Kỳ Kỳ, mấy năm nay, ta luôn mơ một giấc mộng, cảnh trong mơ khiến ta thực vô lực.
Mơ thế nào? Có thiếp không?
Đương nhiên rồi, có nàng cũng có ta. Kỳ Kỳ, dù nàng muốn đi đâu, đều phải đi chậm một chút, ta sợ không đuổi kịp nàng.
Trừ ở bên người chàng, thiếp còn có thể đi đâu? Cả ngày toàn nghĩ lung tung, rốt cuộc chàng mơ thấy gì?
Mơ gì ư. . . Chỉ có trong mộng nàng mới có thể đáp lại cảm tình của ta,
ta thật muốn ngủ không tỉnh dậy. Kỳ Kỳ, nàng nợ ta còn chưa trả, lợi
chồng lợi, đời này nàng luôn thuộc về ta, cũng chỉ có thể là của ta,
không được ta cho phép, thế nào cũng không được rời đi, lại càng không
được ra đi trước ta.
Tướng công, chúng ta còn có cả đời, thiếp biết chàng muốn gì, cho thiếp
thời gian, của thiếp cũng đều là của chàng, của chàng cũng đều là của
thiếp, thiếp và chàng nâng đỡ lẫn nhau, chẳng phân biệt thiếp và chàng,
được không?
Được, đương nhiên là được.
Nhưng mà. . . Rốt cuộc còn phải chờ bao lâu mới có thể nghe chính miệng
nàng nói thích? Hắn vẫn lo sợ bất an, suy đoán mỗi ngày, hận trong lòng
nàng đã tiêu tan chưa? Hắn không dám hỏi, rất sợ nàng nói không thích,
càng sợ nàng nói không còn hận nữa.
Không thích và không hận, rốt cuộc loại cảm xúc nào mãnh liệt hơn?
Bất kể là loại nào, hắn đều không chấp nhận được, thế nên không hỏi.
Lý Minh Kỳ là uy hiếp của hắn, là tình của hắn, là mạng của hắn.
Trên đời này, bọn họ là hai người thân thiết nhất, vì sao hắn còn muốn
nhiều hơn? Lòng tham không đáy, đòi hỏi vô tận, vĩnh viễn không biết
thỏa mãn.
Hắn cảm thấy chưa đủ, nàng biết, đều biết hết.
Đời còn dài, tội gì vội vã nói yêu?
Nói ít, làm nhiều, không phải càng chắc chắn hơn sao?
Nàng chôn tình ở đáy lòng, mỗi ngày chỉ dịu dàng cười yếu ớt với hắn.
Thấy hắn nôn nóng, nàng liền yêu nhiều thêm một chút, vậy không tốt sao?
. . . . . .
Sau khi thành hôn vẫn tương đối hài hòa, Trầm Ngạn Khanh yêu chìu nàng,
che chở nàng, nghe theo nàng, chỉ cần nàng mong muốn, liền không việc
nào không đồng ý.
Lý Minh Kỳ đã bái sư, đáng tiếc thân thể thật không cách nào để nàng tùy tiện làm theo ý mình, tuân theo lời su phụ dặn dò, mỗi ngày đều luyện
chữ, vừa luyện liền luyện mấy tháng, luyện thành nét Khải xinh đẹp như
hoa, nét bút vẫy vùng, tràn đầy khí thế.
Ngoài luyện chữ, nàng tính tính ngày, ngóng trông ngày đứa bé sớm sinh
ra. Bụng ngày một lớn, tim nàng như bị hòa tan, mỗi ngày đều vuốt bụng
cười ngọt ngào, chọc Trầm Ngạn Khanh ghen tuông lan tràn.
”Kỳ Kỳ, nàng nói xem, sau khi sinh bé cón, có phải nàng sẽ quăng ta ra
sau đầu không?” Người nào đó càng ngày càng bừng bừng lửa giận, khoanh
tay trước ngực, nghiêng đầu, nhíu mày, cười yếu ớt, nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.
Lý Minh Kỳ nghe vậy ngẩng đầu, “Mỗi ngày chàng đều hỏi một lần không
thấy phiền sao?” Nàng làm bộ bịt lỗ tai, tức giận u oán nói: “Hại lỗ tai thiếp nghẽn cứng luôn rồi.”
Thẩm đại cung chủ xoay đầu qua, “Kiếp này chỉ có một đứa bé này thôi.” Giọng điệu kiên quyết không thể dao động.
”Là ý gì?” Lý Minh Kỳ nghe ra khác thường trong lời hắn nói, nhíu mày nhìn hắn không rời.
Trước khi Phong Thiển Ảnh rời đi, hắn đã đòi một chén thuốc, cau mày uống cạn, từ nay về sau sẽ không thể có thêm con.
Trầm Ngạn Khanh vốn đang có chút chột dạ, nhưng nhìn bộ dáng của nàng,
khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, “Nàng nhìn đi, nàng đã hao gầy thành bộ
dáng gì nữa rồi? Đây là muốn có con hay là muốn mất mạng hả?” Trong lời
nói mang theo đau lòng.
Bụng càng lúc càng lớn, nàng chẳng những không béo mà còn gầy đi, khuôn
mặt mượt mà trước đây lộ ra cái cằm sắc nhọn. Thường ngày cũng bồi bổ
không ít, đáng tiếc đứa bé này rất biết dày vò, dời sông lấp biển, nàng
ăn không ngon ngủ cũng không yên, biết phải làm sao chứ?
Lý Minh Kỳ nhìn trái nhìn phải trong gương, khuôn mặt rõ ràng đẹp hơn lúc trước, “Trầm Ngạn Khanh, chàng ghét bỏ thiếp sao?”
”Nói hươu nói vượn.” Yêu thương cưng chìu còn không kịp, sao ghét bỏ
được, đứng ở sau ghế dựa, vòng tay ôm nàng, “Kỳ Kỳ, ta thương tiếc nàng
vất vả.”
Hơi thở ấm áp phun bên tai, Lý Minh Kỳ rụt bả vai, “Có chuyện thì từ từ
nói, cách thiếp xa một chút.” Nâng tay đẩy hắn, không muốn lòng vòng với đề tài nguy hiểm này, giúp hắn sửa sang lại vạt áo, cười lấy lòng, nói: “Tướng công, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
Nếu nàng không muốn nói, hắn sẽ làm theo ý nàng, thuận theo lời nàng
nói: “Hôm kia vừa đến Nhất Ngôn đường, hôm nay lại muốn đi đâu?” Ánh mắt dời đi, rơi xuống cái bụng tám tháng của nàng, ý gì không nói cũng
hiểu.
Lý Minh Kỳ vẫn rất tự giác, “Hôm kia là đi tiễn Thiển Ảnh cùng Tuyết Nữ, hôm nay coi như chàng đi cùng thiếp, không được sao?”
”Kỳ Kỳ, không phải ta đang ở cùng nàng sao?”
Lại bắt bẻ lời nàng, “Giống nhau sao? Rốt cuộc có được không?” Thái độ kiên quyết hơn rất nhiều.
”Có gì tốt?” Mày kiếm của Thẩm cung chủ nhếch nghiêng, giam giữ nàng trong lòng mình.
Hai tay Lý Minh Kỳ dùng sức đẩy đầu của hắn, tức giận, “Đêm nay chàng
đến thư phòng mà ngủ, nhìn chàng thiếp liền đau đầu.” Sao có thể để
chàng chiếm lợi nhiều thế được, dựa vào cái gì mà xoay đi xoay lại nàng
vẫn luôn chịu thiệt?
”Không được.” Không cần nghĩ, phải phủ quyết.
”Thiếp nói được.” Lý Minh Kỳ trừng mắt, nửa bước cũng không muốn lùi.