Phía bắc núi Vũ Hoàn, cổ thụ che trời, rừng rậm trải dài khoảng mấy ngàn mẫu, ba mặt đều là vách núi vực sâu, mây mù vờn quanh sườn núi, e là
sâu vạn trượng. Sở dĩ Vũ Đế chọn nơi này tránh nạn chờ cứu viện, cũng vì nhìn trúng vị trí dễ thủ khó công của nơi đây.
Khi gần đến giữa trưa, bên ngoài tiếng sấm nổ vang, mưa tầm tã không hề
ngừng lại, mà trận giết chóc nơi núi rừng vẫn còn tiếp tục, máu loãng
liên tục nhỏ xuống, nhiễm đỏ bùn lầy.
Vũ Đế mặc áo choàng đi mưa thật dày, đứng bên ngoài lều trại, nói với
Quân Mục Vân đứng bên cạnh: “Minh Kỳ quả nhiên đã được Thất Lâu của
Trọng gia chân truyền.”
Vũ Đế, Quân Mục Vân, Trọng Thất Lâu cùng Trầm Thiên Tư đều là người cùng thời, tuy võ công của Quân Mục Vân chỉ có thể miễn cưỡng phòng thân, nhưng cũng không cản được tầm mắt hơn người của ông, “Thái Tử Phi có chút khó mà thắng nổi.”
”Trọng Tam Lâu thành danh đã lâu, mấy năm trước cũng đã đạt tới cảnh giới Người và Kiếm hợp nhất, cũng may công lực của nha đầu Minh Kỳ kia thâm hậu, lại thêm thân pháp nhanh nhẹn, như thế mới có thể đối đầu mà không rơi vào thế thua, đã là hiếm
có rồi.” Vũ Đế che miệng ho khan vài tiếng, lồng ngực phập phồng, vẻ mặt của ông lại vẫn luôn bình tĩnh, khiến người bên ngoài nghe mà không cảm thấy cơn đau buốt tim buốt phổi.
Năm đó Vũ Đế dùng võ lập nghiệp, cũng từng tài hoa hơn người, cũng nhờ vào tu vi bản lãnh đó mà ôm được mỹ nhân về, nếu không vì trận ám sát thình lình xảy ra trong cung năm đó, ông sao có thể trở thành thế này?
Đủ loại chuyện xưa năm đó chớp qua trước mắt, nay người ấy đã qua đời,
ông không thể tìm được, chỉ có kéo lê thân thể bệnh tật, nhẫn nhịn, chịu đựng, đau khổ, oán hận, chỉ vì chờ một ngày này, chờ một ngày này, “Khụ khụ. . . Khụ khụ.” Tâm nguyện nhiều năm phải đạt thành, bằng không sao
ông còn mặt mũi nào đi gặp nàng và người nhà của nàng chứ.
”Hoàng thượng, xin ngài giữ gìn Long thể, vẫn nên vào lều trại thôi.”
Vũ Đế xua tay với ông ta, cười nói: “Không sao cả, ta mong ngày này đã bao lâu, chỉ sợ không ai rõ hơn ông đâu.”
Quân Mục Vân lặng thinh, ông ta biết bệnh của hoàng thượng ngày càng
nghiêm trọng, Thái y đã nói với ông ta, nếu dùng thuốc đúng hạn và duy
trì tinh thần thoải mái, thì còn có thể kéo dài thêm năm ba năm nữa,
bằng không, lúc nào cũng có thể nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Bệnh của Vũ Đế không chỉ nơi da thịt, mà còn ở trong lòng, ái thê mất đi, con trai không tha thứ, dù là việc nào cũng đều dằn vặt ông.
Quân thần hai người không nói thêm gì, trước mắt là máu tanh nhuộm đất,
bên tai còn truyền đến từng đợt tiếng kêu rên giết chóc, như đặt bọn họ
vào trận chiến hai mươi năm trước, nếu cảnh năm xưa tái hiện, bi kịch có xảy ra không?
Chém giết giành sống chết và so tài võ nghệ đơn thuần khác hẳn nhau, Lý
Minh Kỳ cảm nhận điều này vô cùng sâu sắc. Đối phương tấn công điên
cuồng mà nhẹ nhàng lưu loát, thế đánh xảo quyệt tàn nhẫn, trong lúc sấm
sét vang dội nguy khốn ấy nàng nhiều lần tránh thoát, nhưng trên người
vẫn không thể tránh khỏi việc bị thương nhuốm máu.
Hai ánh kiếm thật lớn chạm vào nhau trên không trung, trong hư vô lại hiện ra hình bóng hổ dữ đánh nhau với sói bạc. Thân hình hai người
lần lượt thay đổi, mỗi lần đều là đối chọi sống chết. Sức mạnh đáng sợ,
kiếm vung từng sát chiêu sắc bén, Lý Minh Kỳ như cá Kình hút
nước, tiếp thu kinh nghiệm đối phó với kẻ địch cực nhanh, có thể lập tức dùng khi thực chiến.
Trên vách núi, theo từng đợt cuồng phong, cát bay đá chạy đổ rào rào xuống vách núi đen, liên miên không dứt.
Trên đỉnh núi, mũi kiếm vẫn chỉ vào nhau, hơi thở hai người không hề nén lại mà bùng phát ra, tuôn như nước, một khí thế vô hình bao phủ khắp
nơi.
Trọng Tam Lâu cùng Lý Minh Kỳ giao đấu hơn trăm chiêu, ban đầu còn có thể ổn định chiếm thế thượng phong, một lúc lâu sau, lão ta không khỏi thầm giật mình, ngộ tính của nàng thật tốt, ánh mắt của Thất Lâu quả nhiên không kém. Không thể
cứ tiếp tục giằng co như thế, bằng không chờ khi Trầm Ngạn Khanh đến,
mọi việc đều thành công cốc.
Trong đầu chợt lóe, Trọng Tam Lâu nương theo phản lực sinh ra khi chém giết, giữa không trung nhanh chóng xoay người, đồng thời nâng cánh tay phải lên, lộ ra Nỏ liên hoàn, xoẹt xoẹt xoẹt, ba mũi tên bên trong
liên tiếp bắn ra, động tác liền mạch lưu loát thành thạo.
Hô hấp của Lý Minh Kỳ cứng lại, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo, chân đạp
lên không, tay ngọc trắng nõn cầm chuôi kiếm thật chặt, giơ cao hơn đỉnh đầu. Nàng muốn dùng kiếm chém tên, dùng lực phá lực, thế kiếm còn chưa
buông xuống, là lúc hơi thở mỏng manh nhất, sau lưng lại có sát khí đánh tới.
Lòng Lý Minh Kỳ vững như núi đá, thanh Phượng kiếm bỏ qua sát khí hung hăng chém xuống, đồng thời quát lên: “Phá cho ta.”
Kiếm khí tung hoành, cát đá như mưa bay đầy trời, mà nàng thì tóc dài rối tung, đôi con ngươi đen ẩn ánh sáng vàng, thân pháp không ngừng, dưới chân lướt vài bước lập tức thay đổi tư thế, chân phải nâng cao xoay tròn nửa người trên không trung, một kiếm gọn gàng lưu
loát lại chém xuống. Kiếm khí vừa nhanh vừa dứt khoát, chiêu sau nhanh
hơn chiêu trước, người hòa với kiếm, thành hình chữ 乂, ngăn cản ba mũi
tên bay tới.
Ánh mắt Trọng Tam Lâu đông cứng, phương pháp Hạ bút thành binh đã được nàng sử dụng như kiếm pháp, chẳng lẽ đây đều do chính bản thân nàng nàng ngộ ra? Một Trầm Ngạn Khanh đã đủ khiến lão ta đau đầu, giờ lại thêm một Lý Minh Kỳ. Lão ta đột nhiên sinh ra cảm giác của anh hùng tuổi xế chiều,
thầm than e là hôm nay không may rồi, cắn răng thầm hận, mặc dù không
thành công cũng phải khơi lên một trận gió tanh mưa máu, “Người đâu, bất chấp tất cả, bắt lấy nàng ta cho bổn tọa.”
Lời của ông ta chính là lệnh, đương nhiên vạn người tuân theo, những
người áo xanh như châu chấu phóng mạnh về phía Lý Minh Kỳ, tạo thành
Thiên La Địa Võng, vây nàng ở giữa.