Nàng - Doãn Phi, là tù nhân nguy hiểm nhất nhà tù New Z của Mỹ, không phải là tàn nhẫn biến thái hay thích giết người, mà là không nhà tù nào trên thế giới nhốt được nàng, một ngày vượt ngục trên dưới 10 lần, 11 năm nàng bị giam cầm vượt ngục đủ 11 năm. Lần cuối cùng vượt ngục, là lúc nàng bị trời đánh rồi xuyên qua.
Nàng - Doãn Phi, là nữ phụ của một quyển tiểu thuyết Np cẩu huyết chỉ mới vừa phát thảo, là nghĩa nữ của Lãnh Điệt vương gia vang trấn thiên hạ, tuy dung nhan hơn người nhưng vẻ ngoài lại tô son trát phấn thô tục, điêu ngoa tùy hứng dâm đãng trời sinh, chỉ là một thứ nền lót đường đi cho nữ chủ.
_________
Doãn Phi không thể nào tin được nhìn một chưởng phong mạnh mẽ đầy tuyệt tình của Giang Tịch Ấn đánh tới, đánh ngay vào lòng ngực của nàng, tình yêu nàng dành cho hắn bấy lâu nay do một chưởng đó đánh tan rã, hoàn toàn tan biến như bọt biển.
Lồng ngực nàng truyền đến từng trận bi thống, cổ họng một mùi tanh nồng, mặn chát, trong phút chốc liền phốc một búng máu, máu từ khóe miệng cứ nương đó mà trào ra, đôi môi đỏ thắm khẽ cong cong, một màu tiên diễm. Ánh mắt thẩn thờ tựa như giải thoát lại tựa như bất lực, cố gắng mở ra đôi mắt đã có chút mông lung nhìn kỹ gương mặt tuấn tú trước mặt, hơi nước chứa đầy mắt nàng, không phải do cơn đau kịch liệt kéo tới mà là hối hận, nhưng nàng vẫn kiên trì không để rơi xuống.
Tự tôn nàng đã bị hủy từ 5 năm trước, lúc này nàng đặt biệt hiểu rõ, một chưởng này là đã đòi mạng nàng, gắng gượng cũng chỉ tốn thêm sức lực.
Tự tôn cuối cùng này, nàng tuyệt đối phải lấy lại, ít nhất là không rơi lệ.
Thân thể nàng bay lên, nhưng vẫn nhìn hắn không hề dời mắt.
Hắn lúc nào cũng như thế, lúc nào cũng như thế...
Lạnh lùng như thế, tuyệt tình như thế, cho dù lần nào bản thân nàng tiếp cận hắn đều sẽ thương tích đầy người nhưng chẳng một lần nàng chùn bước, nàng ngang ngược như thế, đến cuối cùng lại có kết cục này, chỉ tiếc...
Nàng đúng là ngu ngốc, lơ là đến như vậy, đến nổi lúc nãy nếu nàng chú ý một chút, chú ý đến đôi mắt lạnh lẽo kia của hắn chứ không phải nụ cười của hắn, có phải hay không đã không có vô vàn nuối tiếc như bây giờ ?
Là do, là do, đã rất lâu rồi hắn không hề cười trước mặt nàng nữa...
Không một chút do dự đánh nàng một chưởng, mặt hắn vẫn không có một biến hóa thay đổi nào, vẫn lạnh lùng như sương.
Chàng... Thật tàn nhẫn, thật tuyệt tình.
Ký ức lúc đó lại ùa về, rất lâu, rất lâu, rất lâu trước đó hắn đã từng đối xử rất tốt, rất dịu dàng với nàng.
Tiểu muội muội, trên người nàng có nhiều vết thương quá...
Tiểu muội muội, choàng tạm áo của ta được không? Y phục nàng...
Tiểu muội muội, nàng ở đây đợi ta...
Tiểu muội muội, ta cõng nàng đến nơi ta...
Lúc đó nàng thẳng thừng từ chối: Không liên quan đến ngươi
Hắn có chút bất ngờ rồi bật cười, bế thốc nàng lên rồi dùng khinh công băng qua cánh rừng u tối, nơi nàng đã định sẳn là nơi nàng bất lực chờ chết.
Lúc đó ánh mắt trong trẻo của hắn mang ý đùa cợt nhìn nàng nói: Ta vẫn nhất quyết đưa nàng đi, thế nào?
Một khắc thẩn thờ.
Một khắc rung động.
Một khắc kia đã định.
Kiếp này sa bẫy vào ái si.
Doãn Phi, rõ ràng biết là, ngươi không có quyền mở tâm mình ra, sao ngươi lại không mau rút lui còn tự nhấn thân chìm vào?
Như một đáy hồ sâu vậy, nhìn thấy trước mắt là đóa tuyết liên tinh khôi thuần khiết, đưa tay ra muốn nắm lấy, muốn hái đem về cho riêng mình, nhưng lại trượt chân xa vào, vùng vẫy không được, hít thở không thông, bất lực chìm xuống tận đáy hồ.
Như nàng vậy, một khắc kia, ánh mắt trong trẻo không tạp chất của hắn chỉ viết đầy bốn chữ Ta sẽ cứu nàng, nàng bân khuân rồi cũng với tay ra muốn bắt lấy, muốn nắm cả đời, muốn níu kéo hắn cả kiếp, bất lực tự nói với bản thân, ngươi không có quyền yêu thương ai đâu, tâm ngươi phải cứng cỏi như gươm đao sắt lạnh, có biết không!
Ngươi còn phải cứu tỷ tỷ! Tỷ tỷ của ngươi vẫn đang bị vày vò từng ngày! Khốn kiếp! Không được mắc bất cứ sai lầm nào, tỉnh lại, tỉnh lại đi, được không?
Đến khi một chưởng mạnh bạo của hắn rơi xuống lồng ngực nàng, nơi trái tim ngự trị hình bóng hắn bị đập xuống, nàng mới hiểu rõ, một khắc kia thật đáng hận.
Hiện tại ra sao? Bóng dáng hắn dịu dàng ôn nhu đến thế, bế nữ nhân hư nhược yếu đuối kia, nàng ta không ngừng run rẩy vì mị dược bộc phát, gương mặt mỹ mạo hơn người ẩn nhẫn cực lực, Liễu Ứng Tụ cắn nát môi, môi nàng ấy rỉ máu, mắt nàng ấy nhắm chặt đau đớn khổ sở.
Giang Tịch Ấn càng ôm chặt nàng ta hơn, ánh mắt hận chỉ không thể tiến đến ngàn kiếm chém xuống Doãn Phi.
Xung quanh còn có rất nhiều nam nhân, ha, đó đều là các sư huynh xinh đẹp của nàng a, lo lắng sốt sắn cho bát sư tỷ - Liễu Ứng Tụ như vậy, nàng cũng là người được Giang Tịch Ấn ôm chặt trong ngực.
Nàng rất ghen tị với Liễu Ứng Tụ, xung quanh nàng ta luôn có rất nhiều người yêu thích, luôn có người yêu thương che chở nàng ấy, nguyện vì nàng ấy làm bất cứ thứ gì, Doãn Phi, ngươi đến một người chịu đứng ra che chở ngươi, để ngươi dựa dẫm cũng không có...
Nếu có, cũng chỉ là những lời mỉa mai mắng chửi, những lần bị kiếm thương đâm vào người đau đến thê thảm, ha ha, đương nhiên thôi, vì nàng là nữ nhân ngu xuẩn, chẳng phải sao?
Nàng cũng biết đau, cũng biết khổ sở như bao người khác, nàng rất muốn căm hận mà thét lên như vậy, nhưng, ai sẽ quan tâm?
Một mình tự gánh tự ôm, tự bất lực mà khóc trong bóng tối, nơi chẳng ai sẽ thấy một Doãn Phi như vậy.
Sao có thể so với Liễu Ứng Tụ tài sắc vẹn toàn đây?
Nên chấp nhận thôi a, Doãn Phi từ từ nhắm mắt lại, cơn đau âm ỉ đến thế nào, nàng cũng chẳng quan tâm nữa rồi. Vì đã quá quen với đau đớn, hiện tại đau thêm cũng chẳng là gì.
Các sư huynh nàng không ngừng hận thù phẫn hận nhìn nàng, thật nhiều ánh mắt phức tạp, giễu cợt có, căm giận thấu xương có, các ngươi xem ta là thù địch giết cha hại mẹ của các ngươi sao?
Chỉ vì một nữ nhân mà thần hồn điên đảo như thế, ta, ngay cả ta, nữ nhân si tâm ngu ngốc như vậy cũng tự thẹn không bằng!
Các ngươi chỉ luôn nhìn thấy một mặt như vậy ở trước mắt, thì liền nhận thức mọi chuyện chính là như thế.
Thân thể Doãn Phi va mạnh vào một gốc cây to lớn đầy gai gốc, rồi đập mạnh xuống nền đất, tiếng xương cốt bị gãy nghe thật rõ. Gió mát thổi phần phật, nàng khẽ nheo mắt nhìn tàn cây to lớn run run, cái cây này nàng nhìn có chút quen a, đúng rồi, là cái cây nàng thường leo lên đến tận ngọn, đêm đêm muốn nhìn ngắm Ngũ sư huynh của nàng luyện kiếm a. Bên tai cứ văng vẳng những lời nói lo lắng cho nữ tử kia, nghe vào tai nàng chỉ là những thứ rác rưởi.
Ngũ sư huynh, ta cũng muốn đến dạy dỗ ả tiện nhân đó!
Mẹ nó! Dám động vào Bát sư muội? Ta thật muốn róc da lóc thịt nàng ta!
Tụ nhi? Nàng ổn không? Ta thật có lỗi vì đã không bảo vệ được nàng
Ngũ đệ, để ta bế Tụ nhi có được không?
...
...
Doãn Phi cười mỉa mai.
Ánh mắt nàng bi ai rồi dần dần trở nên mờ mịt nhìn Giang Tịch Ấn, lúc đầu muốn tiếp cận ngươi, lợi dụng ngươi, bất tri bất giác lại giữ hình bóng của ngươi sâu ở tận tâm can, hiện tại như thế nào?
Hậu quả thật nặng, ngươi cứ như thế lấy đi sinh mệnh ta mà không một chút để tâm.
Chỉ trách ta, ha ha...
Tỷ tỷ... Ta xin lỗi, ta thật ngu xuẩn, ngay cả trái tim của bản thân còn không biết tự giữ, mệnh của bản thân không biết cách tự bảo vệ, vậy mà cứ nói, tỷ tỷ ta sẽ bảo vệ tỷ, tỷ tỷ, đợi ta, ta sẽ trở về cứu tỷ.
Tỷ tỷ, lúc này, ta bất lực quá, cũng rất hối hận, ta không thể nào hoàn thành tâm nguyện của bản thân, bảo vệ tỷ thật tốt, Khánh Khánh, ta rất nhớ tỷ...
Giang Tịch Ấn có chút ngẩn người, từ trước tới giờ vẫn chưa bao giờ nhìn thấy được một mặt này của nàng, rõ ràng hơi thở của nữ nhân đáng hận này đã yếu dần đi, nhưng biểu cảm lại bình thản đến như vậy.
Trước giờ nàng luôn có một mặt háo sắc, ác độc lạnh lùng nhẫn tâm, cách cư xử chẳng khác nào một phụ nhân điêu ngoa chanh chua, hiện giờ đôi mắt bi thương mệt mỏi đó, với gương mặt tuyệt diễm đến như vậy, khiến hắn có chút thẩn thờ, không hiểu thế nào lại rất muốn chìa tay ra bắt lấy, muốn kéo thân thể yếu ớt kia trở lại, trong lòng có thứ gì đó rất không rõ, hắn chỉ biết là, muốn kéo nàng lại.
Nhưng hốt hoảng kịp thu tay về, hắn không quan tâm nữa, đúng, tại sao lại phải quan tâm! Là nàng ta bỏ mị dược vào thức ăn của Tụ nhi, còn muốn đem Tụ nhi vào Bách hoa lâu!
Nếu có chết thì cũng là đáng tội!
Cái nơi bẩn thỉu kinh khủng đến như vậy, nếu hắn về trể một chút thì Tụ nhi sẽ bị chà đạp đến mức nào? Hắn hận không thể đem Doãn Phi ra băm vằm thành từng vụn nhỏ, rồi quẳng cho chó ăn. Làm sao hắn chấp nhận được, Tụ nhi của hắn chắc chắn đang rất sợ hãi.
Thương sót nhìn Liễu Ứng Tụ thống khổ ở trong ngực không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, nếu hắn không trở về Ma giáo kịp lúc, Tụ nhi sẽ thế nào đây? Có lẽ nàng đã không chịu nổi nữa, hắn quát lên: Các ngươi mau chóng tìm Tứ sư tỷ nhanh lên!