi rồi còn không hay không biết, Bắc Đường Ngôn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng quả thật có chút chờ mong, không biết hôm nay, sẽ trình diễn trò hay như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.