Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 100: Chương 100: Nửa Đêm Sương Lạnh, Muốn Chạy Đi Đâu




Xưa nay Hoan Hỉ cung luôn bị danh môn chính phái khinh thường, những năm gần đây mỗi bước đi là mỗi bước gian nan. Trước đó vài ngày đệ tử trong giáo liên tục mất tích, loạn đến mức chưởng giáo đại nhân phải phái người xuống núi điều tra, tìm được đều là vài cái xác khô, bộ dạng thê thảm, rõ ràng là bị người hút hết tu vi, điều tra tỉ mỉ mới phát hiện việc này có liên quan chằng chịt đến Huyết Y Môn.

Nhắc tới Huyết Y Môn đương nhiên phải nhắc tới Vạn Kiếm sơn trang, trưởng lão của các giáo phái không bình tĩnh nổi nữa. Việc này không xử lý tốt, e rằng sẽ có nguy cơ diệt phái, lập tức quyết định phái người vào giang hồ hóa giải việc này, mà Phong Nhã Tụng là nhân vật đứng đầu của thế hệ mới ở Hoan Hỉ cung, liền bị cắt cử đi làm cái nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này.

Nói Tụng gia là công tử quần áo lụa là cũng không sai, nhớ năm đó, ai nhìn thấy mà không khen một tiếng là phong lưu phóng khoáng? Từ nhỏ Tụng gia đã biết hưởng thụ, vào Hoan Hỉ cung cũng không nhàn rỗi, lợi dụng tài nguyên trong tay mà kiếm lợi, năm sáu chục thanh lâu trong thiên hạ đều là sản nghiệp của Hoan Hỉ cung, chủ nhân sau màn là ai? Đương nhiên là Tụng gia.

Tụng gia đời này chưa từng làm chuyện hạ lưu, duy chỉ một lần lại bị người quấy nhiễu mà thất bại, hại hắn một tháng không thể rời giường, tính tình hắn thẳng thắn, tự làm tự chịu không oán người khác. Một ngày kia, thủ hạ truyền tin, nói trong U cốc có người muốn ra tay với Vô Trần cung. Tụng gia sờ cằm cười, là cơ hội tốt để mượn hoa hiến Phật đây, cái chân thô của Trầm Ngạn Khanh vẫn đáng để ôm.

Phong Nhã Tụng tính toán rất hay, không ngờ lại tan thành bọt nước, say rượu một đêm, bị mọi người khinh thường. Điều duy nhất đáng ăn mừng là xưng huynh gọi đệ với Kiếm Hâm, thật đáng mừng.

Trên tiệc rượu, Tụng gia và Kiếm Hâm tập trung mục tiêu lên người Trương Tử Tuấn và Bác Dục, căn bản không nghĩ đến việc có ‘trộm trong nhà’, lại nghĩ Trầm Ngạn Khanh là người máu lạnh vô tình, trị gia vô cùng nghiêm cẩn, ai dám phản bội? Theo sát phía sau hai người họ mà vào thành Kỳ Sơn, căn bản không chút bất thường, mới chợt phát hiện là sai lầm. Hai bên lập tức liền trở mặt, cũng may đều kiêng kỵ mà không ra tay quá nặng, châm chọc nhau một phen rồi mỗi người một ngả.

Tụng gia còn đang suy xét, Kiếm Hâm cũng đầy mờ mịt, hai người bàn bạc quyết định nên về Vô Trần cung trước. Trên đường núi thấy trong cung đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, không có tiếng hô vang chém giết tận trời, nhưng từ rất xa lại có thể cảm nhận được sự xơ xác tiêu điều. Hai người thầm sợ hãi, đều ý thức được có điều không ổn, bước nhanh hơn, vào lúc bước tới đường núi phía bắc vách núi, lại thấy vách đá nơi gò núi có sự run động khác thường.

Phong Nhã Tụng nhanh mắt, lôi kéo Kiếm Hâm núp vào, không bao lâu sau, sau tảng đá lớn vài người chui ra khỏi đường hầm, hắn hạ thấp giọng châm biếm: “Trầm Ngạn Khanh cũng chỉ được đến thế thôi.”

”Có ý gì?” Kiếm Hâm nhìn chằm chằm động tĩnh nơi đó, buột miệng hỏi một câu, người luyện võ tai thính mắt tinh, hí mắt nhìn tỉ mỉ, chỗ kia có năm người, đều mặc nam trang, xem thân hình hẳn đều là nữ tử, trong đó một người có bóng lưng vô cùng quen thuộc, nàng không xác định nói:“Triệu Hân Linh? Nàng ta muốn làm gì?”

”Ngươi đoán xem.” Phong Nhã Tụng cười nhạo, “Nửa đêm, khẳng định không phải là chuyện tốt.”

”Chúng ta có nên ngăn cản hay không?” Kiếm Hâm nắm thật chặt kiếm trong tay, ngọn lửa trong mắt cháy sáng, hôm nay nhất định phải dạy dỗ ả họ Triệu một trận nên thân, hừ, thù mấy ngày trước nàng vẫn còn nhớ kỹ.

”Không vội, bắt trộm phải bắt tận tay, xem bọn họ muốn làm gì đã.” Mặt Phong Nhã Tụng khá thoải mái, nhưng trong lòng lại thầm nói, với tính tình của Trầm Ngạn Khanh, sao có thể sơ ý đến vậy? Chẳng lẽ là cố ý làm thế?

Hai người còn chưa biết chuyện Tàng Bảo Các bị trộm, bằng không đã sớm tiến lên bắt người rồi.

Phía bắc ngọn núi có một con đường hẹp quanh co nối thẳng đến cửa cung, Triệu Hân Linh mang theo bốn tử sĩ theo đường hầm chui ra, thời gian vừa đúng, vừa vặn tránh thoát thị vệ tuần tra. Từ nhỏ nàng ta lớn lên ở Vô Trần cung, mọi việc trong cung đương nhiên quen thuộc.

Lòng Huyết Kiều Nhi không yên, hôm nay các nàng gây chuyện dưới mắt hổ, nếu bị bắt, không tránh khỏi kết cục thê thảm, “Chủ nhân, chúng ta an toàn rồi chứ?”

Triệu Hân Linh lộ vẻ lo lắng, mọi hành động hôm nay của nàng ta đều là bị ép buộc, chuyến đi này sẽ không có ngày về, nén lại nỗi lòng phức tạp, nói: “Yên tâm đi, đường hầm này có trước khi Vô Trần cung được xây, đã nhiều năm chưa một lần dùng đến, không ai biết đâu, đi xuyên qua con đường nhỏ này là an toàn rồi.”

Đoàn người hạ thấp thân mình, bước ra rời chỗ ẩn nấp.

Phong Nhã Tụng trừng mắt nhìn, hai người vô cùng ăn ý theo ở phía sau, muốn nhìn rõ điều khó hiểu trong đó.

Đi một lúc khoảng một nén hương, khi trước mắt chính là đường xuống núi, Kiếm Hâm kéo Phong Nhã Tụng lại, nhẹ giọng nói: “Phong huynh, không ngăn cản thì sẽ không còn cơ hội nữa.”

Phong Nhã Tụng huýt sáo một hơi, hai người không che giấu nữa, nhảy đến sát phía sau bọn họ, thỉnh thoảng nói vài câu châm chọc, như mèo vờn chuột.

”Chủ nhân, phải làm sao đây?” Huyết Kiều Nhi cắn cắn môi, thật đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, sớm biết vậy thì đã bảo người đến tiếp ứng rồi.

Triệu Hân Linh vẫn duy trì vẻ bình thản, kết quả tệ nhất là gì? Bị bắt trở về mắng cho vài trận hoặc bị giam cầm một khoảng thời gian? Bất kể thế nào, cũng không thể lấy mạng của nàng ta, cùng lắm thì nhờ phụ thân phái người tới cứu, nàng ta tức giận quát lớn một câu, “Hoảng gì chứ, còn không đi mau.” Ngoài miệng nói thật bình thản, trong lòng lại là một dạng khác, nội lực dồn lên hai chân, tăng tốc độ chạy như bay.

Ban đêm yên tĩnh không một chút gió, chỉ có tiếng lá khô xào xạt dưới chân, người chạy người đuổi, đều mạnh mẽ dồn sức, không ai chịu dừng trước, khi đã thấy cửa ra ở phía trước, Triệu Hân Linh lại bị ép dừng bước.

Phía trước đứng hai người, một nam một nữ, quần áo đều có chút hỗn độn, hẳn là đã từng đánh nhau.

Nam tử nghiêng thân mình, cản đường các nàng, mỉm cười nói: “Nửa đêm sương lạnh, tiểu sư muội muốn chạy đi đâu?”

”Nhị sư huynh, huynh… sao lại ở đây?” Dù điêu ngoa tùy hứng thế nào, đã làm chuyện xấu thì vào giờ này khắc này sẽ sinh ra vài phần chột dạ, cắn môi lui về sau vài bước, đáng tiếc đường lui phía sau cũng bị người cản lại.

Kiếm Hâm ôm kiếm đứng đó, “Ôi, Ngũ cô nương, ta chào hỏi ngươi, ngươi chạy gì chứ?” Thù mới hận cũ chồng chất, ngươi còn ngu ngốc vọng tưởng tranh giành tình nhân với Kỳ Kỳ? Phải xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.

Phong Thiển Ảnh có chút ngoài ý muốn nhìn đệ đệ nhà mình và Kiếm Hâm, trừng mắt nhìn, trong lòng có chút suy tính, tâm tư chợt lóe, hắn xem xét nhìn Triệu Hân Linh, mở miệng cười, “Trong cung bị mất vài thứ, ta nghe nói kẻ trộm sẽ xuất hiện trên con đường này, nên cố ý đến chờ, ta chờ kẻ trộm, lại chờ được tiểu sư muội.”

Triệu Hân Linh biến sắc, tim tự giác đập nhanh hơn, nàng ta vô cùng vô tội hỏi: “Sư huynh, huynh không hoài nghi muội trộm thứ gì đó chứ?” Đồng thời thủ thế đánh về phía sau, từ nhỏ nàng ta lên núi tập võ, công phu đương nhiên không kém, không đánh một trận lại giơ tay chịu trói? Tuyệt không thể nào.

Huyết Kiều Nhi vừa nhìn thấy chủ nhân thủ thế liền hiểu rõ, trong tay áo sớm đã chuẩn bị đủ loại thuốc mê, có chút xôn xao liền ném ra ngoài. Thừa dịp tầm mắt bọn họ bị che khuất, ba vị tử sĩ khác dũng cảm bất ngờ liều chết xông tới. Huyết Kiều Nhi kéo cánh tay Triệu Hân Linh ném thuốc rồi chạy trốn.

”Không biết tự lượng sức mình, dám dùng độc trước mặt ta, muốn chết à. Thiển Ảnh, nơi này giao cho ta, chàng đi bắt người.” Tuyết Nữ cười lạnh, tay áo dài vung lên, nháy mắt không khí liền khôi phục như cũ.

”Chơi đùa nhẹ tay một chút, giữ người sống.” Phong Thiển Ảnh dặn dò một câu, thân hình di chuyển, như gió phất qua cành liễu.

”Làm chuyện xấu còn muốn trốn.” Kiếm Hâm nhìn chằm chằm vào hành động của Triệu Hân Linh, thấy nàng ta muốn chạy trốn liền lập tức đuổi theo, không phải hoài nghi Phong Thiển Ảnh không thể lấy một chống hai, thật sự là ả họ Triệu kia rất thích tỏ vẻ, không thể để ả ta chạy thoát.

”Này, bình tĩnh đã.” Phong Nhã Tụng vỗ vỗ bột thuốc trên người, chậc chậc hai tiếng rồi vẫn tùy nàng ấy. Hắn đứng một bên xem Tuyết Nữ lấy một chống ba, căn bản không định tiến lên hỗ trợ, hừ, với nàng ta, cũng không có ấn tượng gì tốt.

Phong Thiển Ảnh giằng co suốt đêm, cơn tức luôn đè nặng, dù nén giận cũng không khoan dung, chân như gió đảo qua trực tiếp ngăn cản đường đi của các nàng, “Làm chuyện xấu còn muốn chạy?” Trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt như thế, hắn vừa định ra tay, liền thấy Kiếm Hâm đánh giết tới đây, khiến hắn thật khó hiểu, tiểu sư muội chọc tới nàng ta khi nào? Tiểu sư muội à, muội gây thù hằn cũng quá nhiều rồi.

”Tiểu sư muội, muội lý trí một chút, không nên ép ta ra tay, nên ngoan ngoãn đi cùng ta một chuyến.” Dù sao cũng đã sống cùng nhau nhiều năm, muốn nói không có chút tình cảm nào tuyệt đối là gạt người.

”Sư huynh, muội. . . .” Triệu Hân Linh cố tình xin khoan dung, ngặt nỗi người trước mắt không phải đại sư huynh cũng không phải tam sư huynh, mà là Nhị sư huynh tâm tình vô cùng bất định, nàng ta mồm mép van xin có tác dụng có hiệu quả gì đâu chứ? Chẳng lẽ cứ vậy mà trở về? Chờ đợi nàng ta sẽ là gì? Theo bản năng nàng ta sờ sờ vật trong lòng.

Phong Thiển Ảnh vẫy tay ngắt lời của nàng ta, “Tiểu sư muội, ta không muốn nghe muội kể khổ, việc đã xảy ra, giải thích gì cũng không tác dụng, có lời gì thì về cung, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”

Kiếm Hâm một kiếm tung hoành, bắt được Huyết Kiều Nhi, vui sướng khi người gặp họa hỏi: “Thiển Ảnh, nàng ta làm ra tội ác tày trời gì rồi sao?” Lại còn ngồi xuống từ từ nói, ngươi lừa quỷ hả.

Phong Thiển Ảnh nhíu mày, trương vẻ mặt ngập ý cười tiến lên nâng cằm Huyết Kiều Nhi, không nhẹ không nặng vỗ vỗ mặt nàng ta, trước khi nàng ta cắn lưỡi tự sát liền tháo khớp cằm của nàng ta, “Úi chà, làm chuyện xấu còn muốn trốn, trốn không thoát liền muốn chết? Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy, trước khi chết phải nói rõ mọi chuyện về Huyết Y Môn đã chứ, đừng tưởng rằng ngươi chết là có thể giúp chủ nhân ngươi tránh thoát trách nhiệm.”

Thân thể Triệu Hân Linh không khống chế được mà run lẩy bẩy, liều chết không nhận, “Nhị sư huynh, huynh đang nói gì vậy?”

Phong Thiển Ảnh thu hồi vẻ mặt bất cần đời, sâu trong đôi mắt bắt đầu đọng sương, cực kỳ chăm chú hỏi: “Tiểu sư muội, ta đang nói gì, không phải trong lòng muội đã rõ rồi sao?”

Triệu Hân Linh giấu vẻ mặt bối rối, cúi đầu, “Nhị sư huynh, muội thật không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.