Trầm Ngạn Khanh giữ chặt đầu của nàng, kéo vào lồng ngực mình, để nàng nghe thấy tiếng tim mình, “Kỳ Kỳ.”
”Hửm?”
Lồng ngực chấn động, lọt vào tai là tiếng cười trầm thấp của hắn, Trầm
Ngạn Khanh nâng tay thưởng thức lọn tóc của cả hai, kéo thêm một vài
sợi, ngón tay thon dài di chuyển linh hoạt, không bao lâu liền bện thành một nút thắt đồng tâm. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái, nút thắt đồng tâm liền rơi xuống.
Trầm Ngạn Khanh ôm nàng, cười nói: “Cái này cho nàng, nàng đừng náo loạn đòi tỉa tóc nữa, được không?”
Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, tóc tán loạn bên má, nàng tựa vào trong ngực
hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra một nét cười tươi sáng, “Được rồi, thiếp
cố mà đồng ý với chàng vậy.”
Trầm Ngạn Khanh không biết nàng cười cái gì, chẳng lẽ là vui mừng? “Vui vẻ vậy sao?”
Lý Minh Kỳ với tay lấy một cái túi hương từ dưới gối ra, đầu tựa lên bờ
vai của hắn, nắm tay hắn bỏ nút thắt đồng tâm vào trong túi.
”Ngạn Khanh, thiếp chưa từng tặng chàng vật gì, túi hương này là thiếp
tự làm, giờ bên trong còn có cả nút thắt đồng tâm từ tóc của thiếp và
chàng, chàng mang theo bên người đi.” Tóc đen nối tình ý, nay nàng dùng
tình kết lưới, hi vọng quấn chặt được trái tim hắn, cả một đời vĩnh viễn không rời.
“. . . Được.” Nắm chặt lấy tay nàng, cầm túi hương trong tay nàng, tràn đầy cảm động, “Kỳ Kỳ.” Kiếp này tuyệt không phụ nàng.
Hai vợ chồng tựa sát vào nhau, chưa bao giờ gần gũi như thế, qua thật
lâu sau, Trầm Ngạn Khanh mới mở miệng đánh vỡ im lặng, “Kỳ Kỳ, hôm nay
tâm tình nàng không tốt, tại sao vậy?”
Cái gì cũng không gạt được hắn.
Lý Minh Kỳ ôm eo hắn, thở dài, không đáp hỏi lại, “Ngạn Khanh, khi nào thì chúng ta khởi hành quay về Thượng Kinh?”
Trầm Ngạn Khanh nhíu mày, không phải Kỳ Kỳ vẫn luôn ngóng trông quay về
sao? Vuốt mái tóc dài của nàng, nhẹ giọng nói: “Mọi việc đã sắp xếp
xong, ngày kia chúng ta liền khởi hành. Bên phía Bắc Minh Sơn Trang, mọi thứ đều đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, chúng ta chỉ cần qua đó là có thể
vào ở, về những thứ khác, nàng ngẫm lại xem còn có thứ gì muốn mang theo không?”
Lý Minh Kỳ lắc đầu, nàng không đặc biệt soi mói mấy thứ ăn mặc dùng gì
đó, đúng là chẳng có thứ gì nhất định phải mang theo, nàng chỉ có chút
nhát gan khi nhớ đến chuyện nhà, nhẹ giọng nói: “Ngạn Khanh, thiếp hơi e sợ.” Rất sợ nhìn thấy cha mẹ, rất sợ tòa Hoàng Thành nguy nga hùng vĩ
kia, rất sợ một sự việc vượt quá khả năng khống chế của mình, sợ mất đi
rất nhiều thứ hiện đang nắm giữ . . . Ví như tự do. . . Ví như hắn.
”Đừng sợ, Kỳ Kỳ, hết thảy đều đã có ta.” Câu trả lời của hắn vẫn ngông
cuồng trước sau như một, vẫn vang dội trước sau như một, nhưng lại khiến nàng an lòng hiếm có.
”Ừm, thiếp biết, chàng phải nhớ kỹ, chàng đã hứa với thiếp, chỉ cần
thiếp sống, việc gì chàng cũng đều nghe theo thiếp.” Lý Minh Kỳ nhẹ
nhàng gật đầu, trái tim lo lắng lập tức bình tĩnh lại. Nàng nhớ tới nhắn nhủ của sư phụ Vô Trần Tử trước khi đi, nàng nghĩ, đã đến lúc rồi.
”Kỳ Kỳ, không phải nàng có chuyện gì gạt ta chứ?” Trầm Ngạn Khanh nheo
mắt, sau khi Kỳ Kỳ gặp chuyện không may, bọn họ chưa từng rời nhau. Tâm
tư của nàng, hắn tự nhận đã hiểu rõ như lòng bàn tay, vì sao giờ phút
này, lại có cảm giác như đang từ trong khe hở tràn ra?
”Chàng nghĩ đi đâu vậy?” Lý Minh Kỳ nâng tay che ánh mắt hắn, “Không
được nhìn thiếp như vậy.” Nhìn khiến tâm tình nàng hoảng loạn.
”Kỳ Kỳ, nếu trong lòng nàng không có quỷ, thì sao lại sợ?” Trầm Ngạn Khanh nhất quyết không tha.
Lý Minh Kỳ không muốn nói sâu thêm, chống lên bụng hắn, hung hăng ép
xuống, bực bội nói: “Chàng cứ nằm đó đi, thiếp đi tìm Hâm nhi tán gẫu
còn tốt hơn.” Thuận đường đến thăm con trai bị hắt hủi.
”Nàng ta còn đang bận nói chuyện tình yêu, không rảnh mà quan tâm đến
nàng đâu.” Trầm Ngạn Khanh gối đầu lên cánh tay, bị nàng đè sắp bầm tím, cũng không giãy giụa, “Kỳ Kỳ, nàng trả lời vấn đề của ta đi.”
Hứ, nàng không nghe thấy gì cả.
”Còn đến hai ngày nữa, chờ thiếp đi rồi, tùy bọn họ muốn tình cảm kiểu
gì mà chả được.” Quần áo trên đất hỗn độn, chẳng phân rõ nổi, không thể
mặc nữa rồi.
Lý Minh Kỳ chân trần bước xuống, đi đến tủ tìm quần áo, đồng thời cũng
tìm giúp hắn một bộ quần áo mới để thay, vẫn không quên thúc giục hắn,“Chàng cũng mau mau rời giường đi.” Áo choàng dài màu xanh ngọc trực
tiếp được ném qua.
Trầm Ngạn Khanh lười nhác bò dậy, ngồi ở trên giường, với cánh tay, chờ nàng hầu hạ.
Lý Minh Kỳ trừng hắn, ngặc nỗi da mặt hắn dày, bay người nhào đến, cầm
lấy chăn liền quấn lấy hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Trầm Ngạn Khanh,
chàng đừng được một tấc lại muốn lấn một thước.”
Bên trong truyền đến tiếng cười trầm thấp của hắn, một lực lớn truyền
đến, tư thế cơ thể lập tức đảo ngược, Trầm Ngạn Khanh nhẹ nhàng đè nặng
nàng, cười nói: “Kỳ Kỳ, nàng muốn giết chồng sao?”
”Cút.” Muốn giết cũng sẽ đường đường chính chính mà giết, mưu sát không phải là bản sắc của nàng.
Trầm Ngạn Khanh xốc một góc chăn lên, tìm được môi nàng liền hôn một
cái, trước khi nàng nổi bão liền ngoan ngoãn, nghiêm trang đứng dậy mặc
quần áo, “Nương tử có lệnh, vi phu tuân theo, lập tức rời giường.”
Lý Minh Kỳ tóc tai bù xù từ trong chăn chui ra, với tay cào cào tóc, cúi đầu nhìn, quần áo vừa mặc vào lại nhăn nhúm lần nữa, nàng oán hận
nghiến răng, quả nhiên dịu dàng gì đó đều là gạt người, Trầm Ngạn Khanh
đúng là đồ đáng ghét.
”Kỳ Kỳ, muốn phu hầu hạ nàng mặc quần áo không?” Trầm Ngạn Khanh tay
chân lanh lẹ, nhanh chóng mặc quần áo, hắn chỉnh đốn xong liền lộ vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Vợ chồng cũng có lúc trêu đùa, còn chưa đến mức khiến nàng tức giận. Lý
Minh Kỳ thầm nhịn cười, ngoài miệng không lên tiếng, mím môi, mặt nhăn
nhó, từ trên giường đứng dậy, chỉ là không thèm nhìn hắn.
Trầm Ngạn Khanh da mặt dày, cánh tay dài chụp tới, ôm ngang lấy nương tử đang không để ý đến mình, “Kỳ Kỳ ngoan, vi phu sai rồi, không nên gây
rối vào lúc tâm tình nàng không tốt, đừng nóng giận, được không?”
Lý Minh Kỳ dùng sức kéo tay hắn, chết sống cũng không kéo ra được, “Chàng mới đang tức giận ấy, mau thả thiếp ra.”
Trầm Ngạn Khanh nói năng khép nép, “Nếu Kỳ Kỳ đã không tức giận, vậy cười một cái với vi phu đi, được không?”
Lý Minh Kỳ nhìn bộ dáng giả vờ đáng thương tạm nhân nhượng vì lợi ích
toàn cục của hắn, hoàn toàn không nhịn nổi, tựa vào lồng ngực hắn phì
cười vui vẻ, hai tay không ngừng đánh hắn, “Trầm Ngạn Khanh, chàng trêu
ghẹo làm trò, chọc giận là chàng, dập lửa cũng là chàng, nếu còn có lần
sau, chàng liền cút đến thư phòng mà ngủ.”
”Dạ dạ dạ, đều là lỗi của vi phu.”
Hai vợ chồng cười đùa bước khỏi cửa phòng, đi thẳng đến Bạch Hổ đường.
Vừa vào đến, đúng lúc mấy vị sư huynh khác cũng đều có mặt, mà Trầm Ninh Ninh thì đang vờ ngoan ngoãn tựa vào lòng Tuyết Nữ.
”Nếu tất cả mọi người đều đã đến đầy đủ, chọn ngày không bằng gặp ngày,
liền tụ họp đi.” Quân Nho cười đứng dậy khỏi ghế dành cho khách, dặn dò
thị nữ chuẩn bị tiệc rượu.
Trầm Ngạn Khanh phải về Thượng Kinh, Vô Trần cung to như vậy không thể
không có người quản lý, hắn cũng rộng lượng, tay trực tiếp vung lên,
giao Vô Trần cung cho Tô Diễn và Kiếm Hâm, hắn chỉ mang theo Ám Long vệ. Đương nhiên, Quân Nho và Phong Thiển Ảnh phải đi cùng hắn, bằng không
ai giúp hắn quản lý Bắc Minh Sơn Trang? Ai giúp hắn trông chừng đứa nhỏ