Viên Vô Song một bụng khí, lại không có
nơi để phát tiết. Cô bởi vì được bạn tốt khai thông, rất
nghiêm túc chuẩn bị tiến hành đối mặt với tình yêu của
mình, không nghĩ lại xuất hiện một Trình Giảo Kim kinh
thiên động địa, ép tất cả mọi người phải biết đại tiểu
thư là cô ta. Lại nói cô thật sự là người nhà quê, đã
sớm thoát khỏi cuộc sống Đài Bắc, căn bản không biết mở to
con mắt biết Diệp Vận Nhi là thiện kim gia đình thượng
lưu.
Bất quá không biết Diệp Vận Nhi
cũng không quan hệ, bởi vì chính cô sẽ nhảy ra chỉ
thiên mắng địa.
“Cô là loại đàn bà không
biết thẹn, tại sao còn có thể bày ra dáng vẻ như
chuyện gì cũng không có phát sinh qua?”
Cô ta hôm nay đồng dạng là một
thân toàn đồ hàng hiệu, xuất hiện ở trong bệnh
viện nơi Viên Vô Song đang công tác. Viên Vô Song đứng
ở phía sau quầy, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước
mắt giống như là nổi điên, sau đó bày ra hình tượng chuyên
nghiệp.”Tiểu thư, căn bản bệnh viện không có khoa
tâm thần, xin cô đi đến các bệnh viện lớn trong
thành phố. Cần tôi thông báo người nhà cô không?? Hoặc là tôi
gọi điện thoại xin xe cứu hộ giúp cô chuyển viện?”
“Cô......” Diệp Vận nhi cắn môi, đối
mặt với chê cười của cô, đúng là người thua
một chút. “Cô đừng tưởng rằng núp ở bên trong nên
chuyện gì cũng không có, tôi hôm nay muốn cho mọi
người biết cô là vô sỉ cỡ nào, giành người đàn ông của
người khác lại vẫn có thể làm bộ vô tội, cha mẹ cô
thế nào lại dạy ra loại con gái da mặt dày như cô?”
Viên Vô Song nhàn nhạt thở dài,
bất đắc dĩ nhìn về đồng nghiệp.
“Người nào a?” Trần Thục Hoa mặt
tò mò, nhỏ giọng hỏi, “Kỳ quái, bệnh viện chúng ta không
có khoa tâm thần, tại sao có thể có bệnh nhân tâm thần
chạy tới?”
Viên Vô Song nhún nhún vai, “Cho nên
mới cần nhân viên cứu hộ như tôi chăm sóc a!”
Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, vừa đúng
khiến Diệp Vận nhi nghe được.
“Viên Vô Song, cô không cần giương
đông kích tây, loại đàn bà như cô, căn bản không xứng ở bên
Triệt, cô vẫn là sớm một chút là tự hiểu biết mình,
mau rời khỏi anh ấy!” Diệp Vận nhi lớn tiếng khiếu
làm loạn. Mọi người xung quanh rối rít quay đầu, nhìn lại.
“Cô nháo đủ chưa?” Viên Vô Song lộ
ra vẻ mặt không nhịn được, “Chuyện như vậy, cô nên đi tìm
Quan Triệt, chạy tới chỗ tôi cãi lộn, tôi sẽ đem người
đàn ông đó tặng cho cô sao?”
“Nếu như không phải là cô
không biết xấu hổ, Triệt làm sao sẽ coi trọng loại
đàn bà như cô?” Diệp Vận nhi không phân tốt xấu,
chửi loạn không thông suốt.
Trừ chính cô có tư cách trở
thành người phụ nữ của quan triệt, những người đàn
bà khác cũng không cho phép đến gần Quan Triệt,
nếu không cô nhất định diệt trừ.
Viên Vô Song nhíu mày, nhìn Diệp
Vận nhi chạy tới nơi này nổi điên, nhìn lại một chút
đám người bên cạnh chỉ chỉ chõ chõ, sắc mặt càng lúc
càng xanh biếc.
Người mất thể diện không phải
là Diệp Vận nhi, bởi vì mọi người không biết cô, mà
Viên Vô Song cô là người sinh trưởng lại địa phương này,
sau này vẫn còn phải ngày ngày đối mặt với mọi người,
lần này thật là mất hết cả mặt rồi.
Vì vậy cô cầm tai nghe lên, không
chút nghĩ ngợi, liền quay số máy cảnh vệ.”Bảo vệ à?
Nơi này có người đang gây náo loạn, xin mau tới xử
lý.” Nhiều lời thêm vô nghĩa, cô bên trên còn phải làm việc,
không có thời gian cùng Diệp Vận nhi nói bậy.
“Cô lại dám gọi điện thoại kêu bảo
vệ? Tốt! Cô không sợ khiến mọi người biết cô
không biết xấu hổ đến cỡ nào, như vậy tôi sẽ thay cô
tuyên truyền thật tốt.” Diệp Vận nhi giận đến
vung vẩy túi hàng hiệu trên tay, bất quá nhìn
thấy sóng người càng lúc càng mãnh liệt, hai người
cảnh vệ cao lớn đi tới, thần sắc không khỏi có chút
hốt hoảng.
“Cô còn không đi?” Viên Vô
Song khép hờ nửa con mắt, hảo tâm nhắc nhở, “Thiên kim
tiểu thư nếu là bị tạm giữ, hẳn không phải là một
chuyên vẻ vang chứ?”
“Cô......” Diệp Vận nhi đưa tay chỉ
vào mũi cô, mắt thấy tình huống bất lợi cho mình, không
thể làm gì khác hơn là giận đến giọng nói hung ác run
run, “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đơn giản như vậy đâu!”
Nói xong, cô ta giẫm giày cao gót
vội vã rời đi.
Không có cái gì hay ho để nhìn,
quần chúng giải tán lập tức, đi bận chuyện của mình.
Viên Vô Song bất đắc dĩ thở ra
một hơi, cảm giác lão thiên gia cùng cô đùa cợt.
“Thật đáng thương.” Trần Thục Hoa lắc
đầu một cái.
“Đúng a! Tôi cũng vậy cảm giác
mình rất đáng thương.”
“Tôi không phải nói cô.” Viên Vô
Song nhíu chân mày lại, không hiểu nhìn đồng nghiệp.
Chẳng lẽ cô là cảm thấy Diệp Vận nhi đáng thương?
Không thể nào? Loại người như vậy căn bản không
đáng đồng tình!
“Người hiện đại áp lực quá lớn, có bảy
phần người có vấn đề phương diện tinh thần, vị tiểu thư
kia...... Bệnh cũng không nhẹ, cho nên tôi cảm thấy
được người sinh bệnh còn rất đáng thương.” Trần
Thục Hoa nói ra cảm nhận từ đáy lòng.
Viên Vô Song cố nén, không dám
cười ra tiếng, tán đồng gật đầu, “Ừ, cho nên tôi cũng
rất đồng tình Diệp tiểu thư.”
“Cực kỳ......” Trần Thục Hoa
liếc cô một cái, “Gặp phải loại phụ nữ có bệnh, cô cũng
đầy xui xẻo, cẩn thận một chút, bình thường loại phụ nữ
chấp nhất sẽ hại người hại mình.”
“Ừ...... Tình cảm cũng không phải
là chuyện chỉ theo ý mình, cho dù tôi chịu nhường, cũng
phải xem Quan Triệt có nhìn hay không phải né tránh a!”
“E sợ, con nhóc này, được tiện
nghi còn ra vẻ, nói thật hay giống như là Quan Triệt
dính cô không thả.” Trần Thục hoa giễu cợt.
Viên Vô Song lơ đễnh nhún nhún vai,
“Được đến là may mắn của tôi, không phải tôi ra
lệnh.” Cô thời điểm đối mặt với tình yêu, thế
nhưng biểu hiện lại rất phóng khoáng.
“Xú nha đầu.” Trần Thục Hoa
liếc cô một cái, “Cô tốt nhất đừng ngã vào, chỉ sợ
đến lúc đó là cô kêu cha gọi mẹ.”
“Sẽ không có một ngày như vậy.”
Hợp tác, không hợp là tán.
Nói tình cảm nha, cần gì thống khổ
như vậy?
Đã khai thông một chút, không phải là
sẽ làm tình yêu giữ vững mỹ cảm mông lung sao?
Nếu như cô cùng Quan Triệt thật sự có
một ngày tách ra, cô cũng cười cười chúc phúc hắn, dù sao
mục tiêu cuộc sống bất đồng, ép ở lại cũng vô ích.
Mà phóng khoáng, là ưu điểm duy
nhất của cô a!
Quan Triệt bên này cũng không
dễ dàng vượt qua. Kể từ sau khi Diệp Vận Nhi
xuất hiện, ngày ngày tới Quốc Thuật quán, rất nhiều
khách cùng thôn bởi vì cô ương ngạnh, tạm thời không tới
cửa xoa bóp.
Cuộc sống hắn vốn thanh tịnh
và đẹp đẽ, bởi vì cô như tai nạn bình thường rơi xuống, lại
bắt đầu trở nên rối loạn.
Bất quá Viên Vô Song chính là người phụ
nữ không dễ kích động, cô không giống như những
người bạn gái nhu nhược hắn đã từng gặp, nếu không có
người phạm cô, cô cũng không phạm người.
Diệp Vận Nhi càng tìm đến cô
phiền hà, cô càng không chịu nhận thua, càng muốn kiên
cường chống cự.
Như hôm nay, cô nghênh ngang xuất
hiện ở Quốc Thuật quán, nhìn thấy Diệp Vận Nhi như
cũ hung hăng càng quấy, đã cảm thấy chói mắt.
Cô không hiểu, một cái đầu đơn giản,
cá tính giống như người điên, có tư cách gì ở
trước mặt cô rêu rao làm ầm ĩ? Hơn nữa da mặt dày đến
nỗi ngay cả đạn đều không vượt qua được, ngày
ngày quấn lấy Quan Triệt không buông tha.
Dẫu sao cô cũng là người phụ nữ được
Quan Triệt theo đuổi, Diệp Vận Nhi dây dưa người đàn
ông của cô như vậy, cô dù phóng khoáng thế nào,
cũng không cách nào chịu được. Vì vậy ngay trước
mặt Diệp Vận Nhi, cô nhào vào trong ngực Quan Triệt,
sau đó chiếm lấy môi của hắn, biểu hiện được lửa nóng
lại kích tình.
Quan Triệt đối mặt với mỹ nhân ôm
ấp yêu thương, hoàn toàn không cự tuyệt, hớn hở tiếp nhận.
Cô nhẹ nhàng tấn công cắn môi mỏng
cửa hắn, giống như là ở trừng phạt hành hạ hắn,
cảm giác được cô có chút bất mãn, giận hắn không có giải
thích.
Nhưng đầu lưỡi hắn chui vào
trong miệng cô, mút lấy chất lỏng ngọt ngào.
“Các người......” Diệp Vận Nhi
đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó tiến lên muốn kéo
bọn họ ra.
Viên Vô Song đẩy cô ra, như cũ càn
rỡ hôn Quan Triệt, sau đó đẩy hắn lên trên ghế da, dang
chân ở trên đùi của hắn.
“Ghen tỵ sao? Đàn ông giống như vậy,
chỉ có tôi có thể có, cô ấy à? Lại chỉ có thể ở một
bên nhìn, ngay cả một sợi tóc của anh ấy cũng
không đụng tới.” Cô lộ ra vẻ mặt khiêu khích, cười nhạo
nhìn Diệp Vận Nhi, ngón tay thon dài cố ý quấn quít lọn
tóc đen của hắn. Mặc dù cô đối với tình yêu
rất phóng khoáng, nhưng là lúc người đàn ông đó còn yêu cô,
những người phụ nữ khác nếu muốn xâm phạm địa
bàn của cô, lấy cá tính của cô, tuyệt đối không có khả
năng tha thứ đối phương. Cô rất lâu mới có thể yêu
một người, thế nên một khi yêu, cô yêu tràn đầy
bá đạo.
“Viên Vô Song......” Diệp Vận Nhi lần
đầu tiên nếm đến nếm mùi khiêu khích, tiến lên
muốn bắt tóc của cô.
Quan Triệt một tay ngăn lại cô, tâm
ý bảo vệ Viên Vô Song biểu lộ không bỏ sót.
Diệp Vận Nhi mặt dữ tợn, tan nát
cõi lòng vạn phần, không nghĩ tới ngay cả hắn cũng
giúp đỡ Viên Vô Song.
“Cô đã thấy chưa? Quan Triệt
là yêu tôi, bất kể cô dùng phương thức gì, người anh ấy
yêu chỉ có tôi! Đừng tưởng rằng tôi là dễ trêu, cũng
đừng cho là trên thế giới này chỉ có cô có thể hoành
hành ngang ngược, Viên Vô Song tôi sẽ không để cho cô
dễ dàng có được!”
“Cô......” Diệp Vận Nhi ủy khuất đến
hốc mắt đỏ lên. “Triệt, tại sao?”
“Tôi sẽ không yêu cô! Từ ngày
gặp gỡ cô, ta đã nói rõ.” Hắn nhìn Diệp Vận Nhi, nói
thẳng thừng.
“Nhưng là em rất cố gắng......” Diệp
Vận Nhi cắn môi, sắp khóc. Anh muốn cái gì, em cũng có
thể cho anh a!”
“Thế nhưng thứ tôi muốn, cô cho không
nổi.” Hắn chẳng những lạnh lùng hờn hợt, hơn nữa vô
tình.
“Anh nói a! Anh muốn cái gì, em
cho không nổi?” Diệp Vận Nhi hô to, “Em có thể cho anh
một bệnh viện, để cho anh lên làm viện trưởng......”
“Tôi muốn chính là tôn trọng và tự
do.” Hắn cắt đứt lời của cô, “Thế nhưng cô tựa
như một đứa trẻ hư đốn, thấy đồ mình muốn, sẽ không chút
nào suy tính cướp giật, đối với tôi mà nói, đây là một
loại gánh nặng.”
Diệp Vận Nhi mở to con mắt, “Đó là bởi
vì em yêu anh......”
“Cô yêu quá kinh khủng.” Hắn
cười lạnh một tiếng, “Cô đã phá hủy hơn phân nửa cuộc
sống của tôi, còn không chịu buông tha ra sao?”
Viên Vô Song hơi nhíu chân mày. Sau
khi Diệp Vận Nhi xuất hiện, Quan Triệt đề cập sơ
lược quá khí hắn cùng Diệp Vận Nhi, vốn là cô còn bán
tín bán nghi, bất quá trải qua mấy ngày nay Diệp Vận
Nhi ồn ào bát nháo, cô đã hoàn toàn hiểu ra, lựa chọn tin
tưởng Quan Triệt là đúng.
Loại phụ nữ chấp nhất này, vì
lấy được vật mình muốn, cho dù phá huỷ hết thảy
mọi thứ của người khác, cũng không tiếc.
“Triệt, nếu như em không làm như vậy, như
thế nào mới được lòng anh?” Diệp Vận Nhi vất
vả ủy khuất nói, “Chẳng lẽ anh không biết thích một
người mà không được thì rất thống khổ?”
“Loại tâm tình này, tôi hiểu,
thế nhưng lúc ấy tôi lựa chọn chúc phúc.” Quan
Triệt cùng Viên Vô Song nhìn thẳng vào mắt nhau,
“Yêu một người, không nhất định phải có, nếu hai
người thật có duyên phận, bất kể cách thời gian bao lâu, nhất
định sẽ có cơ hội yêu thương lẫn nhau.”
Viên Vô Song trừng mắt nhìn, nhìn con
ngươi màu lam không dao động chút nào của hắn, nghe
hắn tỏ tình, cảm giác ngực chảy qua một dòng nước ấm.
Cô đã từng cùng hắn sát bên người,
nhưng là trải qua ba năm, bọn họ mới gặp được gặp
nhau, như vậy chứng minh bọn họ đúng là có duyên phận.
Mà cô cũng là lần đầu tiên lâm vào
vũng bùn tình yêu, nếu thật muốn phóng khoáng, cô
nhất định sẽ giãy giụa vạn phần, mới có biện pháp
rời khỏi bên cạnh hắn.
“Em chờ thật lâu,
thật lâu......” Nước mắt chảy xuống gương mặt Diệp
Vận Nhi, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.”Có phải
nếu không có Viên Vô Song, anh mới có thể tiếp nhận em?”
“Coi như toàn bộ thế giới chỉ còn
lại một Diệp Vận Nhi cô, tôi cũng sẽ không tiếp
nhận cô, đừng nói chi là yêu.” Hắn nhẫn tâm
lại lãnh khốc nói.
Nước mắt rơi nhanh hơn, Diệp Vận Nhi
cũng không cách nào biểu hiện kiêu ngạo nữa.
“Tôi chỉ yêu Viên Vô Song, cô nghe
không hiểu sao? Cô có thể phá hủy tất cả mọi thứ của
tôi, nhưng cô không cách nào ngăn cản tôi tiếp tục yêu cô
ấy.”
Hắn gọn gàng dứt khoát tỏ tình, khiến
hai người phụ nữ cũng cảm thấy vô cùng rung động.
“Không cần, em không cần......” Diệp
Vận Nhi đâu có thể nào dễ dàng buông tay, khàn khàn giọng
hô to: “Anh là của em! Em sẽ không để cho anh
vừa lòng đẹp ý, em không đạt được anh, cũng không
để cho những người khác lấy được.”
Viên Vô Song nhìn Diệp Vân Nhi
không khống chế được, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, hôm
nay đã làm việc có thoả đáng hay không?
Diệp Vận Nhi oán hận nhìn chằm
chằm cô, chỉa thẳng phía mũi cô mắng to, “Viên Vô
Song, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi tuyệt không thành
toàn cô cùng Quan Triệt, sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ
không!” Cô xoay người chạy đi, nước mắt rơi như mưa.
Viên Vô Song bất đắc dĩ thở
dài. Quan Triệt đưa tay đem cô vây quanh vào trong ngực, ôm
thật chặt cô. Cô không có đẩy hắn ra, hai tay vây
quanh hông của hắn, cảm nhận được nhịp tim của hắn,
phát hiện hắn ôm rất chặt chẽ dị thường, hơn nữa loáng
thoáng mang theo bất an.
“Anh...... Có phải hay không nên nói
nguyên nhân?” Cô đã hết sức nhượng bộ, hắn không
dấu giếm bất cứ chuyện gì với cô nữa.
Quan Triệt cằm dưới để trên
đỉnh đầu của cô, thở dài một hơi.
“Này...... Nói rất dài dòng.”
Quan Triệt xuất thân là gia đình
bác sĩ, gia đình họ Quan đời đời đều bắt đầu hành y,
mỗi một đời đều có người trở thành bác sĩ, ngay
cả hắn cũng thi đậu hệ y học. Mà hắn đối với
khoa chỉnh hình đặc biệt có nghiên cứu, sau khi tốt
nghiệp, liền tiến vào nhậm chức thực tập sinh ở
bệnh viện nơi ba đang công tác. Cũng là ở đó vô tình
gặp gỡ Diệp Vận Nhi, từ đó hắn cũng không thoát li
được cô ta nữa. Diệp Vận Nhi mạnh mẽ tiến vào cuộc đời
của hắn, thậm chí còn muốn nắm trong tay cuộc đời
của hắn, bắt đầu làm kiếp sống hoạch định (lặp
kế hoạch cuộc đời) cho hắn.
Ngoài mặt hắn là người đàn ông ôn
hòa lễ độ, thật ra thì rất có chủ kiến của mình, hắn có
kế hoạch cho cuộc sống của mình, không cần bất luận kẻ
nào nhúng tay.
Ba hắn kiên quyết vẫn là mong
hắn trở thành trưởng khoa tim quyền uy, thế nhưng hắn
cố ý đi theo khoa chỉnh hình để phát triển, hai cha
con từ khi đó không giải được khúc mắc tư tưởng.
Cho đến khi Diệp Vận Nhi
xuất hiện, chiến tranh giữa cha con bọn họ rốt cục
nổ tung.
Nguyên nhân là Diệp Vận Nhi ra điều
kiện với cha hắn, chỉ cần hắn cưới cô, như vậy cha hắn
tại hội đồng quản trị sẽ được đề cử làm Phó
viện trưởng.
Vì vậy ba Quan Triệt kiên quyết
dùng hết cách, muốn để cho con trai cưới Diệp Vận Nhi
làm vợ.
Chẳng qua là Quan Triệt hết sức cứng rắn,
không thỏa hiệp với bất kì ai, Diệp Vận Nhi làm loạn
cuộc sống của hắn, ai cũng không có thông báo, thẳng
tiến về Trung Quốc lạy danh y vi sư. Một mặt là vì
tránh né người Diệp gia bức bách, một mặt cũng là
không muốn cùng cha hắn xung đột càng lúc càng lớn,
hắn rời khỏi nhà nhiều năm. Khi hắn trở lại Đài Loan,
phát hiện cha vẫn cố chấp như cũ, còn là cố ý muốn hắn
cưới Diệp Vận Nhi, thu thập nhẹ nhàng hành lý, lần nữa rời
nhà trốn đi, đi đến Hạnh Phúc Lý tìm cha nuôi hắn.
Cũng may bác A Quyền mấy năm nay
cũng là một người cô đơn, nghe được có người muốn
nhận bảng hiệu của ông, cao hứng vô cùng, nhân tiện nói
hắn an tâm mà lưu lại.
Nguyên tưởng rằng hết thảy đều
bình yên, không nghĩ tới Diệp Vận Nhi thần thông
quảng đại như vậy, vẫn có thể tra ra tung tích của
hắn.
Quan Triệt nói rõ nguyên nhân
với Viên Vô Song, không có chút nào dấu giếm.
“Thì ra là anh tới chỗ này tị
nạn a!” Viên Vô Song đồng tình nhìn khuôn mặt bình
tĩnh của hắn.
“Là họa thì tránh không khỏi!” Hắn
cũng hết sức bất đắc dĩ, bị Diệp Vận Nhi dây dưa lâu
như vậy, sớm đã thành thói quen, chẳng qua là hắn
không thể nhịn được là thủ đoạn của cô ta trước
sau như cũ không thay đổi.
“Theo tình huống trước mắt, Diệp
Vận Nhi sợ rằng đến chết cũng sẽ không
buông tha.” Cô bĩu môi, vừa nghĩ tới người phụ nữ chấp
nhất kia, không nhịn được rùng mình một cái.
Quan Triệt trầm mặc, nghiêm túc
nhìn chằm chằm cô.”Làm gì?”Cô nhíu chân mày, “Em đã
hết lòng quan tâm giúp đỡ, giúp cho anh rồi.”
“Phải không?” Hắn cong môi
cười một tiếng.”Thật ra thì anh cũng cám ơn em
không bị hù dọa chạy, hoàn toàn nguyện ý làm bạn gái anh.”
Gò má cô phiếm hồng, cậy mạnh
nói: “Phụ nữ đều sợ bị người dây dưa, anh da mặt dày,
luôn quấn lấy em, em chỉ ủy khuất một chút cùng anh
ở cùng nhau......”
“Dạ dạ dạ.” Hắn bận không
ngừng gật đầu, khéo léo xoa bóp đôi chân khả ái của cô.
Viên Vô Song cúi đầu nhìn hắn,
khuôn mặt tuấn mỹ lịch sự này quả thật đủ để
mê hoặc tất cả phụ nữ, cũng khó trách Diệp Vận Nhi
đối với hắn bám riết không tha.
Nhưng là cùng hắn chung đụng càng lâu,
càng phát hiện hắn bề ngoài lịch sự, giống cô là
người có nguyên tắc của mình, có mục tiêu cùng mơ
ước của mình, sẽ không nước chảy bèo trôi (gặp
sao hay vậy), hơn nữa một khi quyết định, sẽ thực
hành gọn lẹ thông suốt, sẽ không có một chút chần chờ. Cô
từ từ thông suốt nhờ bạn tốt, vừa bắt đầu cô vẫn
liền bị hắn hấp dẫn, mới có thể cùng hắn so trăm chiêu vòng
vo. Bàn tay hắn từ từ dời về phía bắp chân của cô, mỗi
lần đều dùng lực thích hợp làm toàn thân cô thoải mái
buông lỏng, hận không được lập tức nằm xuống tới
để cho hắn ôn nhu xoa bóp.
Quan Triệt nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt cô
thả lỏng, nhớ tới cô mới vừa chủ động ôm ấp
yêu thương, hơn nữa nụ hôn của cô vừa giận lại cay, làm
hắn toan tính trong lòng.
“Vô Song.” Bàn tay hắn đặc biệt ôn
nhu, qua lại kìm bắp chân của cô. “Em đi làm một ngày
cũng mệt mỏi, đến phòng anh, anh thay em xoa bóp, được không?”
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, “Miễn phí
sao?”
“Miễn phí.” Hắn gật đầu, trong mắt
thoáng qua ánh sáng tà mị.”Hơn nữa còn tặng kèm ưu
đãi khác.” Hắn đứng lên, nhẹ giọng nói bên tai cô,
“Chỉ có em mới có.”
Nháy mắt, Viên Vô Song vẻ mặt
thẹn thùng.
Không cho cô cơ hội cự tuyệt,
hai cánh tay hắn dùng lực ôm lấy cô, hướng gian
phòng lầu hai đi tới. Không khí ân ái giữa hai người,
thoáng chốc tràn đầy trong nhà. Về phần Diệp Vận Nhi
khó giải quyết, bọn họ cũng chỉ có thể gặp chiêu
phá chiêu thôi.