Ác Nữ Tái Sinh

Chương 31: Chương 31: Giấc mộng không nên có (18+ ver)




Như đã hứa đủ 11k view và 500 vote Y Y up ngay đây!

_____

Lưu ý: Chap này có những chi tiết không phù hợp với các bạn dưới 18 tuổi nên Y Y viết 2 phiên bản khác nhau.

Các bạn không thích các cảnh nóng có thể trực tiếp bỏ qua chap này đọc chap tiếp theo được Y Y viết lượt bỏ những tình tiết “nóng“.

Cảm ơn các bạn!

_______

-----

Nàng nhìn hắn lâu thật lâu rồi lại nhìn xuống hai nhị hoa cứng đầu kia. Sau đó hướng lên nhìn hắn một lần nữa.

Tịch Đàm có chút khó xử nhắm chặt mắt lại.

Không biết đã trôi qua bao lâu hắn cảm giác được ở bụng dưới có gì đó âm ấm đè xuống. Hắn mở vội mắt ra thì thấy nàng đang ngồi trên người của hắn, đôi mắt hổ phách ngập nước như sắp khóc.

- Giúp ta ấn nó xuống đi! - nàng nghẹn ngào nói, hai bàn tay đang che hai bông hoa từ từ mở ra - Ta ghét nó như vậy nhất! Ngứa lắm! Khó chịu lắm!

Yến Lạc Tịch Đàm trợn mắt nhìn xuống phía trước ngực nàng. Hai nhị hoa lúc đầu bé xíu bây giờ đã như hai hạt châu mị hoặc. Chóp mũi hắn thoang thoảng một mùi hương khó định nào đó khiến cho hắn đột nhiên có nhưng thèm khát kỳ lạ không rõ.

Hắn đang cố nuốt xuống dục vọng thì nàng cầm lấy hai tay hắn gấp gáp đặt lên phía trên ấn xuống.

Giữa lòng bàn tay hắn cảm nhận được rõ rệt hình dáng của hạt châu. Hạt châu chen chút giữa lòng bàn tay nam nhân có chút thô ráp của hắn và da thịt mềm mại của nàng. Cảm giác cân cấn giữa lòng bàn tay càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Nàng thở ra hơi thở ấm áp dị thường. Mỗi một lần lồng ngực phập phồng mang theo luồng tê dại cọ cọ vào lòng bàn tay hắn khiến hắn thật muốn phát điên lên.

Chút lý trí còn lại của Tịch Đàm bị những luồng tê dại đó quét sạch. Hắn theo bản năng vụt hai tay nàng đang ấn lên tay hắn ra. Tự hai tay hắn tiến tới bóp lên hai hạt châu. Nàng lập tức giật bắn người. Hai hạt châu bị hắn càng rỡ qua liền đỏ lên một cách chói mắt. Hắn thương tiếc lấy hai đầu ngón tay chà nhẹ lên hạt châu như xin lỗi. Giữa hạt châu như có cái môi nhỏ nhắn chu lên hôn vào ngón tay của hắn không cho ngón tay hắn rời đi. Phần thịt phấn nộm đó đặc biệt khiến hắn thích thú cứ gảy gảy trêu ghẹo không ngừng. Một lúc hắn lại để hạt châu nằm giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng cho hạt châu trượt qua khe giữa hai ngón tay.

Nàng bị hắn chà xát đúng vào chỗ mẫn cảm, cả người vặn vẹo ngứa ngáy khó chịu, miệng nàng phát ra những âm thanh thở mạnh mềm ngọt. Bỗng nhiên nàng cảm nhận được cảm giác ẩm ướt ấm áp bao phủ lên trước ngực mình. Hắn ở nơi đó mút nhẹ một cái, đầu lưỡi linh hoạt nhằm ngay vào phần thịt non mềm nhất lõm xuống của hạt châu, kịch liệt xoáy mạnh vào.

Nàng cuối cùng không giữ được âm thanh rên lên một tiếng “ahhh” ngắt quãng. Âm thanh đó khiến hắn thập phần thích thú. Liên tục ở nơi đó chơi đùa chà chà miết miết đến nỗi nàng phải bấu víu hai tay vào vai hắn chịu đựng từng đợt kích động. Nhưng nàng không chịu phát ra âm thanh nào nữa mà nghiến chặt răng lại để âm thanh không thoát ra được. Hắn hờn dỗi liền lấy răng cắn nhẹ nơi đó rồi day day hạt châu giữa hai hàm răng. Cảm thấy chưa đủ hắn còn dùng lưỡi tiếp tục quét đều đặn lên phần thịt non mềm.

Nàng “Ahhh” lên một tiếng mê người rồi tức giận đè hắn xuống. Hai tay xé mở ngực áo của hắn. Không thèm nói lời nào cúi xuống cắn mạnh vào hạt đậu đỏ của hắn.

Vừa đau vừa buồn cười lại có chút cảm giác tê dại mê người. Hắn nâng khóe môi cúi xuống nhìn nàng “cạp cạp” ngực hắn lung tung.

Hắn biết rõ đây là một giấc mơ. Vì da thịt trước ngực hắn trắng mịn mượt mà không giống như đang trúng độc. Xuân mộng đời trước hắn từng trải qua một lần nhưng khi tỉnh dậy đầu óc trống rỗng không nhớ được gì. Hắn cũng không muốn tỉnh lại. Bởi tâm trí hắn giờ ngoài cái con mèo nhỏ đang “cạp cạp” ngực hắn càng lúc càng khiến hắn rơi vào mê dục này thì không còn gì cả.

Nàng học theo cách hắn vừa tàn sát hạt châu của mình, đánh lưỡi xoay vòng quanh hạt đậu. Cảm nhận được biến hóa của hạt đậu, nàng ngừng lại động tác để ngắm nhìn nó thật kỹ. Hạt đậu rời khỏi ấm áp của miệng nàng liền bị lạnh lẽo bao vây, co giật liên tục. Nàng thổi một hơi ấm áp vào, nó càng co giật mạnh mẽ hơn. Bên trên thoát ra một tiếng “ah” khó chịu.

Nàng hối lỗi nhìn lên hắn như muốn nói “Tại ngươi cắn ta trước chứ bộ!”

Tịch Đàm nhìn vào đôi mắt nũng nịu đó miệng thoát ra hai chữ “Càn rỡ!” không rõ là khen hay chê.

Đến lúc này nàng mới bình tĩnh lại. Cảm nhận sâu sắc rằng phía dưới chỗ ngồi của mình đang giật nhè nhẹ, hơi nữa còn nóng hổi như củ khoai lang nướng.

“Củ khoai lang nướng” nãy giờ bị nàng chà qua chà lại càng lúc càng nóng càng to. Nàng giật mình tuột khỏi người Tịch Đàm đưa mắt trân trối nhìn “củ khoai lang nướng“. Tịch Đàm bị nàng nhìn càng thêm kích động. Người anh em nhỏ càng lúc càng đứng cao lên.

- Làm sao bây giờ! Ta đè nó gãy rồi! Sưng to như vậy, nóng như vậy! Ngươi đau lắm phải không?

“Gãy?” Tịch Đàm không biết nên khóc hay cười với nàng.

- Ta xin lỗi mà!

Tịch Đàm không nói gì.

- Ta xin lỗi thật mà! Cùng lắm ta xoa xoa cho ngươi bớt đau nha!

Nói xong nàng thật sự đưa hai tay nhỏ tới xoa xoa.

Nàng suy nghĩ lại rồi. Này không phải củ khoai lang nướng đâu. Cứng như vậy, giống một cây côn sắt mới vừa từ lò nung ra hơn.

“Cây côn sắt” bị nàng xoa vuốt dọc thân mình thì đứng thẳng lên co giật dưới lớp vải như muốn thoát thân. Cảm nhân được sâu sắc sự tù túng của nó. Nàng thuận tay cởi luôn y phục của Tịch Đàm ra để giải thoát cho người bạn khốn khổ này.

“Người bạn khốn khổ” bật ra đứng sừng sững, giật giật mấy cái tận hưởng tự do.

Nàng cảm thấy có lỗi quá vì làm cho nó sưng đến như vậy, trên đỉnh còn có chút dịch trắng đục rỉ ra. Mặc kệ hình dáng kỳ dị của nó, nàng đưa tay tới chùi nhẹ cho hết lớp dịch trắng.

Tịch Đàm bị đầu ngón tay nàng chà lên liền gầm nhẹ một cái.

- Đau lắm sao? - nàng lo lắng hỏi - Ta xin lỗi! - nàng rụt tay lại.

Đối mặt với ánh mắt ngây thơ đó của nàng, Tịch Đàm chung quy không thể xuống tay được. Hắn đẩy nàng ngồi ngay ngắn lại, nghiêng người sang một bên cho khuất ánh nhìn của nàng rồi dùng tay tự xử lý.

“Có ai ngờ được trong ngay cả trong mộng xuân của mình mà phải tự xử không?”

Làm chưa được một lúc thì nàng lại trườn qua.

- Để ta làm cho!

Nói xong hai tay như ma trảo bao phủ lấy vật kia của hắn. Dùng cách thức giống như hắn làm bắt đầu vuốt lên vuốt xuống.

Ngón tay nàng cạ nhẹ lên phần đỉnh, chất dịch trắng đục lại rỉ ra, nàng lại dùng tay tỉ mỉ “chùi“. Nhưng càng làm lại càng dính đầy cả tay. Mồ hôi rịn ra, nàng lấy tay cùi đi nhưng lại làm chất dịch trắng dính lên gần khóe môi. Bờ môi nàng dưới góc nhìn của hắn dường như đang chạm vào vật kia. Hắn gầm rừ khó chịu, nàng lại mạnh thêm một chút nhưng cứ lúc làm lúc dừng lại quan sát gương mặt hắn. Khiến cho hắn cứ đang ở cao trào bị tuột xuống.

Tịch Đàm nhẹ nhàng gỡ bàn tay của nàng ra. Thì thầm vào vành tai nàng.

- Cho ta mượn đùi của nàng được không?

Vành tai nàng bị hắn hà hơi trở nên đỏ ửng, nàng vô thức đem tay che tai lại, tình cờ đem chút dịch trắng làm dính lên vành tai.

Tịch Đàm nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống. Hắn cúi xuống liếm hết chất dịch trắng trên tai nàng. Liếm xong còn mút một cái luyến tiếc rời đi để lại vành tai đỏ ửng.

Tịch Đàm cởi luôn cả váy và quần của nàng, để lộ ra đôi chân trắng mịn với cái yếm đỏ chót che chắn đi nơi quan trọng nhất.

Đem vật nam tính đang co giật của mình để vào giữa hai chân nàng. Tịch Đàm cố không cho vật đó chạm vào cái yếm. Hắn dừng lại một chút nhìn lên gương mặt ngây ngô không hiểu chuyện của nàng lại âm thầm chửi rủa bản thân mình quá cầm thú. Lại nhìn đến hai ngọn núi trắng mịn bầu bĩnh hơn run run như đang trêu chọc hắn. Tịch Đàm chạm nhẹ vào vết bớt như những cách hoa đào phía dưới bầu ngực trái của nàng. Giữa cơ thể trắng như bạch ngọc, vết bớt đỏ càng thêm nổi bật khiến người ta khắc ghi. Bàn tay hắn lạnh làm cho nàng run rẩy nhè nhẹ nhưng vẫn im lặng không tham trách gì.

Cuối cùng Tịch Đàm dùng tay nắm chặt lấy chân nàng. Đem hai đùi kẹp chặt lấy vậy kia của hắn. Nếu đây là giấc mơ hắn cũng thật sự phục chính mình có thể mơ đến chân thật như vậy từng hồi run rẩy của nàng. Mơ đến nỗi da thịt mềm mịn của đùi nàng trơn trượt đến bao nhiêu, làm hắn sung sướng đến thế nào điều được hắn cảm nhận chân thật tỉ mỉ.

Mỗi lần hắn động hạ thân đều chăm chú nhìn nàng, hắn sợ nàng khó chịu. Chỉ cần nàng biểu tình chút khó chịu. Hắn sẽ lập tức dừng ngay.

Nhưng nàng chỉ cắn cắn nhẹ môi đem đôi mắt ngây thơ tuyệt đẹp nhìn hắn như muốn nói với hắn “Ngươi thoải mái lắm đúng không? Vậy đừng giận ta nha!” khiến cho hắn muốn gục ngã.

Lúc trên bụng của nàng bị hắn làm cho dính đầy chất sện sệt thì cũng là lúc hắn tỉnh dậy bởi cảm giác dinh dính.

-----

“Quả nhiên chỉ là giấc mơ!”

Tịch Đàm phiền não cố ngồi dậy. May mắn Yến Thanh Sơn không có ở đây. Thân thể của hắn sau khi uống đan của cô đưa cho đã khỏe hơn nhiều. Hắn tự mình đi đến tủ thay một bộ y phục mới. Trên tay cầm y phục thay ra mà hắn vẫn nhớ rõ sự mềm mịn đó.

Không những vậy, mỗi một chi tiết trong giấc mơ hắn đều nhớ rất rõ.

Đời trước xuân mộng đầu tiên và duy nhất của hắn chính là ở hồ Tịch Nguyệt bị trúng độc thần trí mơ hồ có tiếp xúc thân mật với Tuyết Cơ. Đêm đó hắn tỉnh dậy cũng chính là dinh dính như thế này. Nhưng chỉ một giây sau hắn đã không còn nhớ rõ mình đã làm gì trong mơ.

Mà chuyện ở hồ Tịch Nguyệt đời này còn một đoạn thời gian nữa mới diễn ra.

Xuân mộng với một cô gái xa lạ mới gặp lần đầu chính là sở thích của hắn sao?

Hơn nữa hắn đã định đời này là Tuyết Cơ. Sao có thể làm mấy chuyện “như vậy, như vậy” với một nữ nhân khác chứ....

Lòng kiên định của hắn đã chạy đi đâu?

Trong lúc Tịch Đàm bị cảm giác tội lỗi bủa vây. Cánh cửa đã mở ra từ lúc nào. Người vừa vào nhìn thấy y phục trên tay Tịch Đàm liền ho nhẹ một tiếng.

Vệ Anh Kỳ là nam nhân từng trải, huống hồ Tịch Đàm cũng đã mười bảy tuổi rồi, có ý trung nhân và có những giấc mơ phóng túng chính là chuyện đương nhiên.

Tịch Đàm giật mình có hơi xấu hổ đem y phục kia vứt vào sọt.

- Tham...

- Đừng đa lễ! Ta chỉ đếm xem qua một chút thôi! Không ngờ con đã tỉnh.

- Tạ vương gia quan tâm!

- Gương mặt như vậy là sao? Có nỗi khổ tâm gì à? - Vệ Anh Kỳ nổi lên chút hứng thú.

Vương gia đứng, Tịch Đàm cũng không dám ngồi. Cũng không biết đáp lại thế nào. Cuối cùng lại hỏi ngược lại Vệ Amh Kỳ.

- Vương Gia! Tịch Đàm mạo muội hỏi người có bao giờ mơ thấy nữ nhân nào khác ngoài cô ra không?

Vệ Anh Kỳ lập tức hiểu ra.

- Ta trước nay chỉ có Yên Kha, mãi mãi là Yên Kha! Nhưng nam nhân trong thiên hạ này, có ai có thể kiểm soát được cả giấc mơ của mình chứ. Đối với người thật sự như thế nào chẳng phải là quan trọng hơn chuyện mơ thấy ai sao?

- Tạ vương gia chỉ điểm!

- Ngủ sớm đi! Sau khi khỏi hẳn. Ta có việc muốn con làm.

Vệ Anh Kỳ tiêu sái rời đi để lại bầu không khí có hơi cổ quái.

Tịch Đàm không đi ngủ lại nữa mà ngồi vào bàn tìm chút màu đỏ vẽ lại vết bớt cánh hoa đào kia.

Hắn nhớ rất rõ hình dạng đó, như năm cánh hoa đào rơi cũng một chổ, cánh này chồng lên cánh kia không hề có quy luật nào cả.

Hắn lại nhớ đến miếng ngọc “YẾN LẠC“. Màu mắt của nàng thật giống với An Dương tiểu đệ. Có khi nào An Dương trước đây mà hắn biết là do nàng nữ cải nam trang không?

Thật ra màu mắt đó cũng không phải mình nàng có. Đôi mắt của nàng là “Đôi mắt Nam Phương gia“. Người trong thiên hạ này có “đôi mắt Nam Phương gia” rất nhiều. An Dương, Tuyết Cơ, Phương Triển Nam, ngay cả Nhiễm Phi Nhiễm cũng có đôi mắt đó.

Tương truyền từ cổ chí kim đến nay. Người Nam Phương gia có đôi mắt đẹp nhất thiên hạ. Nhưng Nam Phương thế gia mấy trăm năm trước chịu mối oan tạo phản. Con cháu Nam Phương gia còn sống đều thay tên đổi họ tứ tán khắp nơi. Câu khen ngợi ai đó có đôi mắt đẹp như đôi mắt Nam Phương gia không ai dám mở miệng nói nữa. Dù cho sau đó mối oan được giải nhưng trước khi đổi họ, người Nam Phương gia từng lập lời thề không bao giờ dùng họ Nam Phương nữa. Có lẽ đó là một cách để dày vò đế vương tộc vì đã phản bội lời thề, bội nghĩa với Nam Phương gia đã giúp họ Vệ lên làm hoàng đế.

Có lẽ, tổ tiên của nàng chính là để lại cho nàng đôi mắt đó.

Có thể nàng và An Dương là họ hàng thân thiết nên An Dương mới đưa miếng ngọc cho nàng. Miếng ngọc chính là lời hứa trả ơn của hắn. An Dương vốn không thân thiết với hắn nên đã cho nàng làm hộ thân chẳng hạn. Đúng vậy... có lẽ là vậy!

*

Nhiễm Phi Nhiễm bật dậy như bị nước nóng đổ lên người. Trái tim nàng đập như sắp tung ra khỏi lồng ngực. Nàng lấy tay sờ lên bụng.

“Kỳ lạ, rõ ràng cảm thấy có cái gì đó nóng hổi đổ lên mà?”

Nàng lại vén váy lên nhìn đùi trong của mình. Khô ráo sạch sẽ nhưng sao nàng lại cảm giác như nàng kẹp phải một thanh sắt vừa nóng vừa trơn giữa hai đùi chứ?

Cuối cùng nàng lật áo ra nhìn xuống ngực mình. Mới có một năm qua mà nó đã lớn bằng một nửa của kiếp trước rồi.

“Hơ? Nhưng mà lúc nãy mình mơ thấy gì vậy nhỉ? Sao không thể nào nhớ được...”

10.06.2018

Phong Điệp Y

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.