Đêm tối đen, nhưng từ trên xuống dưới Vô Trần Cung lại sáng như ban
ngày, màu sắc duy nhất là đỏ, đỏ tươi sáng, đỏ sền sệt, tiếng kêu khóc
xin tha không dứt bên tai, sớm biết như thế sao lúc trước còn làm?
Đệ tử Vô Trần cung không chỉ có thân thủ tốt, còn kế thừa thủ
đoạn độc ác của mấy vị Đường chủ, bàn tay ai chưa từng nhuốm máu, nay
giết vài người chẳng lẽ không quá dễ dàng sao? Khách khứa trong sảnh
muốn ra ngoài xem náo nhiệt, ngặt nỗi bị bọn thị vệ cầm đao ngăn cản,
đao kiếm không có mắt, khách sáo mời bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, có
việc gì sáng mai hẳn nói.
Cuộc chiến bên vách núi đen đã đến giai đoạn gay cấn, hai người không ai nhường ai, đều dốc hết lửa giận đánh ra. Vì thực lực không đủ, nhóm cung nhân chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Tuyết Nữ vô cùng buồn bực, đến thời điểm quan trọng vẫn nhịn một hơi, cố sức nhận của Phong Thiển Ảnh một chưởng, nếu không bị Trầm Ngạn Khanh
ngăn lại, e rằng nàng ta đã ngã xuống vách núi đen, “Ngạn Khanh, đệ đừng cản ta.” Quần áo Phong Thiển Ảnh hỗn độn không ra hình dạng, hai mắt đỏ ngầu nhìn nữ nhân cách đó không xa, hận không thể nuốt sống nàng ta,
như vậy có thể hòa tan xương cốt mãi không chia lìa.
Huynh ấy trở nên thế này, aizz, Trầm Ngạn Khanh không nhịn được thầm thở dài, e rằng sư huynh muốn liều chết cùng nàng ta xuống suối vàng, hắn
không đành lòng, vào lúc quan trọng vẫn muốn ra tay quan tâm đến việc
này, một chưởng vỗ vào sau lưng Phong Thiển Ảnh, điểm huyệt đạo của hắn.
Đồng tử của Tuyết Nữ co rụt lại, “Họ Trầm kia, ngươi làm gì thế,
mau buông chàng ra, đây là việc của ta và chàng, ngươi dựa vào đâu mà
tham gia.” Nàng và Phong Thiển Ảnh không hòa thuận, hai người có đánh
thế nào cũng được, nếu người ngoài dám chạm vào đối phương dù chỉ một
cọng lông tơ, thì sẽ phải chết.
Trầm Ngạn Khanh không tức giận, nâng tay đặt lên mắt Phong Thiển Ảnh,
vuốt cho mắt hắn ta nhắm lại, nhìn chằm chằm vào Tuyết Nữ, nhẹ giọng
hỏi: “Đời người luôn có việc phải lựa chọn giữa lấy hay bỏ, xem ra ngươi lại một lần nữa phải lựa chọn, cảm thấy thực có lỗi với hắn sao? Cho
nên đánh không đánh trả mắng không phản ứng, phải không? Kết quả vẫn
không nhận được sự thông cảm của hắn.”
Tuyết Nữ lau vết máu bên môi, bất chấp mọi việc, cất cao giọng, “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
”Không phải bổn tọa muốn nói gì, mà là ngươi đang làm gì, ngươi thân là tả sứ trong Lâu, đến Vô Trần cung ta để làm gì? Hành động của ngươi khiến bổn tọa
hoài nghi cảm tình của ngươi với Thiển Ảnh đều xuất phát từ lợi dụng.”
Nàng ta tàn nhẫn, tổn thương Thiển Ảnh thật sâu, mượn cơ hội này hắn
muốn nhìn rõ tình cảm của nàng ta với Thiển Ảnh có mấy phần là thực.
”Ngươi. . . Ngươi đã biết rồi sao?” Giọng nói khó kiềm nén chút run rẩy, nàng ta lập tức quay đầu nhìn về phía Phong Thiển Ảnh, “Chàng thì sao,
cũng đã biết rồi?” Nếu đã biết, sao còn diễn tiết mục dịu dàng thân
thiết với nàng, vì sao không chút đề phòng nàng, khiến nàng áy náy suýt
điên cuồng.
”Thiển Ảnh thà bị giấu giếm, cũng không muốn biết rõ.” Trầm Ngạn Khanh
lắc lắc đầu, vẻ mặt cũng là mờ mịt không rõ, “Bổn tọa vốn nghĩ nếu hai
người các ngươi có thể tốt đẹp như xưa, vậy thì mọi việc đều tốt, nhược
bằng không.”
”Ngươi muốn thế nào?” Tuyết Nữ hừ lạnh một tiếng, tóc dài màu tuyết trắng không gió tự tung bay.
”Bổn tọa biết ngươi am hiểu dùng độc, nếu ngươi muốn đi không ai có thể
ngăn cản được, ngay từ đầu bổn tọa đã không muốn làm khó ngươi.” Trầm
Ngạn Khanh nở nụ cười u tối, tay phải xốc Phong Thiển Ảnh vác lên vai,“Nếu các ngươi là vợ chồng, bổn tọa làm khó hắn hẳn sẽ khiến ngươi đau
thêm một chút, nhỉ?” Vì phối hợp với giọng điệu của mình, tay trái nắm
lại thành quyền đánh vào bụng hắn ta, không chút khoan dung.
Phong Thiển Ảnh thét lớn một tiếng, khóe môi chảy một vết máu, sắc mặt
cũng trắng bệch. Trầm Ngạn Khanh thờ ơ, chăm chú nhìn phản ứng của Tuyết Nữ.
Đồng tử Tuyết Nữ hơi co rút, nghẹn ngào nói: “Họ Trầm kia, buông chàng
ra, mọi việc đều không liên quan gì đến Thiển Ảnh, ngươi có bản lĩnh thì cứ nhắm vào ta.” Liều mạng xông tới, muốn đoạt lấy người. Trước kia
nàng ta từng lĩnh giáo sự tàn nhẫn của Trầm Ngạn Khanh, hắn thực
đúng với câu ‘không nhận người nhà’, ba sư huynh đệ có ai chưa từng bị
hắn gây thương tích? Nàng ta lại không hề biết, khi đó Trầm Ngạn Khanh
đã hoàn toàn mất đi lý trí.
”Sao bổn tọa phải thả hắn? Hắn vì việc tư mà bỏ bê việc công, dẫn sói
vào nhà, các ngươi nói cho nàng ta nghe, tội phải thế nào?” Bản lĩnh của Trầm Ngạn Khanh chính là dù gió phần phật bốn phương tám hướng, ta vẫn
cứ lù lù bất động, bất kể khi nào khuôn mặt kia đều chỉ có một biểu cảm, khiến người ta khó nhận ra thật giả.
Các cung nữ quỳ một gối xuống, cùng kêu lên: “Tội này phải chết.” Đương nhiên không ai dám mở miệng xin tha tội.
Tuyết Nữ nghiến răng nghiến lợi, biết rõ mọi việc đều đang nhắm về phía
nàng ta, lại không nhịn được mà khiêu khích, “Ta sẽ không nói gì cả, về
phần Triệu Hân Tinh mà các ngươi nhắc đến, ta chưa hề gặp, ta cũng không biết vì sao các ngươi tức giận. Họ Trầm kia, tốt nhất ngươi nên có
chừng mực, không nên ép ta nổi điên, ngươi không sợ ta kéo các ngươi
cùng chết sao.”
”Không sợ, ngươi cứ thử xem. Tuyết Nữ, bổn tọa không quan tâm việc trong Lâu của ngươi, cũng không muốn biết ngươi muốn gì ở cung của ta, chỉ
muốn biết vị trí của hắn trong lòng ngươi, mỗi lần tổn thương hắn, ngươi không thấy đau chút nào sao?” Với tay lấy một cái bình nhỏ từ ngực áo
Phong Thiển Ảnh, trong bình có mấy viên thuốc màu lục nhạt, Minh Dĩnh
vừa chết bởi loại độc này. Hắn đổ ra một viên, để trên tay nhìn ngắm,“Thiển Ảnh từng nói, ngươi là nốt ruồi giữa mi tâm hắn, là giọt máu trong tim hắn. Ta rất ngạc nhiên, hắn với ngươi một lòng một dạ, ngươi thì sao? Nếu hắn trúng chất độc thấu tim này, ngươi có nguyện dùng máu trong tim mình cứu hắn một mạng không?”
Trầm Ngạn Khanh cười lạnh lùng, tay dùng sức, Phong Thiển Ảnh như một
con rối gỗ quỳ rạp xuống đất.
”Trầm Ngạn Khanh, ngươi dám.” Hai mắt Tuyết Nữ sung huyết, ánh mắt như giết người.
”Sao lại không dám, mấy năm nay hắn điên điên khùng khùng, giống như cái xác không hồn, nếu hắn một lòng muốn chết, ta giữ hắn lại có tác dụng
gì.” Mặt Trầm Ngạn Khanh không chút thay đổi, đưa viên thuốc đến bên môi Phong Thiển Ảnh, các cung nữ đều cúi đầu, không nghe không nhìn.
Tuyết Nữ hoảng sợ không nén được, thật lòng yêu một người sao lại nguyện ý để hắn ta chết đi, dù đã từng mong cùng sống chết, nhưng đến lúc này, vẫn hi vọng người yêu có thể sống lâu thêm một chút.
Nàng ta xuất thân từ U cốc, gần hai năm nay, vì bản thân bị trọng thương nên vẫn luôn ở lại đó điều trị, mặc dù không ra ngoài làm nhiệm vụ,
thân là tả sứ, mọi việc trong Lâu nàng ta vẫn luôn biết rõ, trong lòng
nàng ta có loại tình cảm áy náy, “Ngươi không được tổn thương chàng,
muốn gì ta cũng đồng ý.”