“Đến đây đến đây, giờ lành đã đến tiểu thư tới rồi mau đến lão gia làm lễ ra mắt!”
Theo tiếng la hưng phấn của tổng quản cao hứng, Mai Lập Nhân ngồi thẳng
lưng, Mộ Trì Tuấn cử chỉ tao nhã đứng lên, phủi hỉ bào cho thẳng, về
phần hoa hồng đã tuột xuống trước bụng cũng không để ý, cước bộ không
nhanh không chậm đi về hướng Mai Tâm Phỉ.
Hừ, tên đàn
ông chết tiệt, còn rất bình thản a. Khó có người đàn ông nào cưới vợ đều ngạo mạn như hắn như vậy, nhìn xem bước đi ổn định kia, hừ, bóp nát cái túi Bách Tử Thiên Tôn (túi chứa đồ cầu may mắn con đàn cháu đống), ý nghĩ xấu cứ hiện lên như thế, Mai Tâm Phỉ cũng muốn làm xấu xa như vậy, một đôi tay mảnh khảnh nhỏ bé càng nắm càng chặt.
“Tân nương tử mau tiếp nhận hỉ đoạn của chú rễ a! Tân nương tử?”
Hỉ bà kêu
lên một tiếng trầm trọng, Mộ Trì Tuấn vẫn giữ điệu bộ mãnh liệt, không
nói hai lời, trực tiếp đem hỉ đoạn cứng rắn nhét vào tay Mai Tâm Phỉ
đang cầm túi Bách Tử Thiên Tôn ở giữa.
“Vèo!” Hạ
khăn voan màu đỏ rực có hình hoa mẫu đơn xuống, truyền ra một tiếng kêu
đau rất nhỏ, trong lòng Mai Tâm Phỉ thầm mắng lần nữa, lại không nhìn
thấy trong mắt Mộ Trì Tuấn thoáng qua sự đắc ý tàn nhẫn rồi biến mất.
Nhất thời bị đụng chạm, ngón tay thon và dài ở trong mắt người khác, nhưng lại làm
cho Mộ Trì Tuấn chán ghét, cặp tay kia không biết sờ qua bao nhiêu tên
đàn ông, không biết lại có bao nhiêu gã đã thân cận cầm lấy, càng nghĩ
càng bẩn, càng nghĩ càng ghê tởm, đường đường Phiêu Kị tướng quân cũng
sẽ làm mấy chuyện xấu mờ ám như thế, chỉ cần hả giận thì tốt a, hắn thật đúng là hận không thể gia tăng thêm lực đem cặp tay kia siết chặt. Còn
dám lên tiếng với hắn, nàng nên chịu đựng đi.
Cảm giác Mai Tâm Phỉ nhạy cảm, không chờ cảm giác tay đau biến mất, đã có thể cảm
nhận người bên cạnh khi có khi không phảng phất hơi thở có phần tàn nhẫn kia, trời đất chứng giám a, nàng chính là đại cô nương lên kiệu, chẳng
những xuất giá lần đầu, lại mới lần đầu gặp vị Phiêu Kị tướng quân tiếng tăm lừng lẫy đứng bên cạnh này, phần tàn nhẫn kia từ đâu mà đến? Nhưng
lại rõ ràng, biến đổi này làm cho nàng vừa vặn thụ giáo. Chẳng lẽ, hắn
đã sớm thầm mến nàng? Chẳng lẽ, vì nàng nghiêng mắt nhìn qua, đánh đồng
đại tướng quân hắn giống với đám đàn ông cô đơn kia, kết quả là, hắn ghi hận trong lòng? Rắm chó không kêu sao! (Một thành ngữ, ý chỉ là cơn giận muốn ngầm kiền nén, nhưng vẫn bị phát giác)
Nàng tuy
rằng chỉ thấy được một lần Mộ Trì Tuấn nghiêng người, nhưng cũng có một
giây lát, dáng người cao lớn mạnh mẽ kiên cường kia, vây quanh là tư thế kiêu ngạo, dĩ nhiên đã in vào trong trí nhớ, thực nếu có nhân vật cố ý
xuất hiện lên trước mắt nàng như vậy, nàng như thế nào bác bỏ được mặt
mũi kia. Mấu chốt ở chỗ, hắn chưa từng biết nàng, nàng càng không có
chuyện trêu chọc hắn, nhưng vừa rồi hắn lại dùng sức siết bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng cũng sẽ không lầm cho rằng, vị Mộ Trì Tuấn tướng quân
khó lường này đang câu dẫn nàng, muốn cùng nàng làm chuyện ái muội.
Nữ nhi lấy
chồng, máu mủ khó chia lìa, cũng sẽ ở lại tỉ mỉ căn dặn từ trên xuống
dưới . Sau đ , cô dâu và chú rể bái lễ rồi được tiễn đến cửa môn phủ, mà bái lễ đây lại làm Mai Tâm Phỉ được lĩnh giáo một luồng sức mạnh của
tên đàn ông bên cạnh kia , lần này cũng khôg phải là sức mạnh ở tay nữa, mà là một thái độ ngạo nghễ a .
Trừ phi vua
lấy vợ mới không cần quỳ tạ ơn nhạc phụ đã phó thác đứa con gái yêu dấu, còn lại tất cà mọi mgười, bất kể bao nhiêu tuổ , làm quan gì hay gia
sản giàu có đi chăng nữa, muốn kết hôn với người con gái được thì quỳ
lạy là điều bắt buộc.
Mà Mộ Trì
Tuấn lại phá lệ, khiến hắn cung kính quỳ lại trước con người tiện nhân
này ? Đừng có nằm mơ. Không đếm xỉa đến quản gia đang ân cần, niềm nở
mang tới nhuyễn điếm , Mộ Trì Tuấn trong nháy mắt nắm lấy cánh tay của
Mai Tâm Phỉ với một lực không được coi là nhẹ để một cô nương có thể
chống lại, tự tóm lấy, tự kéo rồi tự thả, bất luận không biết giằng co
ra sao, tóm lại kết quả đích thị là một đôi bàn cưới trải khăn đỏ bị lật đổ, nếu muốn ngồi thì chỉ có nước dùng mông mà ngồi.
“Xin hỏi cô gia, người có sao không?”
“Ha ha, được rồi, chỉ cần vợ chồng các ngươi tốt, những tập tục cũ có thể giảm
bớt.” Mai Lập Nhân tươi cười rạng rỡ nhắc nhở lão tổng quản bỏ qua, ở
bên cạng lão cáo già, người hầu đương nhiên khôn khéo hiểu rõ, trên
toàn bộ nét mặt cộng với dáng vẻ lộ ra vẻ vui mừng, cung kính lùi về một bên .
“Vậy cũng
không được, tiểu tế mau thi hành lễ nhạc phụ đại nhân .” Dứt lời, mặc kệ Mai Lập Nhân dù muốn hay tiếp nhận hành lễ, Mộ Trì Tuấn đến nắm lấy
Mai Tâm Phỉ một cách ngang ngược, sức lực của bàn tay kia làm cho da
thịt mềm mại của nàng đau buốt .
Bàn tay tóm
lấy đột nhiên xảy ra khiến Mai Tâm Phỉ phải rên lên một tiếng, suýt nữa
không để ý đến mà chửi ầm lên, nàng còn chưa chính thức trở thành vợ hắn mà hắn đã đối xử với nàng bạo lực như vậy, lúc đầu thì nhéo sau thì
nắm, ngộ nhỡ sau khi thi hành lễ ở đây xong khi vào động phòng , tên đàn ông kia sẽ không thừa dịp lúc không có ai làm gì nàng chứ! Chẳng lẽ tên này là kẻ biến thái, chuyên đối xử với phụ nữ một cách bạo lực, sau này nhất định rất náo nhiệt đây.
Lúc tư tưởng của Mai Tâm Phỉ bay lên tận mây xanh là lúc hành lễ, ra phủ, đều là do
Mộ Trì Tuấn khống chế tay nàng. Nhất cử nhất động đều không thấy một
chút ôn nhu tỉ mỉ, bên trái hắn nói hắn là người thô kệch không biết
thương hoa tiếc ngọc, mà đồng thời cũng lại nói nhạc phụ đại nhân không
nên trách hắn tổ chức không chu đáo.
Trong lòng
Mai Tâm Phỉ càng thêm bực mình, thậm chí hận không thể vén khăn voan
lên, mở to đôi mắt đẹp mê người của nàng để xem cho kĩ tên đàn ông thô
lỗ đứng bên cạnh. Suy cho cùng hắn là người vô thô lỗ, có lẽ ngược đãi
là bản tính của hắ . Trước mặt thì không thể biết được, nàng đã cẩn thận che lấp bản chất thật vốn đang vô cùng chán ghét của mình, tay không
ngừng bóp chặt cái túi cầu con cháu chó má kia, lại đắc ý bước lên ,
dáng vẻ yểu điệu mềm mại quả thực đã mau chóng thử thách lòng kiên nhẫn
bấy lâu nay của nàng không thể chịu nổi .
Rất có vẻ
bắt nạt người, nhưng sao lại có kiểu bắt nạt người như thế, nàng thật
muốn kéo lỗ tai của tên Mộ Trì Tuấn kia mà gào thét điên cuồn , nàng là
tân nương tử, là người hắn muốn kết hôn, không là người hắn mua về nhà
để mà sai khiến ngược đãi.
Theo bóng
dáng cao lớn ấy bước xuống thềm đá, không chờ tiếng chúc mừng của mối
lập lại lần thứ hai, nàng đã bái lạy thân nhân, phía sau phát ra tiếng
khóc khiến cho Mai Tâm Phỉ không thể không nhanh chóng quay đầu lại .
“Đang tốt lành sao đại phu nhân lại khóc a ?”
“A? Ngươi?
Ta?“ Mai Tâm Phỉ không biết gì lại nói, khiến cho tiếng khóc của Đại phu nhân dừng lại, bên cạnh khuôn mặt của các phu nhân khác và thê thiếp
đều trở nên quái dị, nhưng mà, cả đám vẫn còn có lòng tốt, nhanh chóng
giúp Đại Phu nhân không bị chơi vơi trong cảm xúc.
Thế này gọi là “Khóc gả”, nữ nhi quyến luyến cha mẹ, còn cha mẹ đối với nữ nhân lại càng không muốn xa rời.
“Không muốn a? Thì ra mọi người bây giờ không muốn xa Tâm Phỉ a ?
Nếu càng
thêm dịu dàng, càng thêm đẹp đẽ, càng khiến cho người khác bực mình, có
thể khiến cho ở cửa Mai phủ không còn một âm thanh, mà người gây chuyện – Mai Tâm Phỉ lúc này có thể cảm nhận mãnh liệt, đỉnh đầu đang bị cặp mắt phóng đầy hỏa của tên tiểu nhân Mộ Trì Tuấn kia nhìn chăm chú. Nàng nói còn chưa đủ thành khẩn? Không thùy mị hay sao? Chẳng lẽ cần phải khóc
to ư ?
Trong lòng
nghĩ thế , tiếng khóc trong nháy mắt trong miệng mà phát ra, có lẽ đã
dọa tới kẻ nhát gan nhất ở Mai phủ rồi , thật không hiểu nỗ , cả người
bà đây đỏ rực, còn muốn diễn thế nào nữa?
“Ha ha,
người phủ tướng gia của ngài khiến Mộ Trì Tuấn phải hâm mộ a!” Tựa như
trong lời nói vừa rồi của Mộ Trì Tuấn đầy hơi thở nóng bỏng đánh úp về
phía Mai Tâm Phỉ, ở tư thế mập mờ như vậy, người nhà họ Mai nhìn thấy
lại nghĩ, chú rể không ngờ đã sốt ruộ , thiên kim tiểu thư nhà bọn họ
quả thật không những xinh đẹp mà còn có duyên với nam nhân.
“Câm miệng! Nước mắt lưu trữ về sau dùng đi!”
Trong âm
thanh ấy thoắt hiện sực tức giận đỉnh điểm đang kìm nén nhưng cũng đã
trở lại bình thường, nhưng Mai Tâm Phỉ khéo léo trả lời làm cho lông mày Mộ Trì Tuấn vừa giãn ra đã nhíu lại .
“À, ta đây liền lưu trữ về sau lại khóc phu quân thì tốt lắm!”
Cái này gọi
là gì nhỉ, rõ ràng chính là mắng Mộ Trì Tuấn, lời này đích thật là Mai
Tâm Phỉ cố ý, âm thầm chịu đựng nhiều như vậ , không lấy lại chút sĩ
diện, bản thân sẽ thấy hối tiếc đến chết. Tuy nhiên lại không nghĩ tới
Mộ Trì Tuấn có thể cười to đến như vậy, càng cười càng sảng khoái .
Ở tư thế ám muội, hơi thở nóng hổi lại kề sát bên: “Ta sẽ chờ xem ngươi đến lúc đó khóc như thế nào? Ha ha, cỗ kiệu”.
Sau hai chữ ấy của Mộ Trì Tuấn, chiêng trống nổi lên, tiếp theo sau đó pháo phát ra những âm thanh giòn giã. Hai bên thông gia vốn là đại danh môn nên muốn giảm phô trương một chút cũng không được, tân nương tử được chính xác
là tám người nâng hồng hỉ kiệu lên, tiễn đưa tân nương tử, người rước
dâu đến đón hỉ kiệu, hỉ kiệu tiến lên phía trước, chiêng trống mở đường, đèn hướng lên trời, búa rìu, kim qua, thẻ bài đều được xếp đối xứng xen kẽ theo thứ tự mà mở ra trông rất đẹp mắt, sao đó là mười gương mặt
thập toàn thập mĩ với gương mặt đánh phấn son hồng đã được lựa chọn kĩ
càng bây giờ cất cao giọng hát, đội ngũ theo sau cả trăm người dài đến
hai ba trăm thước, theo hàng lối ngay ngắn khiến cho đường cái chẳng mấy chốc đã bị chiếm hết mất, một cảnh tượng không thể náo nhiệt hơn .
Mộ Trì Tuấn
cưỡi con ngựa cao to, dẫn đầu đoàn kiệu, một dãy mêng mông cuồn cuộn ở
phía sau, kéo theo ánh mắt của biết bao người qua đi đường, về phần
trong kiệu thì Mai Tâm Phỉ lúc này đang ngồi ngay ngắn, ngẩng cao đầu,
chân bắt chéo, tùy kiệu lắc lư, nàng không nhận thức được đoàn kiệu đang là lúc phô trương, đợi đến lúc đến trấn quốc tướng quân phủ, Mộ Trì
Tuấn dùng một cước đá kiệu lại làm cho Mai Tâm Phỉ đã từng nếm thử nay
lại được lĩnh giáo thêm mùi vị tàn bạo của hắn .
Tên đàn ông xấu xa, tên chết tiệt, có bệnh, chắc chắn là có bệnh, hơn nữa bệnh thật sự không nhẹ !!!!!!!!!!!!!!