Ác Nữ Vương Phách Lối

Chương 10: Chương 10




Thanh âm dụng cụ vận chuyển vang vọng trong phòng bệnh.

“Cô ấy có khỏe không?” Có người đặt câu hỏi. Nam nam nữ nữ tới thăm Viên Vô Song đang nằm ở trên giường nối liền không dứt, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai (thì thầm với nhau), thỉnh thoảng đi tới đi lui.

Quan Triệt không nói lời nào ngồi ở mép giường, nắm tay phải của cô.

“Vô Song không phải là bị bắt cóc sao? Làm sao lại thành xảy ra tai nạn xe cộ?” Lại có người mở miệng.

“Liền......” Tiểu cẩu tử Tôn Doanh Tụ lắm mồm thò đầu ra, “Chị Vô Song sau khi bị người xấu bắt đi, dựa vào sức chính mình trốn thoát, kết quả......”

“Kết quả?” Mọi người bộ mặt tò mò, trăm miệng một lời.

“Kết quả Ngao đại ca đang tìm chị Vô Song trên nửa đường, lái xe quá nhanh, đụng phải chị Vô Song.” Đây chính là chuyện thật. Ngao Húc Bang đứng ở góc tường sờ sờ lỗ mũi, gãi gãi đầu, “Các người...... Này, tôi cũng không phải là cố ý.” Hắn là bởivì sốt ruột đi cứu người, mới có thể ở trên lối đi bộ thấy không có ai mới tăng tốc độ.”Hơn nữa bác sĩ nói, cô ấy chẳng qua là bị thương nhẹ...... Các người làm gì đều nhìn chằm chằm tôi?”

Hắn thật ủy khuất! Ai biết Viên Vô Song lại đột nhiên vọt ra giữa đường lộ, hắn có khả năng phản ứng nhanh chóng, khẩn cấp phanh xe, coi như là tốt rồi.

Mà hai gã lưu manh bắt cóc Viên Vô Song kia, bị hắn và một viên cảnh sát chế phục tại chỗ.

Mọi người kẻ một lời, ta một câu, đều mắng Ngao Húc Bang.

Ngao Húc Bang thẳng tính vẫn là chỉ vào đầu Quan Triệt, lớn tiếng la ầm lên: ”Mấy người đều không trách bạn trai Viên Vô Song là thế nào? Nếu như không phải là bởi vì kết giao với hắn, cô ấy làm sao lại bị bắt cóc?”

Trách hắn rồi đấy! Hắn mặc dù là người bảo vệ nhân dân, nhưng không phải là vệ sĩ bảo hộ duy nhất cho Viên Vô Song a!

“Húc Bang!” Đào Xán Xán vỗ vỗ cánh tay bạn trai, tức giận nhìn chằm chằm hắn.”Hiện tại Vô Song bị thương, anh nên nói ít đi hai câu.”

“Thế nhưng......” Ngao Húc Bang e sợ một tiếng, “Nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, như vậy còn là đàn ông gì nữa?!”

Mọi người lại cho hắn một cái liếc mắt, tất cả đều không tiếng động trách cứ hắn nói quá nhiều.

“Cậu ấy nói đúng, là tôi không có bảo vệ tốt Vô Song.” Quan Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Vô Song hơi sưng đỏ, tim một trận đau đớn.

Một khắc kia hắn nhìn thấy cô bị thương, giống như là một con sư tử phát điên, hướng về phía kia hai gã lưu manh quyền đấm cước đá, nếu không phải người bên cạnh ngăn cản, nghiễm nhiên thành ác ma giết người.

“Quan tiên sinh, “Mạc Đề Nguyệt tiến lên an ủi hắn, “Vô Song chẳng qua là bị thương da thịt, anh không nên tự trách như vậy......”

Quan Triệt cắn răng, trên mặt tràn đầy tức giận, chỉ cần vừa nhìn thấy cô bị thương, hắn liền đau lòng không dứt.

“Nếu như không phải là bởi vì kết giao với tôi, cô ấy cũng sẽ không bị làm kinh sợ lớn đến thế.” Hắn vô cùng tự trách, tự trách mình không có trách nhiệm tận cùng bảo vệ cô.

“Cái loại đàn bà điên đó, anh đã sớm nên xử lý xong, vẫn nhẫn nhịn, anh xem đi! Hiện tại đã xảy ra chuyện!” Thân là ái thê nhất tộc(người yêu vợ nhất tộc), Ngao Húc Bang không nhịn được lên tiếng, “Thật may là tôi động tác nhanh lẹ, bằng không hiện tại người đàn bà độc miệng kia nhất định đã xảy ra chuyện.”

“Ngao đại ca, “Tôn Doanh Tụ nhíu cái mũi đáng yêu lại, “Nếu không phải Quan đại ca tỉnh táo, thừa cơ cùng người đàn bà thối đó dây dưa tranh đấu, còn chúng ta cùng ngân hàng liên lạc, biết kẻ bắt cóc nhất định sẽ cầm thẻ ATM của chị Vô Song trộm lấy tiền mặt, mới tra ra tung tích chị Vô Song......”

Ngao Húc Bang trong khoảng thời gian ngắn thật mất mặt, không nhịn được lớn tiếng, “Anh ta không phải không suy nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn là tôi bắt được phạm nhân......”

“Ầm ĩ chết được!” Viên Vô Song mở mắt, ngồi dậy.

Cô chỉ là muốn ngủ một lúc, khó khăn đến như thế sao?

Cô sau khi bị xe tông phải, rất may mắn chỉ có bị trầy da, nhưng vì nhìn thấy người quen, quá mức vui mừng, mà bất tỉnh. Tiếp đó cô bởi vì quá mệt mỏi, cả người buông lỏng, toàn thân trên dưới giống như là có nguyên khối chì ràng buộc không cách nào nhúc nhích. Thân là y tá, cô biết mình thật ra thì không có gì đáng ngại, khẩn trương quá độ, cộng thêm đột nhiên buông lỏng quá độ, khiến cơ bắp có chút co rút không bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Chẳng qua là Ngao Húc Bang này, há miệng không chịu dừng, ầm ĩ chết được.

“Ngao Húc Bang, tôi hôm nay biến thành như vậy, đều là cậu làm hại!” Viên Vô Song tức giận nhìn chằm chằm hắn.

“Do tôi làm hại?” Ngao Húc Bang mặt bất mãn, vì mình kêu oan, “Nếu không phải là tôi......”

“Nếu không phải là cậu, tôi hiện tại sẽ có nhiều chỗ bị trầy cùng ứ đọng máu sao?” Cô chỉ chân phải của mình.”Chuyện này phát sinh, còn không phải là bởi vì cậu! Từ lúc cậu cho tôi mượn xe đạp, tôi vẫn gặp vận rủi đến bây giờ.”

Nói đi nói lại, Ngao Húc Bang đối với cô mà nói, thật là một đại nạn, cô sau này dù nghèo khổ vất vả thế nào, tuyệt đối sẽ không đi cầu hắn giúp một tay.

“Cái đó......”

“Húc Bang, nếu Vô Song không có sao, chúng ta về nhà trước đi! Vô Song, tớ ngày mai tới thăm cậu nữa.” Vì để tránh cho bạn trai cùng bạn tốt tiếp tục cãi vã, Đào Xán Xán quyết định nhanh rời khỏi, đem không gian để lại cho người quan tâm bạn tốt. Cô kéo cánh tay Ngao Húc Bang, đem hắn lôi ra khỏi phòng bệnh.

Viên Vô Song tức giận thở dài một cái, nhìn về phía Quan Triệt, phát hiện mặt hắn khẩn trương cùng áy náy.

“Em rất khỏe, rất khỏe mạnh, không có bất kỳ nơi nào không thoải mái.” Tay nhỏ bé của cô cầm bàn tay kia của hắn. “Mới vừa rồi các anh nói chuyện, em cũng nghe, là tỉnh táo của anh đã cứu em, anh không cần vẫn tự trách chính mình.”

Cá tính của cô từ trước đến nay thẳng thắng, sẽ không nói ra được lời an ủi, chẳng qua là chăm chú nhìn hắn, một chút oán trách cũng không có.

Quan Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghĩ rằng cô vừa tỉnh lại sẽ trách cứ hắn khiến cô gặp nguy hiểm, cũng sợ cô lấy chuyện này làm cái cớ, kiên trì rời khỏi hắn.

Lúc này hắn mới hiểu được, thì ra là mình đã không cách nào đểcô rời đi.

“Vô Song, cậu không sao là tốt rồi.” Mạc Đề Nguyệt mở miệng, “Chúng ta đi về trước thông báo cho Viên ba cùng Viên mẹ, nói bọn họ không cần lo lắng.”

Viên Vô Song gật đầu, “Cám ơn, đã khiến cho các cậu quan tâm.”

Mạc Đề Nguyệt khẽ mỉm cười, cùng mọi người rời khỏi phòng bệnh, để cho bọn họ hai người một chỗ. Quan Triệt thâm tình nhìn cô, bàn tay nắm thật chặt tay nhỏ bé của cô.

“Hiện tại không có những người khác, em...... có lời muốn nói sao?” Thanh âm của hắn khàn khàn, vẻ mặt ôn nhu.

Cô trừng mắt nhìn, sắc mặt trầm xuống, không vui nói: “Có.”Cô nghiêm túc nhìn hắn một cái.”Em muốn cùng anh nói chuyện có liên quan đến Diệp Vận Nhi một chút.”

Tâm hắn cả kinh, giả bộ bình tĩnh gật đầu.

Cho dù cô bởi vì việc này mà nói chia tay...... Hắn cũng sẽ nhịn đau đớn mà đáp ứng.

Quan Triệt vốn tưởng rằng Viên Vô Song muốn cùng hắn nói chuyện tình cảm tương lai của hai người, không nghĩ tới cô nói tất cả đều là bất mãn trong lòng, cũng thừa nhận cô đối với Diệp Vận Nhi đã nhẫn nại đến cực hạn, cho nên quyết định sẽ chọn lựa hành động trả thù cô ta. Về phần trả thù thế nào, hắn không thể hỏi tới. Hắn căn bản không để ý Diệp Vận Nhi kết quả sẽ như thế nào, bởi vì xui khiến bắt cóc người đã động đến pháp luật, theo phát luật sẽ bị Viện Kiểm Soát khởi tố.

Bất quá thân là bác sĩ, hiện tại chuyện trọng yếu nhất với hắn là chiếu cố tốt thân thể của cô, không cần bàn tay của người khác, mỗi ngày vì cô xoa bóp mắt cá chân, chỉ sợ lưu lại di chứng.

Cô rõ ràng chẳng qua là vết thương nhỏ, lại bị hắn thổi phồng ở lòng bàn tay, làm người bên cạnh nhìn rất hâm mộ.

Viên Vô Song phát giác mình giống như người gặp họa được phúc, sau khi bị sợ hãi, mới hiểu được thì ra là Quan Triệt thích cô đến mức nào.

Hắn đem cô chiếu cố e rằng đến việc cực kì nhỏ cũng không bỏ qua, chẳng những mỗi ngày tới bệnh viện chăm sóc cô, ngay cả ba bữa của cô đều là đích thân hắn chuẩn bị.

Cũng bởi vì như thế, cô giờ mới hiểu được hắn thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng), tài nấu nướng vô cùng xuất sắc, ngay cả mẹ của cô cũng không khỏi oán thán con gái của mình không chịu làm, chỉ biết cơm tới há mồm, trà tới đưa tay.

Không có biện pháp, chỉ cần trong nhà không có đồ ăn, cô liền đến nhà bạn tốt Mạc Đề Nguyệt xin ăn cơm, kinh tế tốt lại ăn ngon, bạn tốt còn có thể sau khi ăn xong đưa bánh pút-đing cô thích ăn cho cô. Bất quá sau này cô không cần đến quán ca-fe bạn tốt xin cái ăn nữa, chỉ cần đói bụng, tìm hắn chính là không sai, nhất định có thể thỏa mãn ý thích ăn uống.

Lúc này, Quan Triệt lại đến bệnh viện.

Qua một ngày nữa, sau khi cô đã kiểm tra toàn thân, là có thể xuất viện.

“Thì ra là anh đã sớm biết Diệp Vận Nhi sẽ không đem tung tích của em nói cho anh biết.” Viên Vô Song vừa nhìn hắn giúp mình xoa bóp mắt cá chân, một bên cùng hắn nói chuyện phiếm, “Vậy sao anh lại biết bọn bắt cóc nhất định sẽ cầm số tài khoản của em đi lấy tiền mặt?”

“Bọn họ cũng là bởi vì thiếu tiền, mới có thể làm thuê cho người khác, cho nên anh một mặt dời đi lực chú ý của Diệp Vận Nhi, một mặt nhờ cảnh sát giúp một tay, tranh thủ nhiều thời gian hơn cứu em.” Hắn gặp việc không sợ hãi, thậm chí còn cùng Diệp Vận Nhi đàm phán.

Hắn cố ý trì hoãn thời gian, không để cho Diệp Vận Nhi lập tức được như ý, phân tán lực chú ý của cô ta, quên đi việc hại Viên Vô Song. Mà hắn cũng không dám mạo hiểm, vì vậy trước hết để cho cảnh sát cùng ngân hàng liên lạc, chỉ cần có người cầm tài khoản của cô đến lấy tiền, cảnh sát liền lập tức xuất phát.

“Ra thế!” Cô nhìn gò má của hắn, phát hiện tâm tư của hắn hết sức kín đáo, hơn nữa khiến cô cảm nhận được hạnh phúc khi được bảo vệ.

Thì ra là cùng người mình yêu ở cùng nhau là ngọt ngào như thế, hơn nữa cả ngày cũng đắm chìm trong không khí hạnh phúc, hoàn toàn sẽ không giống như trước kia, luôn lo lắng chuyện lung tung.

Yêu đương không cần cô tưởng tượng phiền phức cùng lo lắng đề phòng như vậy, không cần oanh oanh liệt liệt, tình yêu bình thường cũng có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào vui sướng.

Bạn tốt nói đúng, người đàn ông tốt cần chút thời gian để tìm hiểu, mới không để cho hạnh phúc vuột khỏi tay.

Hai người bọn họ đang tán gẫu vui vẻ, nghe tiếng gõ cửa.

Cửa mở ra, hai người đàn ông tuổi chừng năm mươi, tây trang phẳng phiu đi vào phòng bệnh, phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi cũng mặc tây trang màu đen.

Viên Vô Song nhìn bọn hắn chằm chằm, không có kinh ngạc chút nào. Quan Triệt theo ánh mắt của cô nhìn về phía sau, giật mình nhìn một người đàn ông trong đó.”Ba?” Tiếp đó, hắn lại nhìn theo hướng một người đàn ông hơi mập tóc trắng xoá khác.

“Diệp viện trưởng?”

“Tôi hôm nay không phải là tới tìm cậu. “ Diệp Lâm đi tới trước mặt Viên Vô Song, vẻ mặt ngưng trọng cùng nghiêm túc, “Tôi là tới tìm Viên tiểu thư.”

“Mời ngồi.” Viên Vô Song gật đầu một cái.

Người đàn ông trẻ tuổi tiến lên, tự giới thiệu mình, “Viên tiểu thư, tôi là luật sư Diệp tiên sinh ủy nhiệm......”

“Đây là việc tôi cùng Diệp tiên sinh, tôi không muốn cùng người ngoài đàm phán.” Viên Vô Song lạnh lùng nhìn luật sư một cái, ngay sau đó đưa mắt chuyển qua trên mặt Diệp Lâm.”Nếu như ông không muốn để cho Diệp tiểu thư ngồi tù, cũng đừng tìm luật sư tới đàm phán với tôi.”

Diệp Lâm dùng ánh mắt ý bảo, muốn luật sư trước tiên lui sang một bên.

“Việc con gái tôi làm chuyện hồ đồ, tôi ở chỗ này hướng Viên tiểu thư rất áy náy. Về phần Viên tiểu thư gọi điện thoại cho tôi, nói tôi nếu là đáp ứng điều kiện của cô, cô coi như không có phát sinh chuyện này, phải không?”

“Dĩ nhiên, tôi chỉ có hai điều kiện.” Viên Vô Song gật đầu một cái. Cô biết Quan Triệt còn ở trong khiếp sợ, bất quá cô sớm đã có tính toán.

Diệp Lâm nhíu chân mày lại, lạnh lùng nhìn Viên Vô Song, đại khái đã chuẩn bị tâm tư, vì danh tiếng Diệp gia, hắn tất phải trả giá đắt một chút.

“Điều kiện thứ nhất là, tại hội đồng quản trị, để cử cha Quan Triệt làm người ứng cử Phó viện trưởng.”

Quan Triệt mở to con mắt, khó có thể tin nhìn cô.

Diệp Lâm hơi nhíu chân mày, nhìn về phía Quan Nghị nãy giờ không một tiếng động, sau đó gật đầu một cái.”Tôi đồng ý điều kiện thứ nhất của cô.”

“Điều kiện thứ hai là, Diệp tiểu thư vừa rời khỏi đồn cảnh sát, hai giờ sau nhất định phải rời khỏi Đài Loan, vĩnh viễn không thể bước vào Đài Loan nửa bước, cũng không thể làm phiền Quan Triệt nữa.”

“Tôi đáp ứng.” Diệp Lâm lần này không có suy tính, lập tức gật đầu, “Chỉ cần cô không đề cập tới, hai cái điều kiện này tôi cũng có thể đáp ứng.”

“Diệp viện trưởng, ông bây giờ có thể giúp lệnh thiên kim chuẩn bị thần tốc ra khỏi nước.” Viên Vô Song tỏ ra thiện ý, sau khi nói lên hai điều kiện, cũng không hề gây khó khăn.

“Chỉ vậy thôi sao?” Diệp Lâm cho là cô gái này còn có thể nói ra điều kiện bồi thường tổn thất tinh thần linh tinh.

“Hi vọng Diệp viện trưởng có thể quan tâm tốt tới tâm tư lệnh thiên kim.” Đây là yêu cầu cuối cùng của cô, cũng hi vọng sau này sẽ không có người nào xui xẻo bị hại nữa.

“Tôi biết, tôi sẽ tuân thủ ước định, đem con gái của tôi đưa về nước, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt mấy người nữa.”Diệp Lâm thở ra một hơi, đứng lên, lúc đi ngang qua Quan Nghị, trầm giọng nói: “Anh ở lại đây đi! Tôi biết anh còn có lời muốn nói với bọn họ.”

Diệp Lâm cùng luật sư sau khi rời đi, bên trong phòng bệnh chỉ còn sót ba người bọn họ.

Cha con bọn họ liếc mắt nhìn nhau, bộ mặt lúng túng.

Viên Vô Song là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, “Quan tiên sinh, bác mạnh khỏe, cháu là bạn gái Quan Triệt, chúng ta đã từng đề cập tới trong điện thoại, chỉ cần có thể để cho tên bác xuất hiện trong danh sách Phó viện trưởng, bác nên đáp ứng Quan Triệt cùng cháu kết giao, đúng không?”

“Đúng vậy.” Mới vừa rồi cô cùng Diệp Lâm nói chuyện, Quan Nghị tất cả đều nghe, cũng không hề cản trở, “Sau này tôi cũng sẽ không bức bách Quan Triệt làm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ cần là cuộc sống của nó, tôi cũng sẽ tôn trọng.”

Quá khứ ông xác thực quá cố chấp cùng mưu cầu danh lợi, thế nhưng mấy ngày trước nhận được điện thoại Viên Vô Song gọi tới, sau khi cùng cô nói chuyện, ông mới phát hiện mình quá ích kỷ, cứng rắn đem giấc mộng của mình đặt ở trên người con trai.

Cho nên khi Viên Vô Song nói lên điều kiện, hi vọng hắn đừng lợi dụng Quan Triệt lấy được thứ hắn muốn nữa, dù sao Quan Triệt là con trai ông, không phải bàn đạp của ông, chỉ cần ông đáp ứng để cho cuộc sống Quan Triệt tự do, cô sẽ làm hắn được nhưý nguyện, đề cử ông làm người ứng cử chức Phó viện trưởng.

“Ba......” Quan Triệt muốn nói lại thôi.

“A Triệt, con nếu như đã lựa chọn hướng đi cho cuộc sống, nhớ phải kiên trì.” Quan Nghị thở dài, “Có rảnh rỗi thường về nhà thăm mẹ con một chút, dù sao mẹ con...... cũng thật khó khăn.” Ông vỗ vỗ bả vai con trai. “Ba đi trước, Diệp viện trưởng còn cần ba giúp ông ấy chia sẻ buồn phiền.”

Quan Triệt đưa cha đến trước thang máy, chờ cha vào thang máy, mới trở về phòng bệnh. Hắn muốn, tôn trọng hành động trả thù của Viên Vô Song, nhưng hắn vẫn có quyền lợi biết nguyên nhân. Ít nhất hắn muốn biết, cô rốt cuộc là dùng phương pháp gì giải quyết tất cả phiền toái?

Viên Vô Song ngồi ở trên giường xem ti vi, nghe được tiếng cửa mở, lập tức quay đầu, nhìn thấy Quan Triệt bộ mặt hồ nghi đi tới, cảm thấy rất buồn cười.

Hắn đi tới mép giường, “Em nguyện ý vì anh chỉ điểm bến mê (chỉ lối khỏi con đường lầm lạc) không?”

“Tò mò vậy sao?” Cô dí dỏm nhấc khóe miệng.

“Vô cùng hiếu kỳ.” Hắn ngồi xuống ở bên cạnh người cô, mong ngóng nhìn cô.

Cô để cái điều khiển ti vi xuống, khẽ mỉm cười, “Vốn là lấy thân phận bối cảnh Diệp Vận Nhi, việc bắt cóc đến cuối cùng chỉ sợ cũng thắng án, chỉ tiếc là phát sinh ở Hạnh Phúc Lý, chỉ cần cảnh sát Hạnh Phúc Lý đem báo cáo trình lên cho Viện Kiểm Sát, Diệp Vận Nhi nhất định sẽ bị khởi tố, cho nên em đi cầu xin Phân cục trưởng, cũng may Hạnh Phúc Lý vô cùng nhân dức vị tha, biết anh bị Diệp Vận Nhi làm phiền nhiều năm, Phân cục trưởng đồng tình, đồng ý cách làm của em a!” Diệp Vận Nhi nếu núi dựa cứng rắn(có người chống lưng) thì như thế nào? Xã hội này vẫn có việc nghĩa.

“Thế nhưng......”

“Em gọi điện thoại cho Diệp viện trưởng, đem hành động phạm tội của con gái ông ta nói cho ông ta biết, cũng cùng ông ta nói điều kiện, chỉ cần ông ta đáp ứng, Diệp Vận Nhi phạm sai lầm liền có thể xóa bỏ, nếu như ông ta không đáp ứng, em liền lưu danh hậu thế, chẳng những để cho Diệp gia hổ thẹn, cũng sẽ ảnh hưởng hình tượng bệnh viện của Diệp viện trưởng. Diệp viện trưởng suy tính thế nào, cũng không thể không đáp ứng điều kiện của em.”

“Thế nhưng......” Quan Triệt nhíu chân mày lại, “Diệp Vận Nhi nếu không bị trừng phạt, sẽ không hiểu chuyện của mình làm là sai......”

“Tin tưởng em đi, loại người Diệp Vận Nhi giống như đại tiểu thư bị làm hư, cho dù trời sập xuống, cũng không tới phiên cô ta gánh, kiện cô ta chẳng qua là hao người tốn của, cuối cùng cũng chỉ sẽ dùng tiền giải hòa, anh và em lại không thiếu tiền, cần gì cầm tiền của cô ta làm nhục mình?!”

“Cho nên em liền nghĩ ra cái phương pháp này?” Hắn bây giờ không biết cũng vì cô cảm thấy đau lòng, vẫn là khen ngợi cô rất chu toàn.

“Anh không thích?” Viên Vô Song chu cái miệng nhỏ nhắn, “Em cho là em làm như vậy rất thông minh, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.”

“Anh dĩ nhiên sáng tỏ dụng ý của em.” Quan Triệt giang hai cánh tay, đem cô ôm vào trong ngực.”Em không kiện cô ta là bởi vì sợ khi thắng án, sợ cô ta lại chứng nào tật nấy, làm phiền anh, cho nên mới cố ý nói lên điều kiện như vậy, có đúng hay không?”

Cô hơi kinh ngạc, không nghĩ tới bị hắn đoán trúng.

“Về phần ba anh bên kia......” Hắn ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, “Anh không nghĩ tới em có thể tỉ mỉ đến trình độ như vậy.”

Vẻ đẹp của cô mở mắt nhìn phải lớn hơn.

Hắn có quá thông minh hay không a? Cô làm việc giống như chạy không khỏi pháp nhãn của hắn, tất cả đều bị hắn nhìn thấu.

“Anh...... Lại biết cái gì?” Cô giả bộ ngu.

“Anh chỉ cùng em đề cập tới ba anh một lần, em liền đem lời của anh nói ghi tạc đáy lòng.” Hắn nở nụ cười, “Em biết ba con anh ý tưởng không hợp, ba anh vì trở thành Phó viện trưởng, yêu cầu anh làm chuyện anh không muốn làm, cho nên em dứt khoát dùng cơ hội này đem baa anh đẩy lên vị trí Phó viện trưởng, thuận tiện thuyết phục ông tiếp nhận ý nghĩ của anh, đúng không?”

Viên Vô Song cắn cắn môi, không nghĩ tới kế hoạch của mình lại bị hắn dễ dàng nhìn thấu, Quan Triệt quả nhiên là người đàn ông có đầu óc.

“Đứa ngốc! Em cho là anh thật không hiểu ý định của em sao? Mặc dù cá tính em thẳng thắn, thế nhưng ý định rất tinh tế, có rất nhiều chuyện em cũng làm rất kĩ càng.”

“Anh thật giống như rất hiểu em......”

“Dĩ nhiên.” Hắn gõ nhẹ xuống cánh môi của cô, “Anh có thể dõng dạc nói chuyện với em, đàn ông trên toàn thế giới, anh hiểu em nhất.”

Viên Vô Song cau lỗ mũi, “Được rồi! Anh đúng là người đàn ông có thể chịu được tính khí của em.”

Có rất ít đàn ông chịu được cá tính quá mức lý trí cùng thực sự thực tế của cô, mọi người không biết sẽ cảm thấy cô thực tế e rằng hết thuốc chữa, chỉ có Quan Triệt như cũ vẫn ở bên cạnh cô. Cô không phải là không khát vọng tình yêu, chẳng qua là không cần khẩn cầu, cô thích tình yêu thuận theo tự nhiên, hơn nữa nhà trai nên chủ động một chút.

Thật ra thì cô yêu cầu rất thấp, chỉ là không có một người đàn ông giống như Quan Triệt, có kiên nhẫn cùng trình độ hiểu rõ cô đến thông suốt như thế.

“Cho nên anh đạt yêu cầu?” Hắn cười nhìn cô.

“Đạt yêu cầu.” Cô không chậm trễ chút nào gật đầu.

“Vậy anh có thể hỏi anh ở trong lòng em rốt cuộc được mấy phần không?” Không chỉ phụ nữ khi yêu đòi hỏi mình ở trong lòng đối phương chiếm vị trí lớn, Quan Triệt cũng yêu cầu như thế.

“Anh thật muốn biết?” Cô nhíu mày, cười mập mờ.

“Dĩ nhiên.” Hắn yêu cực kỳ bộ dáng cô trêu đùa này, hai cánh tay hơi thu hẹp, ôm chặc hông của cô.

“Như vậy thân thể biểu hiện của anh cũng đem làm điểm tiêu chuẩn.” Thanh âm của cô vừa mềm vừa mịn, mị hoặc cả người hắn.

Hắn không phải là người đàn ông có thể bị khiêu khích, trước đem cô đẩy ngã trên giường, sau đó liền nhẹ nhàng xuống giường, khóa cửa phòng bệnh. Khi hắn lần nữa đến gần cô, hơi thở ôn nhu hóa thành bá đạo, hắn bò lên giường, ngăn chặn thân thể của cô.

“Đến lúc đó em nếu như hô ngừng, anh cũng sẽ không để ý em......”

Viên Vô Song quật cường nâng cao cằm, “Vậy phải xem anh có năng lực để cho em hô ngừng hay không.”

Quan Triệt không nói thêm gì nữa, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Hắn sẽ chứng minh cho cô, bất kể hắn ở trong lòng của cô lấy được mấy phần, đời này hắn sẽ cố gắng lấy hết thảy tất cả, cố gắng đạt được một trăm phần.

Cho nên tình yêu cùng thân thể hắn, tương lai mỗi một khắc cũng sẽ mang cô đi tới hạnh phúc tột cùng!

_END_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.