Chu Tước Các ở phía Bắc chuyên về hình phạt, đương nhiên nơi này không
phải chỗ tốt lành gì. Nhà tù được xây dựng dưới lòng đất, vô cùng âm u
ẩm ướt. Trầm Ngạn Khanh đi thẳng vào sảnh lớn, cũng không ai bước ra
ngăn đón. Hắn quen thuộc xuyên qua sảnh lớn, ngừng lại trước một cửa
ngầm, có thị vệ nhanh tay lẹ mắt mở cửa, trong tay cầm đuốc đi trước dẫn đường.
Trong lao ngục thỉnh thoảng vang lên tiếng rên la thống khổ xen lẫn tiếng kim loại, khiến người khiếp sợ.
Trầm Ngạn Khanh bỏ ngoài tai, không nhanh không chậm bước đi trên hành
lang dọc hai bên, đi hết thời gian khoảng một nén nhang, rốt cục cũng
ngừng lại, “Nơi này không cần theo hầu nữa.”
Tối nay Tàng Bảo Các bị trộm, không biết đã đánh mất vật quý giá gì, lại quấy rầy khiến cung chủ đích thân đến, kỳ quái nhất là đến nay vẫn
không bắt được kẻ trộm. Thị vệ không dám nghĩ nhiều, cung kính xin lui,
rời đi.
”Ngạn Khanh, đệ đến rồi.” Ba sư huynh đệ đều ra đón, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn, vốn nghĩ hắn sẽ không đến, không ngờ vẫn đến
đây, nếu đã đến, sự việc nhất định phải có kết quả.
Bốn phía nhà tù đều chong đèn, chính giữa còn đốt một lò lửa, lửa cháy cực vượng, lạnh lẽo trong lao đã bị xua tan không ít.
Trầm Ngạn Khanh không lập tức trả lời, hắn dạo qua một vòng quanh lò
lửa, hài dẫm nát chút sền sệt bóng loáng trên mặt, khẽ nhíu mày, thầm
khó chịu.
Hôm nay là ngày vui đại hôn của hắn lại bị kẻ gian để ý, hết đợt
này đến đợt khác, rất thú vị sao? Hắn vốn có thể ôm nương tử ngủ một
giấc đến hừng đông, lại có người cố tình khiến hắn không được thảnh
thơi.
Trầm Ngạn Khanh nhìn nữ nhân yếu đuối quỳ trên mặt đất, thầm than, khiến hắn không được thảnh thơi, các ngươi được lợi gì chứ?
Da lông mềm mại trải trên ghế, được lò lửa sưởi cực ấm. Hắn ngồi lên
ghế, thản nhiên hỏi: “Thế nào rồi?” Hỏi ba vị sư huynh, nhưng ánh mắt
không biết lại nhìn đi đâu.
”Ngạn Khanh, dù sao cũng xuất thân từ Vô Trần cung, tuổi còn nhỏ, lại
cực kỳ cứng đầu cứng cổ, nàng ta muốn gặp đệ, những thứ khác vẫn một mực không nói.” Mặt Phong Thiển Ảnh mang vẻ khát máu, gần đây tâm tình của
hắn vốn không tốt, hiếm khi phạm nhân rơi vào tay hắn, không ép người
sống thành chết thì sẽ không từ bỏ.
Trầm Ngạn Khanh liếc xéo nữ tử một cái, cất giọng đều đều tự nói: “Minh
Dĩnh, lúc trước ta cứu ngươi đưa lên núi, không phải để ngươi phản bội
ta.” Từ giọng điệu không thể nghe ra chút tức giận hoặc tiếc hận nào.
Trên người Minh Dĩnh không có vết thương, theo lý sẽ không đau đớn,
nhưng nàng ta lại đau đớn đến mức mặt vặn vẹo, thân thể lăn lộn trên mặt đất, mười ngón dùng sức cào cấu đến mức móng tay bong tróc đầy máu.
Nàng nghe thấy giọng của Trầm Ngạn Khanh, giãy dụa giữa đau đớn tìm được chút lý trí còn sót lại, bò về phía hắn, hai tay vươn đến muốn đụng
chạm vào người mà trong lòng mình yêu mến, nhưng nàng ta nhìn bàn tay
dính bẩn của mình, sao có thể làm bẩn nam thần trong lòng mình? Co rúm lại rụt tay về.
”Cung chủ. . . Nô tỳ. . . Sai rồi, biết sai rồi.” Giọng nói run run mang theo đau xót, nuốt liền vài ngụm nước bọt, nói từng chữ một: “Nô tỳ
không mong gì khác, chỉ mong có thể chết trong tay ngài, van ngài.”
Tiếng rên rĩ bị nàng nén chặt nơi yết hầu, khóe mắt lộp độp rơi huyết lệ.
Trầm Ngạn Khanh giật giật ngón trỏ, lẳng lặng nhìn nàng ta trong chốc
lát, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tuyệt vọng rồi sao?” Trước khi hắn chưa Tẩu Hỏa Nhập Ma, vẫn là một thiếu niên thực trong sáng lương thiện, hắn thích bênh vực
kẻ yếu, không nhịn được việc ỷ mạnh hiếp yếu. Hắn từng cứu rất nhiều
người, cô nhi trong Vô Trần cung đều do hắn đưa lên núi, có đứa lớn hơn, có đứa nhỏ hơn hắn, bất kể lớn nhỏ hắn đều quan tâm, hắn dạy bọn họ học võ, dạy bọn họ biết chữ hiểu nghĩa, nhưng tuyệt đối không dạy bọn họ
phản bội chủ nhân.
Đúng vậy, yêu đến tuyệt vọng, thế nên không chịu nổi mê hoặc của người ngoài mà phản bội người mình yêu mến. Vì yêu hắn, nàng ta có thể không
cần tự tôn, có thể không muốn sống, có thể sống không bằng chết vì hắn,
chỉ mong hắn có thể liếc mắt nhìn mình một cái, nàng ta yêu không quá
hèn mọn sao? Lại đã quên, nàng ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ hai bàn tay trắng, lại có thứ tình cảm không nên có, oán ai đây?
Đôi mắt ngập tràn tình ý, giấu cũng không được, “Nô tỳ xin ngài cho toại nguyện.”
Trầm Ngạn Khanh đứng dậy, bàn tay đẩy ra, một luồng lực theo đó đánh vào cơ thể nàng ta, giúp nàng ta ép chất độc trong cơ thể xuống, đổi lại là sinh mệnh của nàng bị thiêu đốt, “Minh Dĩnh, ngươi một lòng muốn chết,
ta giúp ngươi toại nguyện, cũng không uổng duyên chủ tớ chúng ta, ngươi
cứ an tâm đi đi.”
”Ơn của ngài nô tỳ đành đợi kiếp sau báo đáp. Cung chủ, cẩn thận Kiều
Nhi bên người Ngũ cô nương.” Người chết như đèn tắt, hết thảy kiếp này
còn có thể nhớ rõ điều gì? Khóe môi nở một nét cười tươi đẹp, si mê ngơ
ngốc nhìn hắn, nhất định phải nhớ kỹ giọng nói và nụ cười của hắn, kiếp
sau sẽ trả lại món nợ ở kiếp này.
Tô Diễn hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời đi, bị Quân Nho kéo lại, “Tam Sư Đệ, đệ muốn đi đâu?”
”Chuyện này không tránh được có liên quan đến tiểu sư muội, đệ muốn đến hỏi cho ra nhẽ, sư huynh, huynh định cản đệ sao?”
Ba người đồng thời dời ánh mắt lên người Trầm Ngạn Khanh, chờ quyết định của hắn.
”Đi mời tiểu sư muội đến đối chất, đưa cả Huyết Kiều Nhi theo nữa, đệ muốn biết rốt cuộc nàng ta bán mạng cho ai.”
”Sư đệ, đệ thật muốn trở mặt sao? Phải nói thế nào với sư phụ đây?”
Phong Thiển Ảnh tỏ vẻ lạnh nhạt, kì thực ngọn lửa trong lòng đã thiêu
đốt ngút trời.
”Ngày mai, đệ sẽ thưa rõ, phương pháp xử lý nội gián của Vô Trần
cung, hẳn là mọi người đều rõ, đệ cũng không cần nói thêm gì nữa.” Trầm
Ngạn Khanh lấy khăn lụa lau lau vết bẩn không tồn tại trên tay, sau đó
quăng vào lò lửa, ngọn lửa lập tức đốt cái khăn thành đống tro tàn, tro
bụi nhỏ vụn lơ lững giữa không trung, cuối cùng rơi xuống vệt máu đen
sền sệt.
”Thiển Ảnh, vẫn nên do đệ đi mời thôi, ta và Tô Diễn đi không thích
hợp.” Tim Quân Nho đập khá nhanh, biết là đã đến lúc ra tay thu dọn rồi.
Phong Thiển Ảnh gật đầu đồng ý, như cơn gió rời khỏi nhà lao, sau khi
rời khỏi Chu Tước các, liền ngừng lại ở Noãn các. Ám Long vệ canh gác
ngoài các, thấy người đến là nhị gia mà không phải là tam gia thì biết
sự việc không thể cứu vãn được nữa, tiến lên hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến nhị gia, xin ra chỉ thị.”
”Hôm nay không gây ầm ĩ gì sao?” Phong Thiển Ảnh nghiền ngẫm nâng nâng cằm.
Sao nhóm Ám Long vệ không hiểu hắn có ý gì chứ, “Bẩm nhị gia, hôm nay
Ngũ cô nương im lặng khác thường, cũng không kêu gào ầm ĩ.” Đèn đuốc bên trong vẫn sáng, bóng người chiếu rọi lên cửa phòng.
Phong Thiển Ảnh đi về phía trước hai bước, cười nói: “Các ngươi cảm thấy bình thường sao?” Một khắc trước cười như gió xuân, khắc sau vẻ mặt đã
sắc như đao kiếm, âm trầm hỏi: “Các ngươi không cần đầu nữa phải không?” Chỉ trông chừng một người cũng không xong.
Ám Long vệ biến sắc, đẩy cửa xông vào, bên trong không một bóng người,
chỉ có hai con bù nhìn mặc quần áo màu xanh nhạt vẫn đứng không nhúc
nhích ở nơi đó, bọn họ không kịp cuống cuồng, quỳ gối xin tội, “Thuộc hạ đáng chết.”
”Hừ, trước khi chết phải sửa sai đi đã.” Phong Thiển Ảnh đi lại một vòng khắp bên trong, thoạt nhìn như tùy ý, kì thực lại vô cùng chăm chú.
Sắc mặt hai Ám Long vệ khôi phục vẻ bình thường, bọn họ đã trải qua huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt, quy tắc đầu tiên chính là thấy chết không
sờn, vô cảm với sinh mệnh. Bọn họ không chịu được không phải là uy hiếp
của cái chết, mà là phạm sai lầm, nhất là loại sai lầm mà bọn họ xem
nhẹ. Nghe Phong Thiển Ảnh nói xong, bọn họ cúi thấp đầu, đồng thời tỉ mỉ suy xét lại chân tướng mọi việc.
Trên vách tường trong Noãn các cũng không có cơ quan bí mật gì, Phong
Thiển Ảnh thoáng trầm ngâm một chút, “Cửa cung đã đóng, trận pháp Mê
Tung Huyễn Ảnh (ảo ảnh) cũng đã mở ra, các nàng ấy có thể chạy đi đâu?” Bên ngoài đều có người trông coi, các nàng ấy không thể rời đi
dưới sự trông coi của Ám Long vệ, giải thích duy nhất chính là trong căn phòng này, rốt cuộc là ở nơi nào?
Phong Thiển Ảnh cũng không vội vã gọi người, trong Vô Trần cung cũng
không thiếu khách khứa ngủ lại, không nên để người ngoài chê cười, có
câu việc xấu trong nhà không thể khoe ra, hắn thích chơi trò chơi, nhất
là trò bắt ba ba trong rọ, ngón trỏ có quy luật gõ gõ lên mặt bàn, ánh
mắt xẹt qua mái ngói trên nóc nhà rồi lướt đến bên giường, khóe môi lộ
ra chút ý cười, tiểu sư muội, muội bảo sư huynh phải nói sao đây?