“Tiểu Trầm, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào? Cứ thoải mái nói thẳng ra.” Tửu Công thổi râu trừng mắt, chống lại loại ánh mắt dùng cả nửa ngày kia
của hắn, thằng nhóc thối tha này đã có chủ ý, sao không thèm đếm xỉa đến lão.
Trầm Ngạn Khanh không chút để ý, cười nói, “Lão gia tử, sao ngài
lại nói thế? Cái ta nghĩ đến đều là chuyện nhà, các vị có việc quan
trọng hơn sao?” Đương nhiên, bọn họ nghĩ thế nào lại càng không ở trong
phạm vi lo nghĩ của hắn.
Mọi người trông mong nhìn hắn, cảm thấy so với kêu lên phản bác thì như thế quan trọng hơn.
”Ngươi dẹp cái vẻ giả bộ hồ đồ để thăm dò đó đi, đại hội võ lâm, rốt cuộc ngươi có thể ra mặt đến đó hay không?”
Trầm Ngạn Khanh chẳng lộ vẻ gì, thản nhiên nói: “Phải xem tâm trạng.”
Mọi người oán thầm, vậy tâm trạng ngươi phải tốt hay không tốt thì mới đi? Ngươi cho một đáp án chắc chắn đi chứ.
”Ngươi đừng có giả vờ trước mặt ta, nếu ngươi không đi, vào giai đoạn
mẫn cảm này ngươi tới Lâm Nghi làm gì?” Tửu Công xem như đã hỏi ra tiếng lòng của bọn họ, ôm hy vọng yên tĩnh đợi câu trả lời của hắn.
Trầm Ngạn Khanh liếc mắt quét mọi người đang ngồi một cái, cười nói:“Trên đường đến thăm người thân, đi ngang qua trang viên nhà mình, ở
chơi mấy ngày, có vấn đề sao?”
Hay cho câu trả lời ngắn gọn hợp lý, đây là ‘trả lời có lệ’ một cách trắng trợn.
”Vô liêm sỉ, ngươi nghĩ rằng lão già ta đây không đánh lại ngươi, cái
đuôi của ngươi liền có thể vểnh lên đến trời, đúng không? Mọi người ở
đây chờ ngươi nửa ngày, ngay cả một lời chắc chắn ngươi cũng không cho,
lão hỏi ngươi, đối với U cốc, rốt cuộc ngươi có thái độ gì.” Tửu Công
thu hồi vẻ lười nhác, vỗ một cái rầm lên mặt bàn.
”Ngài đừng tức giận, có chuyện từ từ bàn bạc.”
”Cái thái độ chọc người tức chết đó có gì hay mà phải bàn? Lập tức cho
một lời chắc chắn đi.” Ông ấy đứng dậy khỏi ghế, hai tay chắp sau lưng
đi lòng vòng trong sảnh.
”Lão gia tử, ngài đang gây khó dễ đó. Không chết không ngừng hay biến
chiến tranh thành tơ lụa, đều phải xem tình huống mới xác định được.”
Tửu Công nổi giận, mọi người nói miệng đắng lưỡi khô, hắn lại chế giễu,
không nói được một câu thành thực, “Thằng nhóc thối tha, bớt dài dòng
đi.” Nhún người nhào tới, Phương Tháp vội vàng ngăn cản, vươn cánh tay
ôm lão gia tử nhà mình, ngẩng đầu nhìn Trầm Ngạn Khanh, giọng nói vang
dội đầy sức mạnh, “Trầm cung chủ, bất kể thế nào, sau này chúng ta đều
sẽ theo ngài.”
Phương Tháp nói ra, lời có chút vô lại, da mặt cũng đủ dày, người bình thường thật không thốt ra nổi.
Đám người Đặng Húc cũng hùa theo, “Trầm cung chủ, từ nay về sau, chúng
ta chờ nghe ngài sai bảo, xin Trầm cung chủ hãy thu nhận.”
Trầm Ngạn Khanh cũng không kỳ kèo với bọn họ, đứng lên muốn nâng họ dậy, “Chư vị đều là trưởng bối của ta, các ngài như thế là đang làm khó ta
đấy.”
”Xin Trầm cung chủ hãy đồng ý.” Che chở bọn họ tránh thoát kiếp nạn này.
”Các ngài yên tâm, võ lâm vốn vẫn là võ lâm, không ai có thể khuấy đảo
gây sóng gió.” Đây chính là điều duy nhất mà hắn có thể hứa hẹn, “Được
rồi, hiếm khi các ngài lên núi, ở lại dùng một bữa cơm đi.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, mặc dù vẫn không có được lời chắc chắn, lại cảm thấy có chút an tâm, “Nếu đã thế, bọn ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Quân Nho và Phong Thiển Ảnh đưa Lăng Vân đến hậu viện, thảo luận mấy
chuyện trời Nam đất Bắc. Sao Lăng Vân có tâm trạng trò chuyện vui đùa,
hắn ta cũng không phải là người có thể che giấu tâm trạng, ỉu xìu ngồi
hóng gió.
Ngoài cửa sổ trồng mấy khóm Trúc xanh, đung đưa theo gió, Lăng Vân yên
lặng không có tâm trạng ngắm cảnh, giận dữ nói: “Thiển Ảnh, huynh cho ta uống Định Tâm Hoàn* đi.” (* thuốc an thần, thuốc trợ tim)
Phong Thiển Ảnh nằm trên giường mềm, trên cái bàn thấp bên tay phải đặt
một mâm hạt dưa, hắn cắn cực kỳ có tiết tấu, khát liền uống một ngụm
trà, cười cong mắt, “Huynh cứ thoải mái đi, thả lỏng tinh thần, rất
nhanh sẽ có kết quả.”
Quân Nho ngồi đọc sách ở sau bàn, nghe bọn hắn nói chuyện, thỉnh thoảng nhã nhặn cười cười, vẫn không nói gì.
Lăng Vân như đứng đống lửa như ngồi đống than, lông mày thô đậm thỉnh
thoảng giật giật, giống như hai con sâu róm, “Các huynh. . . huầy.”
Khiến ta sốt ruột chết mất.
”Bá bá.” Ngoài cửa có tiếng trẻ con non nớt truyền đến, Lăng Vân sững sờ tại chỗ, trẻ nhỏ nhà ai? Quá xinh xắn, hắn ta định bước qua, có người
còn nhanh hơn hắn ta.
Quân Nho bỏ quyển sách trên tay xuống, vươn người đứng dậy, ba bước biến thành hai bước lao ra đón, “Ninh Ninh ngoan.”
Trầm Ninh Ninh thay một bộ quần áo sạch sẽ, môi hồng răng trắng, xinh
xắn khiến tim người ta phải run lên, mềm giọng gọi ngươi một tiếng bá
bá, trái tim ấy, lập tức liền nhũn ra.
Khóe mắt đuôi lông mày Quân Nho đều chứa ý cười, quỳ một gối xuống ngay
cạnh cửa, nhìn thẳng vào bé con, “Ninh Ninh, con tự đến sao?”
Trầm Ninh Ninh lắc đầu, tay nhỏ bé đầy thịt không vịn khung cửa, mà leo
lên cổ hắn ta, cằm gối lên vai hắn ta, một đôi mắt to tò mò nhìn chằm
chằm Lăng Vân.
”Úi chà. . . Đây là bé con nhà ai, cho ta ôm với.” Tim ngứa tay ngứa, hận không thể ôm, hung hăng hôn hai cái.
”Con nói cho thúc ấy biết, con là người nhà ai?” Quân Nho nhịn không
được hôn một cái lên khuôn mặt non mịn của thằng bé, ôm lấy bé đứng ở
cạnh cửa, nhìn vào mắt bé.
”Nhà Kỳ Kỳ.” Trầm Ninh Ninh trả lời giòn vang, không chút sợ người lạ.
Lăng Vân nghi hoặc khó hiểu, tầm mắt dời về phía Phong Thiển Ảnh, “Thiển Ảnh, không phải là con của Trầm cung chủ chứ?”
”Huynh cảm thấy không thể sao?” Phong Thiển Ảnh buông hạt dưa xuống, vỗ
vỗ tay, đứng dậy cùng sóng vai với hắn ta, hắn cảm nhận được hơi thở của nương tử nhà mình.
Hai vị cô nương từ trong viện bước đến, một vị da trắng như tuyết, ngọc dung trầm tĩnh như nước. Một vị tóc trắng xõa dài, khí chất cao quý xa cách, gương mặt xinh đẹp như tiên nữ trên chín tầng trời.