Đã vào cuối thu, đêm qua một trận mưa lạnh kéo tới, thời tiết dần chuyển rét. Trong rừng sâu yên tĩnh ngẫu nhiên có vài tiếng côn trùng rả rít,
gió đêm lướt qua, làm cành lá rung động xào xạt, một đứa bé bốn năm tuổi cưỡi một con hổ trắng từ dưới chân núi chạy đến, đi thẳng đến rừng Tùng phía sau núi.
Sâu trong rừng có một đầm sâu lạnh lẽo, bên đầm nước đứng lặng một
người, giống như đã chờ rất lâu, con hổ trắng chở chủ nhân nhỏ dừng lại
bên người nam tử, dụi dụi vào đùi hắn lấy lòng, gầm gừ một tiếng nằm úp
sấp xuống tại chỗ.
Trên lưng hổ, thằng bé phóng người nhảy xuống đất, cái túi trong tay bị
nó ném xuống đất, “Phụ thân, con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Sau khi rơi xuống túi vải lỏng lẻo trượt ra, từ bên trong xuất hiện một cái đầu người chảy máu đầm đìa.
Trầm Ngạn Khanh chắp tay phải sau lưng, sâu trong mắt lóe ra tia ấm áp
không ai phát hiện, giọng điệu lại vẫn lạnh nhạt, “Nhưng con bị thương.”
Trầm Ninh kiên cường nhìn thẳng hắn, “Cha từng nói, dùng tổn thất nhỏ
nhất đổi lấy cái lợi lớn nhất, con chỉ chịu một vết thương nhẹ đổi lấy
mạng của gã, cũng không tồi.”
Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm đứa
nhỏ còn chưa đứng đến eo hắn, thật lâu sau mới nói: “Con có thể cút được rồi.”
Trầm Ninh Ninh nhận lấy thuốc chữa thương mà phụ thân quăng tới, khóe
môi nhếch lên rất nhỏ, đè nén cảm xúc vui vẻ thật nhanh, nâng lồng ngực
nhỏ nhắn lên, nghiêm trang hỏi cha nó, “Phụ thân, cha cần thiên hạ hay
cần mẫu thân?”
Ánh mắt nguy hiểm của Trầm Ngạn Khanh nheo lại, nhìn chằm chằm thằng bé
không nói gì, trong lòng nhịn không được mà khen ngợi, thật không hổ là
con của mình, tuổi còn nhỏ đã có dũng khí như thế, so với hắn năm đó,
cũng mạnh mẽ không ít.
Trầm Ninh nhìn lom lom, mặc dù tim bé bắt đầu tăng tốc, lòng bàn tay
cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng thằng bé vẫn không muốn lùi bước, đã quyết định rồi, phụ thân từng nói, dù con muốn điều gì, nhất định phải tự
mình cố gắng giành lấy, “Nếu người cần mẫu thân, thiên hạ này sẽ là của
con, nếu người cần thiên hạ, con liền đưa mẫu thân đi ngao du bốn biển,
con đã hứa với mẹ, phải bảo vệ mẹ, dù xuân ấm hay đông lạnh.” Giọng trẻ
con trong trẻo, từng lời âm vang.
”Lá gan của con cũng không nhỏ nhỉ, là ai xúi giục con.” Tuy giọng điệu
Trầm Ngạn Khanh lạnh lẽo như dòng nước chảy, nhưng cảm xúc của hắn lại
phập phồng, không thể không cảm khái, thằng bé này từ nhỏ đã muốn lật
trời.
”Phụ thân, con đã trưởng thành, mà cha càng già đi, đương nhiên dũng khí của con càng ngày càng lớn.” Trầm Ninh Ninh chắp tay sau lưng nghiêng
người, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Trầm Ngạn Khanh nghe vậy nở nụ cười, nụ cười kia lạnh đến mức có thể
đóng băng cả đất trời, thằng nhóc xui xẻo này dám nói hắn già, hắn mà
già ư? Chết tiệt, hắn mới hai mươi lăm tuổi! Không biết thằng nhóc này
mượn lá gan của ai, “Nếu thằng nhóc nhà con không phải là con của ta và
nàng, ta thật muốn bóp chết con.”
”Phụ thân, người đừng cho là con không biết, lúc mẫu thân vừa có mang
con, người đã muốn phá đi.” Trầm Ninh Ninh tức giận đáp trả một câu, đôi mắt đều đỏ hết lên. Từ nhỏ đến lớn, bóng dáng phụ thân vẫn luôn cao lớn như vậy, cơ hội bé đứng trên vai phụ thân ngắm nhìn thế giới thật sự ít đến đáng thương, chỉ có một lần.
Trầm Ngạn Khanh đen mặt, lại còn dám lôi chuyện cũ ra nói với hắn, gan lớn rồi, nhấn từng chữ hỏi: “Con nghe ai nói?”
”Phụ thân, cha quan tâm đến việc con nghe ai nói làm chi, sở dĩ con nói
ra, chính là muốn nói cho cha biết, cha không chỉ nợ mẫu thân mà cũng nợ con.” Trầm Ninh Ninh nâng cằm, ánh mắt đỏ bừng lại không nén được nước
mắt rơi xuống, một bước cũng không nhường trừng mắt nhìn hắn, Đại bá bá
từng nói, bộ dạng này của nó sẽ khiến phụ thân mềm lòng.
”Cút, đừng để ông đây nhìn thấy con, lo mà chơi với giang sơn của con
đi.” Tim của Trầm Ngạn Khanh vỗ thình thịch, vỗ khiến hắn phiền lòng
nhức óc, dù sao thằng nhóc xui xẻo này đã có thể tự mình chống một góc
trời, cũng là lúc hắn nên thực hiện lời hứa rồi.
Trầm Ninh vén tay áo lau mặt, che lại vẻ đắc ý trên mặt, dưới ánh mắt âm trầm của cha mình, nhảy một cái rời đi, ừ, ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời, nó muốn dẫn Linh Nhi vào thành tìm Quân Thư chơi.
Vào năm đó, Trầm Ninh Ninh năm tuổi, đã là một thợ săn tiền thưởng có chút danh tiếng trên giang hồ. . .
P/S: đến đây thì truyện hoàn rồi nhé cả nhà, nợ nần đã dứt
À, bonus thêm một đoạn cho các nàng đây
Giới thiệu truyện mới
Tác giả: Văn Hội
Đoạn giới thiệu này xuất hiện sau chương cuối của truyện Ác Phu Cường
Sủng Thê, ta thấy thú vị nên edit luôn, mọi người thích thì dzụ dzỗ bạn
Hằng nhé.
Giới thiệu vắn tắt:
Đây là một
đứa nhóc xui xẻo Trọng sinh đến cổ đại, trở thành một thành chủ rách
nát, nữ giả nam cố gắng làm giàu thoát khỏi nghèo khó, cũng từ đó mà gặp nhau hiểu nhau giúp nhau yêu nhau với yêu nghiệt nhà nàng, tạo nên một
câu chuyện vui tươi ấm áp.
Truyện này một với một, nam nữ cả thể xác và tinh thần đều sạch sẽ, cưng chiều là phải.
Nam chủ phúc hắc hùng mạnh! Nữ chủ vô sỉ gian trá?
Lúc mới quen năm đó. . .
Hắn là Nam đại vương lừng lẫy nổi danh của thành Bắc; tên họ: ?; tuổi:
mười sáu; nghề nghiệp: thổ phỉ?; nội dung công việc: cướp bóc; câu nói
cửa miệng: của ngươi là của ta, của ta vẫn là của ta.
Mà nàng thì sao? Tên họ: Đường Hâm Hâm* (nghe nói nhà nàng chỉ
còn lại một cái rương chứa đầy giấy nợ, cha mẹ nằm trong hố nợ của đứa
nhỏ này cũng thực bình tĩnh), tuổi: mười một; nghề nghiệp: thành chủ;
nội dung công việc: ?; câu nói cửa miệng: mẹ nó chứ, đây không phải là
sự thật, tuyệt đối không phải là sự thật. (*hâm hâm: tiền của nhiều; vượng tài (thường dùng làm tên người))
Mười một tuổi? Đứa bé mười một tuổi thì có thể làm gì? Cha nó chứ, “Xin
hỏi thêm ta là nam hay nữ?” Có bé gái nào mà tên là Hâm Hâm không? Có bé gái nào mà làm thành chủ không? Lại còn mười một tuổi, hay là nàng nữ
giả nam? Nàng bị ý nghĩ của mình giáng sét cho ngoài khét trong sống,
hành động nhanh hơn tư duy, hai tay chụp lên trước ngực, khóc. . . Đất
bằng mênh mông, đất bằng đó.
Gân xanh trên trán quản gia lồi thành hình 囧, “Thành Chủ Đại Nhân, ngài
thật sự đói đến hồ đồ rồi, từ nhỏ ngài đã là đàn ông trăm phần trăm.”
Đàn. . . ông. . . lại còn trăm phần trăm? Dù thần kinh của nàng thô to
đến mức nào, cũng phải hỗn độn trong gió, trong mắt sao Kim tung tóe,
lồng ngực bắt đầu khua loạn, cốp tùng cốp, chát tùng chát. . . Gió Đông
thổi, gióng hồi trống trận. . . Gió hiu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, nữ
hiệp ra đi đàn ông ở lại, tóm lại là hỗn loạn tùm lum.
Người ta xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị nghẹn, nàng xui thì giẫm
phân chó cũng náo loạn bày đặt xuyên không, thực đúng với câu châm ngôn, ‘đạp phân chó thì mười người chết chín’, chết thì chết, sao lại không
để nàng chết sạch sẽ dứt khoát một chút? Chỉ vì nàng nhìn trời dựng
thẳng ngón giữa mắng lão trời già sao? Trời xanh ơi, lòng dạ ngài rộng
lớn có thể bao dung vũ trụ vạn vật, vì sao lại cố tình chấp nhặt với một ‘mụ đàn ông’ say rượu?
Đường Hâm Hâm rưng rưng, đã thế lại còn biến nàng thành một thằng nhóc,
sao một gái già hai mươi tám tuổi như nàng có thể thích ứng với thân thể mới non nớt này đây, nàng thích nam nhân đó, có biết không? Chẳng lẽ
bảo nàng lật trời? Mẹ nó chứ. . . Nàng không thể làm công, chẳng lẽ lại
làm thụ? Hoa cúc nhỏ phấp phới đón gió. . . Hoa cúc của nàng lập tức
căng thẳng, vậy thật không khoa học!
Hai tay Đường Hâm Hâm cứng ngắc, dời xuống một chút, hãy để cho nàng chết sớm siêu sinh sớm đi.
Trong lòng nàng ngầm quyết định, nếu đã là đàn ông, nàng muốn làm một gã đàn ông vĩ đại, trăm phần trăm.
Gì? Thằng nhóc nhỏ của đàn ông đâu rồi? Dưa chuột sưng to đâu, sao không thấy! Vẻ khốn khổ đến ngẩn ngơ lộ ra đầy mặt, không thể nghi ngờ.
Đây rốt cuộc là sưng đến mức nào? Kính mời mọi người đọc truyện mới của Văn Hội