Ác Nữ Tái Sinh

Chương 1: Chương 1: Tịch Đàm, Phi Nhiễm, vô duyên




- Tiểu thư! Đừng!

Ta nhìn về phía Hồng Đình, gương mặt muội ấy tái xanh, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, tóc cũng bết hết vào mặt. Cái bụng của muội ấy vẫn bằng phẳng, ta do dự suy nghĩ tính cách. Nếu ta nói ra, liệu bọn họ có tha cho Hồng Đình không hay lại giết người diệt khẩu. Nhưng nếu ta không nói, liệu với tình cách của hai người bọn hắn có dễ dàng tha mạng cho Hồng Đình???

- Ngươi mau uống! - giọng nam tử thanh ngọt vang lên như vết dao cứa vào từng tấc da thịt ta. Ta ngước mắt lên nhìn về phía bàn tay đang cầm chủy thủ cứa vào cổ của Hồng Đình, nơi đó đã có vết máu.

Ta sợ hãi một hớp uống cạn chén thuốc.

- Tiểu thư! - Hồng Đình bên kia cố giãy dụa nhưng bị chặn lại.

- Hồng Đình! Ngoan! Cẩn thận bị thương!

- Tiểu thư!

Ta cảm thấy thuốc độc đã bắt đầu ngấm vào người mình, toàn thân ta vô lực, không thể nào đề khí vận nội công được nữa... Chàng cũng đến là vô tình vậy sao? Chàng cho ta uống thuốc hủy nội công rồi từ từ hành hạ ta sao?

Ta khụy gối vừa quỳ vừa lết tới phía chỗ Hồng Đình.

- Thanh Sơn! Ta cầu xin ngươi! Mạng chó của ta các ngươi muốn lấy lúc nào cũng được! Cầu xin ngươi! Tha cho Hồng Đình đi! Nàng đang mang cốt nhục của người! - ta dùng hết sức dập đầu xuống đất, dập rồi lại dập. Chỉ hy vọng Thanh Sơn còn chút nghĩa tình phu thê mà tha mạng cho hai mẹ con Hồng Đình.

- Tiểu thư! Người không cần cầu xin loại bạch nhãn lang này! Hồng Đình theo người xuống cửu tuyền hầu hạ người!

Nói xong nàng đưa cổ thật mạnh vào lưỡi chủy thủ, muốn tự sát. Rất may Thanh Sơn đó đã nới lõng tay ra, điểm huyệt đạo khiến nàng toàn thân cứng đờ.

- Nhiễm tam tiểu thư! Người nói gì? - Thanh Sơn bị chấn kinh. Hắn đang cố bình tĩnh lại.

Phải rồi, một bên là trung thành với chủ nhân, một bên là nương tử và hài tử của mình. Ai cũng phải đau đầu suy nghĩ thôi.

- Ta lấy cái gì mà tin ngươi? Hở Nhiễm Phi Nhiễm?

Phía ngoài cánh cửa bị người đạp tung ra. Chủ nhân của giọng nói trầm khàn đó cũng tiến vào. Toàn thân hắn mặc bộ y phục màu đen. Gương mặt hắn so với bình thường có thêm vạn phần sát khí.

Ta ngước mắt lên nhìn hắn!

Yến Lạc Tịch Đàm! Nam nhân đời này ta yêu!

Yến Lạc Tịch Đàm! Nam nhân đời này thà chết chứ không muốn ở cùng ta.

Yến Lạc Tịch Đàm! Yến Lạc Tịch Đàm!

Ta nhìn hắn thật lâu rồi tự cười mình. Cho đến giờ phút này ta vẫn yêu hắn như vậy sao? Dẫu cho hắn sắp giết ta sao?

- Ngươi không có gì để nói sao?

Ta đứng dậy, cố hết sức đứng dậy, giữ cho mình chút tôn nghiêm còn sót lại trước mặt hắn.

- Cầu xin chàng hãy tha cho Hồng Đình! Thanh Sơn là tâm phúc của chàng! Xin chàng đừng nỡ hủy đi hài tử của hắn!

- Ngươi nghe không rõ sao? Ta dựa vào cái gì mà tin vào kẻ ác phụ như ngươi?

Ác phụ! Ác phụ!

Tim ta đau quá!

Ta là ác phụ! Là ác phụ! Hắn lấy cái gì mà tin ta?

Hai tiếng rít qua.

Ta cố không phát ra tiếng kêu, nhìn về phía đôi chân vừa bị chính mình cắt đứt gân. Cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, ta dùng tay trái cố sức hủy luôn tay phải của mình.

Mùi máu tanh tưởi ta không phải chưa từng nghe qua. Nhưng mùi máu nồng đậm của chính mình như thế này thì có hơi...

- Tiểu Thư!

Hồng Đình quá sợ hãi nên phản ứng chậm đi nửa nhịp. Ta nhìn sang muội ấy, còn đâu đôi mắt hạnh ngọt ngào luôn cười với ta? Đôi mắt ấy bây giờ tràn đây bi thương oán hận, đôi mắt bị nhuốm màu đỏ máu. Còn đâu cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào luôn nói ra những lời đường mật với ta? Đôi môi kia giờ cắn vào nhau đến bật cả máu...

- Thả ta ra! Khốn nạn! Yến Thanh Sơn! Ngươi là cái đồ khốn nạn chó cũng không bằng! Yến Lạc Tịch Đàm! Ngươi là thứ ma quỷ tái sinh! Cả nhà ngươi chết cũng không yên! Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền người cả đời này không con nối dõi! Ta.. ưm!

Ta nhìn thấy Thanh Sơn đã bịt miệng của Hồng Đình lại. Cái con nhóc này, đã bao nhiêu tuổi rồi! Mỗi lần tức giận lên lại không biết lớn nhỏ như vậy! Người ta đang giữ mạng của muội đó! Có biết không?

- Nhiễm Phi Nhiễm! Ngươi cũng có gan lắm! Được! Thanh Sơn! Đưa con chó đó ra ngoài đi! Ta không muốn nghe nó sủa nữa!

Thanh Sơn nhanh chóng lôi Hồng Đình ra ngoài. Ta vẫn còn nhìn thấy được cử chỉ dịu dàng của hắn dành cho Hồng Đình. Lúc y đi ngang qua, ta núi vạt áo y, trăn trối:

- Thanh Sơn! Cầu ngươi! Bảo toàn cho Hồng Đình! Ta làm ma cũng sẽ cầu phúc cho ngươi!

Thanh Sơn không nói gì cả, chỉ mang Hồng Đình rời đi. Lúc cánh cửa khép lại, ta nở một nụ cười từ biệt với Hồng Đình.

Hồng Đình! Ta xin lỗi muội! Ta sai rồi! Ta hại muội!

Bụp!

Yến Lạc Tịch Đàm đá vào ngực ta, khiến cho ta ngã lăn ra. Gân tay gân chân bị đứt rồi. Ta không thể nào gượng dậy được, chỉ biết nằm trơ trên mặt đất hướng mắt nhìn về hắn!

- Nhiễm Phi Nhiễm! Ta vốn nghĩ ngươi là ác nữ vô tình. Xem ra ngươi cũng có tình! Nhưng sao cái tình đó của ngươi lại đặt trên người con nô tỳ đó chứ? Tại sao ngươi không đặt nó vào biểu muội của ngươi? Biểu muội của ngươi bị ngươi hại đến thảm như thế nào? Ngươi có biết?

“Ta không có!”

Ta muốn nói nhưng lời không thốt ra được!

- Mạng người chết dưới tay ngươi, số người bị ngươi hại, ngươi chắc đếm không nổi! Hôm nay, ta coi như thay mặt bọn họ đòi lại một tiếng công bằng! Ngươi có phục không?

“Ta không phục! Ta không phục!”

- Ta ghét nhất là giọng nói của ngươi! Giọng nói của ngươi giống y hệt như giọng của Tuyết Cơ. Ta ghét gương mặt ngươi! Vì gương mặt của ngươi và nàng gần giống như nhau... Ta hận tại sao ta phải lấy ngươi mà không phải là Tuyết Cơ! Ta hận ta phải chung sống với một con ác phụ như ngươi, ngày ngày phải nhớ đến Tuyết cơ trong đau khổ!... Ngươi không cần cố nói làm gì, ta đã cho cả thuốc câm vào rồi... Ta không muốn nghe ngươi nói thêm một lần nào nữa!

“Ta không phải ác phụ! Ta không phải!”

Ta muốn nói với hắn, ta không phải ác phụ. Ta muốn giải thích với hắn... Nhưng ta suy nghĩ lại... Ta chắc có lẽ là ác phụ thật.... Tội lỗi đó ta gây ra..., ừm, ta là ác phụ!

Ta khép đôi mắt lại.

Hắn có lẽ đã đi rồi.

Ta nghe cơ thể mình như bị đốt cháy. Mở mắt ra ta nhìn thấy mình đang chìm vào trong biển lửa.

Ta cũng không muốn thoát thân làm gì!

Mạng này của ta đã tận!

Phụ thân, mẫu thân, tổ phụ, tổ mẫu, các tỷ tỷ, các ca ca, đệ đệ, muội muội, Hồng Đình và cả Tuyết Cơ nữa. Kiếp này ta đã sai rồi. Ta không nên yêu hắn, không nên liều mạng mà yêu hắn! Những gì ta nợ mọi người, hy vọng kiếp sau ta có thể trả!

Lửa nóng thiêu đốt thân ta, tâm can ta thì nguội lạnh....

*

Ta không hiểu, tại sao ta chết cũng đã nửa năm rồi, mà linh hồn của ta không ai đến đón?

Có phải do ta làm ác đến nổi cả Diêm vương điện cũng không thu nhận ta?

*

- Thiếu gia! Xin dừng tay!

Nhiễm Phi Tưởng, tiểu đệ của ta dựng lại động tác đâm kiếm.

- Xin thiếu gia để cho nô tỳ hành hạ hắn cho đủ rồi người hẵn ra tay chưa muộn!

Hồng Đình của ta, Hồng Đình ngọt ngào của ta nửa năm qua chỉ còn là cái xác khô héo.

- Yến Lạc Tịch Đàm! Ngươi cũng có ngày hôm nay! - Hồng Đình vừa nói vừa cắt đứt gân chân của Tịch Đàm.

- Ahhhhhhhhhh!

- Hét khó nghe quá! Ngươi không nhớ sao? Lúc tiểu thư của ta tự cắt đứt gân của mình trước mặt ngươi, nàng không hề thốt lên một tiếng!

- Hồng Đình! Nhiễm Phi Tưởng! Các ngươi đừng làm quá đáng! Viện binh sẽ mau tới đây! - Thanh Sơn bị hạ gục trói ở một góc đau đớn nhìn chủ tử của mình toàn thân nhuốm máu.

- Yến Thanh Sơn! Sẽ tới lượt của ngươi sớm thôi! Ngươi cũng nên nếm qua cảm giác lực bất tòng tâm nhìn chủ tử của mình bị người khác bóp chết đi!

Nói rồi Hồng Đình đạp mạnh mấy cái vào bụng Tịch Đàm, nhấn nhấn thêm mấy cái.

- Đem ả vào đây!

Tịch Đàm nhìn thấy người con gái mình yêu thương nhất, Tuyết Cơ bị thuộc hạ của Phi Tưởng lôi vào vứt ở một góc.

- Tuyết Cơ!

- Tịch Đàm!

- Cảm động quá nhỉ? Lũ chó các người đúng là sủa cũng theo bầy! - Nhiễm Phi Tưởng ngồi vắt chân trên ghế, nói lời nhàn nhạt.

Roẹt!

Lưỡi kiếm đã chém ngang đôi mắt của Tịch Đàm. Tịch Đàm đau đớn ôm lấy gương mặt. Trong căn phòng là tiếng thét đau đớn của Tịch Đàm, lời kêu khóc của Tuyết Cơ và Thanh Sơn, cùng với hai giọng cười ghê rợn thõa mãn của của Hồng Đình và Phi Tưởng.

“Hồng Đình! Phi Tưởng! Mau dừng lại đi! Làm như vậy là ác độc! Xin hai người dừng lại đi!”

Ta cố hét lên, nhưng nào có ai nghe được lời nói của hồn ma là ta chứ.

- Lục Tuyết Cơ! Ngươi là biểu muội của tiểu thư ta. Nàng đối với ngươi tốt thế nào còn ngươi đối với nàng đã làm chuyện xấu gì, ngươi tự hiểu rõ!

Lục Tuyết Cơ sợ hãi nhìn vào vô định, nàng không còn gì để nương tựa....

- Yên tâm! Ta không kể chuyện bại họa ngươi làm cho con chó điên đó nghe đâu! Vì sao ư? Vì nó vốn điên! Nó điên nên mới đi yêu cái thứ như ngươi mà phụ lòng tiểu thư ta, nó mù mới nhìn ra ngươi là người tốt!

- Hồng Đình ngươi im đi!

Bụp!

Thanh Sơn vừa nói ra thì đã bị Phi Tưởng điểm huyệt đạo câm.

- Lôi con chó này ra ngoài! Ta thưởng nó cho các anh em! - Hồng Đình ra lệnh. Lời vừa nói xong có hai tráng sĩ lôi Tuyết Cơ ra ngoài, mặc cho nàng kêu khóc xin tha.

- Yến Lạc Tịch Đàm! Ngươi nghe xem! Nữ nhân mà ngươi yêu thương không dám đụng vào đang cầu hoan cùng với đám nam nhân thô tục ngoài kia kìa! Nghe xem ả thõa mãn đến thế nào kìa...

Tịch Đàm đau đớn vô vọng, hắn không muốn nghe!

- Ngươi phải nghe cho kỹ vào! Ngươi cũng phải trải qua cảm giác đau đớn tuyệt vọng như tiểu thư của ta, ngươi cũng phải nếm cảm giác bị người mình yêu phản bội!

- Đủ rồi! Hồng Đình! Ta sẽ kết liễu hắn!

Lời nói vừa dứt, Nhiễm Phi Tưởng một nhát đâm thẳng vào tim Tịch Đàm.

Ta đau đớn ngã khụy xuống....

Hắn đau, ta cũng đau....

Ta biết ta ngu muội, nhưng trái tim ta không làm khác được...

Tịch Đàm đã chết, âm thanh bên ngoài cũng ngừng. Thật ra Tuyết Cơ không bị gì cả, âm thanh là do ngụy tạo mà ra. Nhiễm Phi Tưởng đã rời đi. Chỉ còn lại Thanh Sơn và Hồng Đình.

- Thanh Sơn ngươi biết không? Lúc ta nói mình thích ngươi, tiểu thư đã trêu ghẹo chúng ta rất hợp. Giống như một cái đình son nhỏ nằm ở giữa núi, hai ta đứng gần nhau tạo nên khung cảnh rất đẹp... Tiểu thư nàng là người tốt. Nhưng ta không hiểu sao các người lại cho nàng là người xấu. Ta cứ nghĩ cô gia rồi sẽ từ từ yêu nàng, nhưng cuối cùng hắn lại bóp chết nàng. Đời này ta nợ nàng nhiều, nhất là cái mạng nhỏ nàng của ta cũng là nàng nhặt về. Nợ máu phải trả bằng máu... Đáng lẽ ta cũng phải đòi nợ từ ngươi. Nhưng ta và ngươi còn hài tử,... ta cũng không thể ra tay với ngươi....

Hồng Đình âu yếm vuốt ve người nam nhân mình yêu thương nhất một lần cuối...

- Thường Nhi đành nhờ ngươi vậy! Vĩnh biệt!

Nói xong ta đã thấy cây trâm vàng điểm ngọc đỏ ta tặng cho Hồng Đình cắm ở trên ngực nàng.

Hồng Đình! Tại sao phải như vậy! Muội cứ quên đi ta rồi an phận sống một cuộc đời bình dị có phải tốt không? Ta không đáng!

15.04.2018

Phong Điệp Y

Lời của Y Y: Thế quái nào mà truyện cũ dở dang đó mà trong đầu ý tưởng 2 3 cái truyện mới nó hành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.