Thật thật giả giả, ai có thể hiểu rõ được chứ?
Thiết Bút Phán Quan đã rất nhiều năm không xen vào chuyện đời, đột nhiên xuất hiện sẽ nhận đồ đệ sao? Không khác gì bánh từ trên trời rơi xuống, nếu trong bánh có sạn chẳng phải sẽ làm vỡ răng sao.
Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh đầy phức tạp, tiểu nữ nhân trong lòng hắn cứ thế mà muốn bái ông ta làm thầy?
Cằm gác lên búi tóc của nàng, trong lòng cân nhắc, “Kỳ Kỳ, ta đồng ý với nàng, chỉ cần ông ta không có ác ý, ta liền đồng ý để nàng bái sư.”
”Thiếp phải cám ơn tướng công trước rồi.” Lý Minh Kỳ cảm thấy hài lòng,
giữ lấy mặt hắn hôn một cái, trước khi Trầm Ngạn Khanh ôm lấy liền trốn
thoát. Chưa thấy thỏ chết ưng chưa xòe cánh, muốn trả ơn? Có thể, chỉ là phải chờ sau khi chàng thực hiện lời hứa rồi mới nói.
Tâm tình Lý Minh Kỳ như vén mây thấy trăng sáng, rốt cục nhớ tới Tiểu
Bạch. Lúc Tuyết Nữ đến, nó còn đang phơi nắng dưới ánh mặt trời, sao vừa không chú ý liền biến mất?
”Trầm Ngạn Khanh, chàng có nhìn thấy Tiểu Bạch không?” Bên trong không có ai khác, Lý Minh Kỳ chỉ có thể hỏi hắn.
Trầm Ngạn Khanh nheo mắt, chẳng lẽ mình cũng không bằng một con cún con sao?
”Không trông thấy.” Tâm tình cực kỳ khó chịu, hắn nhường nhịn nhiều rồi, nàng nói một câu cám ơn liền muốn đuổi hắn đi sao? Thấy nàng sắp đi,
trầm giọng gọi, “Kỳ Kỳ, nàng quay lại đây.”
”Giờ thiếp không rảnh quan tâm đến chàng.” Lý Minh Kỳ không quay đầu
lại, đảo một vòng khắp phòng cũng không tìm thấy, cuối cùng gọi Phượng
Nhã và Phượng Ngọc tới, trước đó hai tỷ muội bị khí thế của Trầm Ngạn
Khanh dọa sợ, sao còn chú ý tới điều gì khác, Phượng Nhã An an ủi nàng,“Chủ nhân, ngài đừng lo lắng, bọn nô tỳ sẽ đi tìm ngay.”
”Ừ, trời đông giá rét, nó có thể chạy đi đâu chứ.” Lý Minh Kỳ đảo quanh hai vòng, nghĩ không ra.
Trầm Ngạn Khanh ngậm miệng không nói, ngồi trên ghế sau bàn đọc sách lật quyển Hạ bút thành binh, càng xem vẻ mặt càng lạnh như băng, lộ ra vẻ
nghiêm trọng, Thiết Bút Phán Quan quả danh bất hư truyền, chuyện
này quả thật hắn nên nghĩ kỹ một chút, dù sao đối với Minh Kỳ là trăm
lợi mà không một hại, cho dù có hại hắn cũng có thể che chắn, nghĩ thông suốt liền không nghĩ nữa.
”Kỳ Kỳ, nàng chậm một chút, vi phu chờ nàng cầu xin ta.” Trầm Ngạn Khanh nửa dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt tối đen như
mực dừng trên người nàng, chuyển động theo thân hình đi qua đi lại của
nàng, cảm thấy thú vị, nhưng không có chút ý muốn giúp đỡ.
Lý Minh Kỳ quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, rất muốn nói lời ác độc, nhưng lời đến bên miệng lại mạnh mẽ nuốt xuống, làm người nói lời cũng
không thể nói quá độc ác.
”Sao rồi? Vẫn không tìm được sao?” Lý Minh Kỳ thấy hai tỷ muội quay về, nhịn không được hỏi.
Hai nha đầu tìm khắp Ngô Đồng hiên, vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Bạch,“Chủ nhân, có phải Tiểu Bạch đã rời Ngô Đồng hiên rồi không?” Phượng
Ngọc đã gào muốn khản giọng, người luyện võ tai thính mắt tinh, muốn tìm một động vật nhỏ vẫn thực dễ dàng, nay tìm không thấy, chỉ có một khả
năng, Tiểu Bạch đã rời khỏi viện.
Vô Trần cung lớn như vậy, đi đâu mà tìm?
Ám Long vệ trong viện đều làm rùa đen, co đầu rụt cổ, mặc kệ nàng ta gọi thế nào cũng không xuất hiện, nàng ta tức giận không muốn tốn hơi thừa
lời nữa, bọn vong ân phụ nghĩa này, các người cứ đợi đó mà xem.
Lý Minh Kỳ hết cách, mặt liền đổi sắc, lật mặt như lật sách, ui da một tiếng.
Nàng vừa kêu lên, Thẩm đại cung chủ liền xuất hiện, cánh tay dài chụp
tới, ôm nàng ổn định bước chân đỡ cho nàng khỏi ngã, khom người nhìn
nhìn chân nàng, sau khi đứng vững mặt liền đen thui, “Chỉ là một con chó hư, đáng để nàng gấp gáp vậy sao?”
”Chàng đừng không nói đạo lý như vậy, sao lại là chó hư. Sao chàng có
thể nuôi thú cưng mà thiếp lại không thể? Tiểu Bạch biến mất trong địa
bàn của chàng, chàng phải chịu trách nhiệm.” Lý Minh Kỳ hiếm có cơ hội
mà đổ thừa.
Liên quan gì đến hắn? Hắn ước gì nó bỏ đi luôn, ai bảo lúc nào cũng bám
bên người nàng, hắn đã sớm nhìn không vừa mắt, lạnh mặt khuyên nhủ: “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà thôi, ta sẽ bảo Phượng Nhã và Phượng Ngọc
dẫn người đi tìm.”
Vừa nghe liền biết là nói cho có, Lý Minh Kỳ dùng sức đẩy hắn ra, “Cách
xa thiếp ra, chàng đã không chịu giúp, tự thiếp sẽ đi tìm.” Khập khiễng
bước ra cửa.
”Kỳ Kỳ, ta tức giận.” Giọng nói quả thật có chút dọa người, hai tay nắm
chặt thành nắm đấm, kiềm nén xúc động muốn khiêng người trở về phòng.
Ưa tức giận thì đứng qua một bên đi, Lý Minh Kỳ cố tình ép buộc Trầm
Ngạn Khanh, dù sao tức giận cũng quen rồi, xoay người nhìn hắn, “Nếu hôm nay Tiểu Bạch thiếu một sợi lông, thiếp sẽ không quay về.”
Không về là không về thế nào?
Trầm Ngạn Khanh dằn cơn giận, bước qua theo, “Kỳ Kỳ, đừng cáu giận.”
”Ai cáu giận với chàng, thiếp nói thật đó.” Tiểu Bạch vô cùng đáng yêu,
bình thường luôn chọc nàng vui vẻ, nếu nó bỏ đi thật, nàng nhất định sẽ
đau lòng, lộ vẻ u ám nói: “Tướng công, thiếp muốn Tiểu Bạch.”
Nương tử như hoa lê đẫm lệ, lòng dạ Thẩm cung chủ mềm nhũn, hoàn toàn
hết cách, cũng đành thuận theo, “Ám Long vệ, lăn hết ra đây cho bổn
tọa.”
Không biết đang trốn ở chỗ nào, nghe chủ nhân gọi một tiếng, đều hiện thân, “Chủ nhân xin dặn dò.”
Trầm Ngạn Khanh ôm chặt nương tử đang giận dỗi, lạnh giọng dặn dò, “Thú
cưng Tiểu Bạch của phu nhân biến mất, việc quan trọng này liền giao cho
các ngươi, nếu trước khi trời tối vẫn không tìm thấy, các ngươi liền
nhảy xuống vực tập thể cho ta, khỏi cần quay lại, có nghe thấy không.”
Giọng điệu vừa nhanh vừa vội vừa cứng vừa lạnh.