Khi về tới Nhiễm phủ. Việc đầu tiên Nhiễm Phi Nhiễm làm chính là tắm rửa sach sẽ. Bởi vì trên người nàng bây giờ nồng đậm mùi hương liệu đốt xông của Dạ Quỳnh Lâu. Lát nữa dùng bữa tối mà bị phụ thân nghe được thì nàng chỉ còn nước chưa lâm trận đã vong thân.
Ngồi trong thùng tắm, Phi Nhiễm cúi xuống nhìn hai chỗ bằng phẳng trước ngực. Đời trước ở tuổi này, nàng rất hy vọng nó mau mau to ra cho giống của mẫu thân và các tỷ tỷ. Lúc đó chỉ đơn thuần nghĩ tại sao các nàng thì to mà của mình lại bé tí... Sau đó, sau đó lại nghe nói nam nhân thích chỗ đó to nên nàng liền nghĩ Yến Lạc Tịch Đàm phải chăng cũng vậy. Cho nên càng tìm cách cho nó phát triển thêm. Đến nổi năm nàng mười lăm tuổi đã không còn giấu được nữa, sự nghiệp giả trang nam nhan chấm dứt, An Dương cũng “chết theo“.
Để hành tẩu giang hồ hay nói đúng hơn là để đi quậy phá khắp nơi, nàng đã trở thành Quỷ Nương Tử.
Mệt mỏi như vậy, ăn nhiều như vậy cuối cùng thì sao, nhìn Lục Tuyết Cơ kìa, bằng phẳng như vậy... Rõ ràng Yến Lạc Tịch Đàm thích kiểu bằng phẳng....
- Tiểu thư! Người đang nghĩ cái gì mà mông lung dữ vậy... Người yên tâm chỉ qua một đoạn thời gian nữa quỳ thủy tới thì nhất định của người sẽ rất to!
Ay nha! Với nàng bây giờ to nhỏ có quan trọng gì, quan trọng là đã chết một lần rồi mà nàng vẫn chứng nào tật nấy cứ mãi nghĩ về hắn...
- Tiểu thư! Hai vị công tử lúc nãy thực sự rất anh tuấn nha! A! Cái vị công tử họ Yến Lạc kia tên nghe sao quen quá!
- Không quen! - nàng đem đầu mình cúi xuống cho tháp hơn mặt nước
- A! Nô tỳ nhớ rồi! Chính là mọi người kể qua hôm tiểu thư gặp nạn trên núi chính là ở cùng với Yến Lạc công tử! Sao lúc nãy người bảo là không quen?
- Không quen! Ta không quen! - nàng giận dỗi dứng xốc dậy choàng khắn vào đi ra khỏi thùng nước tắm, bước chân lên tấm khăn lót dưới đất còn cố giẫm mạnh mấy cái cho bõ ghét.
Hồng đình lấy nàng như vậy liền chạy theo không dám đề cặp tới chuyện đó nữa mà nói sang chuyện tối nay ăn gì, gia nhân trong phủ đồn rằng thư tình qua lại giữa lão gia và phu nhân ướt át ra sao.
*
- Hôm nay Tam nương lại ra ngoài à?
- Dạ!
Nàng thừa biết phụ thân có cho mấy vị ca ca binh sĩ theo bảo vệ nàng nhưng bọn họ lần nào cũng bị nàng cắt đuôi.
- Chơi có vui không?
- Dạ vui!
Sau đó là tiếng ăn cơm ăn cơm.
- Sau này ra ngoài với thân phận của Nhiễm tam tiểu thư đi...
- Vậy... con thà không ra ngoài...
- Mẫu thân con chiều hư con mất rồi! Dám cãi lời phụ thân sao?
- Nữ nhi không dám! - nói xong nàng như chiếc lá mùa thu héo úa cắm mặt ăn không nói thêm gì nữa.
Quả nhiên sau đó hai tháng liền nàng chỉ ở trong phòng ngoài buổi sáng đi thỉnh a phụ thân ra thì không bước chân ra ngoài một bước.
Cuối cùng nhìn nàng ủ dột tội nghiệp như vậy, Nhiễm Phi Bình lần thứ bao nhiêu không nhớ rõ đầu hàng nàng.
Hắn căng thẳng ngồi cùng với Quách Chính Phù và vài thuộc hạ tinh anh khác. Lần này Phi Nhiễm ra ngoài nhất định không thể để mất dấu nữa. Mỗi lần mất dấu nàng hân đều cảm thấy sợ hãi không thôi, hắn sợ sẽ như lần trước rơi xuống vách núi...
Ba thuộc hạ của hắn lần này cải trang rất kỹ, cố để nàng không nhìn ra.
Nhưng than ôi!
Ba vị tráng sĩ đau lòng hết sức. Tam tiểu thư đúng là “hổ phụ sinh hổ tử“. Khinh công của nàng tuy chưa giỏi nhưng lại lắm mưu mẹo. Lúc nhận ra bọn hắn nàng liền vận hết trăm phương ngàn kế cắt đuôi bọn họ.
Lần bị cắt đuôi “oanh liệt” nhất chính là nàng đã khiến cho A Lão bị hiểu lầm giữa phố là sàm sỡ con gái nhà lành.
May thay vị “con gái nhà lành đó” là người hiểu chuyện, sau đó, à thì, không rõ bên nào theo đuổi bên nào nhưng vị “ con gái nhà lành” kia đã thăng chức thành “lão bà đại nhân” của A Lão. Lễ thành hôn mới làm hôm qua.
Hai người còn lại nhìn A Lão vừa ganh tỵ vừa sợ. Không biết Tam tiểu thư lần nãy có “lỡ tay” làm mai làm mối cho bọn hắn không...
Mặc kệ các thuộc hạ đang mông lung, Nhiễm Phi Bình đang rơi vào dòng tưởng tượng phi thường của hắn. Hắn thấy có một cô nương nhờ bà mối tới làm mai cho cô nương đó và An Dương công tử.
*
Hai tháng không ra ngoài. Việc đầu tiên Phi Nhiễm làm chính là mua một đống điểm tâm rồi chạy tới Dạ Quỳnh Lâu. Lần trước từ biệt qua loa, tuy nàng biết tính cách Phương Triển Nam không nhỏ mọn như vậy nhưng nàng lại thấy tự trách mình.
Để tránh sự việc như lần trước xảy ra nàng định là sẽ đi theo đường cửa sổ vào thẳng phòng Phương Triển Nam.
Nhưng mà phòng trống vắng không thấy ai.
Phi Nhiễm bước ra ngoài đi dọc theo hành lang để tìm hắn. Nàng nghe dưới lầu náo nhiệt vô cùng nên chạy đến lan can xem thử. Nhưng đột nhiên có vài âm thanh là lạ làm nàng sững lại. Âm thanh này... không biết là làm thế nào mà phát ra được âm thanh như vậy.... Hai tỗ tai dựng thẳng lên, nàng bước nhanh đến chỗ cánh cửa khép hờ, đưa một con mắt tròn xoe vào nhìn thử.
-----
- Ngươi cái tên gia hỏa này! Còn không mau nhanh vào! - nam nhân nằm úp sấp trên giường quay đầu về phía sau, tay cài cấu lên người phía trên
- Đã muốn như vậy rồi sao? - nam tử phía trên dùng vật tiểu-hài-tử-không-nên-nhìn chà sát lên vị trí đặc việt nào đí của người dưới thân.
Nam tử phía dưới rên rỉ mấy cái có vẻ khó chịu vô cùng. Gương mặt hắn phát khóc đến nơi. Sau đó nam nhân phía trên nhấp một cái, làm cái việc mà tiểu-hài-tử-không-nên-xem.
Căn phòng âm thanh càng lúc càng to, không khí đậm đặc mùi dục vọng.
-----
Nhiễm Phi Nhiễm đang hăng say xem. Đời trước Phương Triển Nam từng mô tả cho nàng biết, nam kỹ có 3 loại công việc. Loại thứ nhât chính là cùng nữ nhân làm chuyện vợ chống. Loại thứ hai và thứ ba là cùng nam nhân làm chuyện vợ chồng. Khác nhau ở chỗ là... à, ờm... cúc hoa sẽ bị người ta giày vò.
Lúc đó nàng đã nghĩ cúc hoa đáng thương thế nào... Đau đớn thế nào...
Nếu mà bị như vậy mỗi ngày... Các nam kỹ sao có thể sống thọ. Lúc đó nàng suýt ôm Phương Triển Nam khóc lóc. Khiến cho hắn ngày ba bận đều nhắc cho nàng nhớ hắn là “tấm thân trong sạch“...
Hôm nay thấy nam nhân phía dưới hình như rất thõa mãn.
Lúc nam nhân phía trên xoay mặt sang. Nàng nhìn ra hắn chính là nam nhân lần trước ăn mặc mát mẻ cùng với đám người xông vào phòng Phương Triển Nam...
-----
Đang suy nghĩ bâng huơ thì cảm giác được eo bị một cánh tay bắt lấy kéo đi.
Hơn nữa mắt cũng bị bịt kín. Bởi một bàn tay có vết chay luyện võ.
Phi Nhiễm giãy dụa chống cự.
- An Dương! Đừng chớp mắt nữa! Lông mi của đệ làm tay ta nhột lắm!
Thấy bị kéo đi một đoạn xa mà không thoát được được. Nàng còn định dùng chiêu cẩu xực để xử lý cái tay đáng ghét này thì đột nhiên được giải thoát.
Trước mặt nàng.... À! Dĩ nhiên là Yến Lạc Tịch Đàm rồi.
Nàng không hiểu vì sao kiếp trước nàng cố sống cố chết theo đuổi hắn, đi khắp nơi tìm hắn mà lại không thấy. Bây giờ ầm một cái chết đi sống lại thì đảo lộn. Bây giờ hễ nàng xuất môn là gặp hắn.
- Ngươi! Có gì từ từ nói sao lại kéo ta đi như vậy?
- Đệ thích xem trộm người ta ngư vậy lắm sao? - Yến Lạc Tịch Đàm dùng ngón tay chà xát lên lòng bàn tay. Chỗ bị lông mi cọ vào cứ nhồn nhột kỳ lạ.
- Thích!
Hắn cảm thấy nếu lời nói của mình là một cái bình nước. Thì bây giờ trong bình đã không còn một giọt nào.
An Dương tiểu đệ quả nhiên thẳng thắn, đến nỗi làm người ta quá bất ngờ.
25.04.2018
Phong Điệp Y
Y Y: Nếu sau này có cảnh hot như chương này thì Y Y sẽ ngăn cách bằng dấu ----- nha!