Bầu không khí lúc này trong gian phòng của Phượng Nam phải nói là cực kỳ đặc quánh.
Cũng đúng thôi, phòng thì không rộng bao nhiêu mà giờ đây có tới năm vị nam nhân sắp lớp ở trong đó. Ờ, thật ra thì có hai vị trong đó chỉ là nam nhân trên danh nghĩa vậy thôi.
Mà cả nam ngồi xuống chưa được bao lâu thì bên ngoài đã nghe ồn ào.
- Y Bảo đi xem có chuyện gì thế!
- Dạ!
...
- Không xong rồi công tử ơi, mấy vị tỷ tỷ bên Tây viện nghe nói có hai vị công tử anh tuấn đến tìm công tử nên đã chạy hết sang đây đòi vào gặp kìa, bọn người Thường với Tụ đang cản ở bên ngoài...
- Mặc kệ mấy tỷ ấy đi! Lát Kim ma ma lại lôi hết về bên đấy cho xem!
Lại nghe ồn ào.
- Sao nữa vậy?
Y Bảo lại chạy đi ra bên ngoài xem, chưa đầy một phút sau lại chạy về.
- Công tử ơi! Mấy vị ca ca của Đông viện cũng đòi sang đây xem mặt hai vị công tử nữa rồi!
Vừa nghe đến đó, Yến Lạc Tịch Đàm và Nhiễm Phi Nhiễm đồng loạt sặc nước trà.
Bên này Phi Nhiễm được Hồng đình vỗ vỗ lưng cho còn bên kia Tịch Đàm bị sặc ho đến đỏ cả mặt. Phương Nam bất đắc dĩ lắc đầu.
- Lát Kim ma ma lại giải quyết thôi...
- Công tử... - Y Bảo lại nhìn ra ngoài cửa rồi rụt đầu quay vào - Kim ma ma đang dẫn đầu mọi người xông vào đó!
Lần này thì Phi Nhiễm chút nữa lăng ra đất mà bất tỉnh. Kim ma ma tuổi tác cũng không còn nhỏ mà ham vui thế.
- Cái này... - Phượng Nam khó xử - để tại hạ giải quyết!
Nói xong y cầm cái then cửa gài cửa thật chặt rồi mở cửa sổ nói vọng xuống.
- Mấy vị tỷ muội, mấy vị ca ca đệ đệ! Người đã trong tay Phượng Nam ta tức là của ta! Các người há có quyền động vào người của gia!
Bên trong phòng trừ Y Bảo ra ba người còn lại đã ngã lăng ra đất thật.
“Phương Triển Nam! Ta thì không nói làm gì, ta không chấp nhất ngươi. Nhưng còn Yến Lạc Tịch Đàm! Ngươi cẩn thận bị hắn ghi hận!” - Nhiễm Phi Nhiễm rủa thầm trong bụng.
- Phượng Nam! Ngươi thật quá đáng lắm luôn!
Bên dưới mọi người đồng thanh phỉ nhổ Phượng Nam rồi cũng tản dần đi. Y đóng của sổ lại, ngồi ngay ngắn vào bàn.
- Lúc nãy công tử nói có việc cần tìm tại hạ, chẳng hay là việc gì...
A, suýt nữa nàng quên mất!
- Tại hạ là muốn thỉnh Phương Nam công tử làm tiên sinh dạy cầm nghệ cho tại hạ!
- Công tử nói đùa! Công tử đây vừa nhìn đã biết xuất thân trâm anh quý phái, nếu công tử muốn tầm sư học nghệ thì trong thành có không biết bao nhiêu vị cầm sư nổi danh tao nhã, cầm thủ xuất sắc đang chờ người... Sao có thể đến lượt Phượng Nam chứ?
- Phượng Nam công tử quá khiêm tốn rồi! Bái sư cũng cần có duyên phận. Tại hạ chính là cảm thấy bản thân mình có duyên phận với công tử...
“Duyên phận!”
Yến Lạc Tịch Đàm ngồi ở bên cạnh tuy vờ lơ đễnh uống nước nhưng thât ra là lắng tai nghe không bỏ sót một chữ, mắt không sót một cử chỉ ánh mắt nào của An Dương.
Duyên phận gì chứ! Hình như Phương Triển Nam là lần đầu gặp An Dương mà... Hơn nữa hắn cũng từng nghe An Dương nói, hắn ngoài Nhiễm Phi Nhiễm ra không còn đồ đệ nào khác.
...
Nếu là bình thưởng hẳn Phượng Nam đã sớm từ chối. Nhưng hôm nay không hiểu sao hắn hoàn toàn không thể nói nên lời phũ phàng nào với vị công tử trước mặt này. Hắn đau đớn nhận ra, à, thì ra hắn cũng si mê nam sắc như bọn nam nhân tầm thường kia thôi.
- Vậy... thật ra công tử không cần bái sư với ta, thân phận này của tại hạ nếu nói ra chỉ sợ đem công tử làm thành trò cười cho thiên hạ... Tại hạ đồng ý là sẽ truyền dạy lại cho công tử, chỉ cần không bái sư là được, cũng xin công tử đừng gọi tại hạ là sư phụ...
Yến Lạc Tịch Đàm ở bên cạnh gật gù. Nếu như vậy thì quả là đời trước Phương Triển Nam không có nói dối hắn.
Đã đạt được mục đích tiếp cận Phương Triển Nam, Phi Nhiễm cười tít cả mắt.
- A! Tại hạ vẫn quên chưa giới thiệu tên cho Phượng Nam công tử. Công tử có thể gọi tại hạ là An Dương hay An Dương tiểu đệ đều được. Thật ra An Dương không phải công tử thế gia trâm anh quyền quí gì đó như công tử nghĩ đâu. Gia phụ chỉ mở tiệm buôn bán nhỏ mà thôi!
- Được! An Dương tiểu đệ! - Phượng Nam cũng ôn quyền lại - Còn vị công tử đây với An Dương tiểu đệ là...
- Ta không quen y!
Yến Lạc Tịch Đàm trợn mắt lên nhìn An Dương đang phẩy phẩy cây thiết phiến, không thèm nhìn đến hắn.
- Vậy... - Phượng Nam khó xử
- An Dương tiểu đệ sao lại có thể nói vậy. Lần trước tại hạ thụ ơn của An Dương tiểu đệ còn chưa có cơ hội báo đáp cho thật chu toàn...
- Các hạ nhìn lầm người rồi!
Nàng nhất quyết không nhận.
Yến Lạc Tịch Đàm bất đắc dĩ lắc đầu. Nhìn dáng vẻ bị người từ chối của hắn khiến cho mấy người còn lại cảm giác tội lỗi không thôi. Dĩ nhiên Phi Nhiễm cũng vậy. Nhưng mà nàng so với cảm giác tội lỗi thì vẫn sợ hắn hơn. Nếu lỡ hắn phát hiện ra nàng là Nhiễm tam nương thì....
- Vậy... - Tịch Đàm đứng dậy, chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn, ôn quyền nói - An Dương tiểu đệ! Phượng Nam công tử! Tại hạ Yến Lạc Tịch Đàm! Họ là Yến Lạc, Tịch trong tịch mịch còn Đàm là trong Long Đàm Hổ Huyệt! Hôm nay tương ngộ, cầu mong được cùng hai vị công tử kết giao hảo hữu!
(Long Đàm Hổ Huyệt: vực rồng hang cọp, đàm ở đây là hồ, đầm lầy).
“Kết giao cái gì a! Kết để chết a!”
- Hân hạnh!
- Hân hạnh! - Phi Nhiễm gằng giọng
...
- Phượng Nam! Phùng công tử lại đến tìm ngươi kìa! - Kim ma ma the thé nói vọng lên - Hắn bảo nếu ngươi không ra sẽ cho người đánh chết A Cẩu đó!
- Cái gì! Hắn dám! - Phượng Nam nộ khí xung thiên đập bàn mở then cửa.
Ai dè bên ngoài không chỉ có một mình Kim ma ma mà còn cả một đoàn người oanh oanh yến yến.
- Ôi chao! Hai vị khách của ngươi thật suất nha Phượng Nam
- Hay lắm! Phượng Nam tiên đê tiện ngươi dám bảo bán nghệ không bán thân mà hôm nay ở đây lại chơi ba người với hai vị công tử anh tuấn đây! Lão tử ta hôm nay cũng phải chơi thử xem Phượng Nam ngươi là nằm trên hay nằm dưới!
Trong đám người đó một nam một nữ thay phiên nhau nói. Nhìn sơ qua là thấy được nhan sắc của họ thuộc hàng xinh đẹp bật nhất nơi đây. Nữ tử đó còn có chút e lệ. Nhưng nam tử kia thì....
Hắn vừa nói vừa chen giữa đám người, đâng nói nhất là y phục của hắn quá đỗi “ mát mẻ” rồi. Chỉ có mỗi cái áo choàng mỏng manh được cột hờ bằng thắt lưng, vạt áo rông mở lộ ra vòm ngực trắng tuyết. Nới trắng tuyết đó “thật tình cờ” còn lộ ra vài vết màu hồng.
Phi Nhiễm đỏ mặt quay đi. Khỏi phải nói cũng biết là nam tử kia vừa làm cái gì xong...
- Phượng Nam công tử! - An Dương cáo từ! Hẹn ngày gặp lại!
Nói xong nàng liền nhanh chóng “gắp” Hồng Đình còn đang dùng hai tay che mắt đứng ở đó. Hồng Đình, muội cũng hay lắm! Che mắt mà lại chừa ra hai kẽ hở như vậy!
Nhiễm Phi Nhiễm thi triển khinh công nhảy qua cửa sổ rồi một mạch chạy đi thật xa. Cảm giác được không bị Yến Lạc Tịch Đàm đuổi theo nên nàng một mạch đi thẳng về Nhiễm phủ.
23.04.2018
Phong Điệp Y
Y Y: Hôm nay up hơi trễ. Xin lỗi mọi người!
Mọi người nhớ bình chọn và comment cho Y Y nha!