Tịch Đàm nhắm mắt lại cố đưa mình vào giấc ngủ, đêm đã khuya, ngoài ô cửa sổ vọng vào âm thanh chim cú kêu nghe thê lương.
Hắn lại xoay người, vặn vẹo thân mình.
Chưa tìm được Tuyết Cơ mà hắn lại vô thức cuốn theo chuyện của An Dương.
Hắn luôn tự nói với bản thân mình là hắn chỉ vì báo ơn mà thôi. Nhưng trong sâu thẳm cùng cực, hắn nhận ra minh đang không làm đúng với tác phong bình thường.
Ví như trước đây, hắn có lẽ chỉ sai Thanh Sơn đi mua ít lễ vật tặng cho An Dương, nói với An Dương là sau này cần thì hắn sẽ giúp An Dương một mạng thì coi như không ai nợ ai.
Nhưng đã hơn hai tháng nay, ngày nào hắn cũng đến Dạ Quỳnh Lâu đợi An Dương. Tiểu tử này nói đi là đi biệt mấy tháng, đến khi gặp lại lại coi hắn như người không quen.
Tịch Đàm nhìn vào lòng bàn tay. Cảm giác nhột nhột buồn buồn khi bị lông mi chạm vào được tái hiện lại rõ ràng trong đầu hắn. Hắn nắm vội bàn tay lại cho cảm giác kia qua đi.
Cái tiên tiểu tử đó. Vậy mà dám hỏi hắn một câu: “Yến Lạc huynh phải chăng nhìn trúng vị cô nương nào?”
Nhìn trúng cái khỉ gió nhà đệ! Trong lòng ta chỉ có Tuyết Cơ!
Hắn tự nói xong lại cuộn người vào chăn.
*
- Ách h h xiu!
- Tiểu thư! Có phải bị cảm rồi không? - Hồng Đình sửa lại cái áo choàng trên vai Phi Nhiễm.
- Chắc là có ai đang nói xấu ta thôi! - Phi Nhiễm cười hì hì, tay vẫn đang vân vê bộ móng gảy đàn.
- Là Yến Lạc công tử tặng sao?
- Không phải! Là của Phương... Phượng Nam tặng!
Yến Lạc Tịch Đàm có bao giờ tặng cho “nàng” câu gì chứ.
Nhiễm Phi Nhiễm với tay lấy cái hộp đựng ngọc bội mở ra nhìn miếng ngọc Tịch Đàm “tặng” cho An Dương ở bên trong.
Nàng lại nhớ đến chuyện lúc sáng. Lúc đó sau khi Phương Triển Nam dạy cho nàng vài nét cơ bản thì có việc cần đi, bỏ lại nàng và Tịch Đàm ở đó. Nàng đã rất thắc mắc, vù Phương Triển Nam nói ngày nào hắn cũng tới đây. Nàng không dám nghĩ tới việc hắn đến tìm nàng, càng không nghĩ tới việc hắn đến đó tìm cô nương để “nựng”, bởi nàng biết rõ Yến Lạc Tịch Đàm hắn vốn dĩ là con người cấm dục bao nhiêu. Trong mắt hắn trước khi Tuyết Cơ xuất hiện chính là không có một ai cả.
Bị vây quanh bởi cái suy nghĩ tò mò đó, cuối cùng nàng cũng không chịu nỗi, đánh bạo hỏi hắn một câu. Ai dè hắn quả thật giận đến mặt trắng bệt rồi tức giận bỏ đi.
Hầy, hắn bây giờ cũng mười lăm tuổi rồi. Nam nhân đi tìm nữ nhân, có cái gì sai trái... Không lẽ hắn muốn tìm nam nhân khác...
Uầy, chắc không phải đâu!
*
Tiếp sau đó những lần nàng đến Dạ Quỳnh Lâu cũng không còn thấy Tịch Đàm nữa.
Đầu nàng thì nói “Tốt thôi! Không gặp hắn thì càng tốt!“. Nhưng trong tim lại có chút cảm giác hụt hẫng. Trái tim nữ nhân vốn là như vậy... Nàng sợ hắn giết mình, tìm cách tránh hắn nhưng khi không gặp được hắn thì lại xôn xao trong lòng....
Lại thêm mấy tháng trôi qua. Nàng bên cạnh Phương Triển Nam học được không ít. Cũng thừa dịp đó “nhồi nhét” cho hắn thêm tư tưởng đừng vì lụy tình mà vong thân.
Phương Triển Nam bây giờ thật khác với kiếp trước. Nàng tự hỏi, Lục Tuyết Cơ đã làm gì khiến cho nam nhân này từ một nam nhân mang ánh sáng nhu hòa như mặt trăng trở thành một nam nhân u tối như vậy.
Tháng chạp là lúc phụ thân hồi kinh. Nàng cũng rời đi. Lúc chia tay Phương Triển Nam có vẻ vô cùng quyến luyến.
Nàng thì biết chắc chắn sẽ còn tái ngộ.
Nếu kiếp trước Phương Triển Nam vì thiếu thốn tiền bạc mà chạy đến kinh thành thì bây giờ nàng sẽ mang đến một cục tiền cho hắn, miễn cho hắn trôi dạt đến kinh thành mà gặp phải Lục Tuyết Cơ. Nhưng mà, hắn đến kinh thành là vì hai lý do. Một là trốn chạy một tên nam nhân cuồng si mà nàng đoán là Phùng Hàn Tùng. Với Phùng Hàn Tùng, thì nàng không đủ sức ra tay để giúp Phương Triển Nam được. Còn lý do thứ hai chính là tìm lại thân thế của hắn.
Vậy nên, chuyện hắn đến kinh thành thật sự không tránh khỏi. Nàng chỉ còn nước đợi hắn đến kinh thành mà tìm cách triệt để cách ly với Lục Tuyết Cơ mà thôi.
*
- Công tử! Người đối với An Dương công tử thật đã động tâm rồi sao? - Y Bảo mang áo choàng đến cho chủ nhân. Đã từ rất lâu rồi Y Bảo mới thấy chủ nhân quan tâm nhiều đến người mà không phải là người thân như vậy. An Dương công tử vừa rời đi mới có mấy ngày thì công tử cũng héo mòn đi một ít.
- Đệ ấy khiến ta nhớ đến tiểu đệ đã mất tích nhiều năm của ta...
Thật vậy sao? Y Bảo không tin hoàn toàn vào lời nói này của chủ nhân. Bởi vì nếu thực vậy thì cái người ngày nào trước lúc An Dương công tử tới cũng đắn đo lựa chọn y phục dù cái nào cũng là màu trắng như nhau là ai? Còn cái người luôn đỏ ửng tai lúc ngồi gần An Dương công tử lài ai? Còn cái người luôn miệng nói An Dương công tử thơm là ai?
An Dương công tử cũng may còn nhỏ như vậy nếu không Y Bảo thật sự nghĩ công tử nhà hắn đã xuống tay rồi.
29.04.2018
Phong Điệp Y