CHAP 3: Trận bóng giao hữu.
Tuy Avi và Ken mới vào trường chưa lâu nhưng cũng biết thế nào là
bóng rổ. Với chiều cao lí tưởng của 2 chàng, ngay lập tức từ lúc vào lớp đã bị bọn con trai trong lớp lôi kéo đi chơi bóng rổ. Avi vốn dĩ than
thiện, hơn nữa nhiệm vụ chỉ có bắt Ken, thế nên lúc rảnh rỗi vẫn chơi
với mấy đứa trong lớp. Ken thì đầu tiên cũng chẳng hứng thú gì. Lúc bọn
bạn hăm hở rủ rê thì cậu chỉ dùng khuôn mặt lạnh te mà buông một câu
-”Không có hứng.”
Thế đấy. Cái mặt chưng hửng của lũ bạn chẳng làm cậu phiền lòng, bước đi không ngoái nhìn lại một cái. Thế nhưng tình cờ nhìn thấy lũ bạn
chiều hôm đó hăng hái chơi trên sân, Ken bỗng thấy nóng người lạ. Sau
đấy cũng chẳng để ý gì nữa, lao vào chơi luôn.
Cứ thế, chỉ sau 2 ngày chơi cùng, lũ con trai trong lớp trước đó vẫn
hằng tự hào về tài bóng rổ của mình, ngay khi Avi cùng Ken gia nhập đã
lập tức trở thành cái nền cho 2 chàng thanh niên này, bởi đằng cấp của
họ, nói siêu đẳng cũng chẳng ngoa.
Sân bóng đông đúc những người. Vô địch khối 11 năm nay nghe nói có
một ngôi sao mới khá nổi. Chẳng khó khăn gì để nhận ra, ngôi sao không
ai khác ngoài cậu nhóc lúc sáng mặt mũi đỏ bừng tới gặp Vy Vy để xin
hẹn. Nghe đâu cậu ta vừa chuyển từ trường chuyên thể dục thể thao sang.
Chơi bóng rổ rất cừ. Nhờ có cậu ta mà đội bóng lớp cậu từ chỗ chẳng có
gì nổi bật trong trường, sau mấy trận đấu đã trở thành vô địch khối 11.
Khi đội bóng lớp Vy Vy bước vào sân, ngay lập tức tạo nên được làn
sóng ồ lên của khán giả. Không cần nhìn Vy Vy cũng đoán được nguyên do
là Ken với Avi. Vy Vy vốn dĩ không định đi, nhưng vì lớp đấu giao hữu
nên bọn con gái trong lớp ép cô đi. My My nhận nhiệm vụ tới thúc giục cô đã ngăn chặn thành công cái kế hoạch Makeno của Vy Vy. Lúc Vy Vy đang
định nhân cơ hội hỗn loạn để lỉnh về thì đã bị My My túm gáy, lôi xềnh
xệch tới sân bóng không chút thương tiếc.
Vừa vào sân, khối 11 đã tấn công ngay. Vy Vy không hiểu mấy về bóng
rổ. Thế nên dù có nhìn ngang dọc kiểu gì, Vy Vy cũng chỉ có thể kết luận vô địch khối 11 đang dẫn đầu tỉ số nhờ nhìn vào cái bảng to đùng ghi
kết quả. Lớp Vy Vy dường như chưa có ý định tấn công. Chỉ chơi nhịp
nhàng. Nhưng tới giữa trận, khối 11 có vẻ chủ quan lơ là phòng thủ. Lớp
của Vy Vy ngay lập tức nắm lấy sơ hở, tấn công dồn dập, thể hiện rõ đẳng cấp của Vô địch trường. Kết quả trận giao hữu thì không cần nói cũng
biết. Lớp Vy Vy thắng. Ngay từ đầu cái kết quả này đã rõ ràng rồi. Vy Vy có thể dễ dàng nhận xét, hầu hết khán giả đều không mấy ngạc nhiên
trước kết quả, đi xem đấu chẳng qua là để ngắm hot boy.
Vy Vy uể oải đứng dậy, nhìn sang My My.
-”Về được chưa vậy?”
My My không trả lời cô. Cô bé chỉ ngồi im đảo mắt nhìn theo một dáng
người. Rồi như không đắn đo gì, My My đứng dậy bước tới chỗ Avi.
Vy Vy tròn mắt nhìn theo My My như thể My My trúng tà vậy. My My
không mấy để tâm. Vẫn thẳng bước. Chỉ mất vài giây để Vy Vy hiểu ra My
My định làm gì. Cô nuốt nước bọt. Cái đồ ngốc ấy bắt đầu lộ rõ ra rồi.
Vy Vy đoán không sai. Khi Vy Vy đuổi kịp My My tới chỗ Avi đang đứng, cô nghe tiếng My My vang lên rành mạch
-”Avi. Cậu rảnh không? Chúng ta hẹn hò.”
Trong khi Avi với tất cả những người vây quanh, ngoại trừ Vy Vy ra,
đều trố mắt nhìn My My thì cô bé chỉ mỉm cười. Biết ngay mà. My My chẳng biết ngại bao giờ. Thích là muốn cho bằng được, không có khái niệm
nhường với bất kì ai trừ Vy Vy. Mấy hôm nay Vy Vy đã thấy lạ rồi. My My ở trên lớp tuy vẫn ngủ như thường, thế nhưng lúc tỉnh dậy vẫn cố đưa mắt
tìm Avi rồi mới ngủ tiếp. Vy Vy liếc một cái qua My My. Cô bé vẫn trưng
ra cái nụ cười làm bọn con trai điêu đứng ra. Liếc sang Avi, Avi vẫn
đứng im như tượng, miệng không khép lại nổi. Đối với Avi, Thiên sứ cấp
cao mà nói, chuyện tình cảm là tối kị.Trước giờ bọn con gái vây quanh
Avi chỉ tặng quà cho cậu là chủ yếu. Quá lắm thì cũng xin ôm một cái.
Avi không lấy gì làm nhỏ mọn, chỉ xem đó như là tình cảm bạn bè. Còn hẹn hò. Không phải là dưới nhân gian này tình nhân thường HẸN HÒ sao?
-”Thế nào?” My My lên tiếng hỏi, có vẻ hơi khó chịu vì phải đợi lâu.
Avi thì vẫn đứng im lìm, choáng không nói nổi một câu. Đám người xung
quanh bắt đầu lấy lại tinh thần. Tiếng xì xào cũng nổi rộ lên
-”Cô gái này là ai vậy? Sao lại dám rủ Avi của bọn mình hẹn hò chứ? Nó nghĩ nó là ai?” Một con bé lên giọng chảnh choẹ
-”Có phải My My 12A1 không? Gan gớm nhỉ, dám rủ Avi đi.”
-”Ui dời. Cũng loại thấy treo là đeo vào. Thật chẳng ra làm s
ao”
Vy Vy nghe bọn kia bàn tán mà nổi hết cả máu điên. Cô nổi xung lên
-”Này. Liên quan gì tới mấy người không hả?”
-”Chị Vy Vy cũng một giuộc với Con bé này hả?” Tiếng một đứa con gái õng ẹo vang lên, nghe là biết cố tình õng ẹo đưa đẩy.
-”Sao? Có vấn đề gì hả?” Vy Vy hất hàm
-”Đâu có sao đâu. Chỉ là thấy chị Vy Vy không hợp với loại gái này thôi.”
Vy Vy nghe thế mà sôi máu. Cái gì mà loại này loại nọ chứ? Cô gằn giọng
-”Loại này loại nọ gì? Ý cô là sao? Bạn ấy có thế nào cũng hơn cái
loại thọc mạch như cô. Còn mấy người.” Vy Vy đưa mắt quét khắp bọn lắm
chuyện vây quanh. “Không mau biến đi thì đừng trách tôi ác.”
Bọn con gái trong trường đương nhiên từng nghe qua tiếng Vy Vy. Chẳng ai dại gì mà đụng vào hết. Thế nên chỉ một lát sau đã rủ nhau lỉnh hết. Để lại Vy Vy, Ken, My My và Avi.
-”Cảm ơn nhé.” My My quay sang cười với Vy Vy.
-”Có gì đâu.” Vy Vy giả bộ ngó lơ. Rồi cô quay sang phía Ken đang lung túng không biết nên đi hay ở, kéo cậu đi khuất.
-”Này. Sao lại kéo tôi?” Ken bị lôi đi một đoạn mới vùng ra khỏi tay Vy Vy, thắc mắc.
-”Chẳng lẽ cậu định đứng đấy làm kì đà cản mũi hả?” Vy Vy không nhìn Ken, đáp vẻ hững hờ.
-”Ờ…”
Hình ảnh hôm qua lại vụt lên trong đầu Ken. Mặt cậu từ từ đỏ dần lên. Chết tiệt. Sao hôm qua tự nhiên lại hành động như vậy chứ? Đúng thật
là… Vy Vy thì vẫn im lặng. Cô không phải không ngượng. Nhưng lại trốn
tránh hình ảnh về nụ hôn hôm qua. Nhưng chính cái im lặng của Vy Vy làm
Ken thêm rối. Nếu cô nổi giận quát lên thì Ken còn dễ chịu. Hơn nữa, câu hỏi hôm qua của cậu Vy Vy vẫn chưa trả lời. Chẳng thà cô từ chối hẳn
còn đỡ hơn cứ để thế này. Tất nhiên là Ken chỉ mong muốn câu trả lời
không phải là từ chối. Hay là cứ liều hỏi một phen.
Ken thở hắt một cái. Cậu nhìn lên, đang định mở miệng thì thốt nhiên sững sờ.
Vy Vy đang ngẩng đầu nhìn trời. đôi môi hồng như khẽ mỉm cười, nhưng
lại như không cười. Mái tóc hôm nay được xoã ra, bay bay trong gió. Ken
không nhìn lên trời. Cậu không thắc mắc tại sao Vy Vy lại có vẻ mặt như
vậy. Ngay lúc này đây, trong mắt Ken chỉ có Vy Vy. Dường như cái chết
cũng không thể làm cậu rời mắt khỏi người con gái này. Không khác gì một bức tranh hoàn hảo. Vy Vy đẹp như một thiên sứ vậy.
-”Thiếu gia. Thiếu gia.” Kun khẽ hắng giọng, nhỏ thôi. Chỉ đủ đên Ken giật mình. Kun vừa đi loanh quanh về, nhìn thấy Ken như thế cũng có
phần ngạc nhiên nên khẽ nhắc cậu.
Ken lấy lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Vy Vy cũng thôi nhìn lên bầu trời trong xanh, quay sang nhìn Ken.
-”Ờ…” Ken hắng giọng. “Tôi có việc. Về trước đây.” Nói rồi nhanh chân bước thẳng, không ngoái lại nhìn.
-”Này.” My My hươ hươ tay trước mặt Avi, sốt ruôt. “Tóm lại có đi hay không?”
-”Ơ…” Avi lúc này mới tỉnh. “Đi đâu?”
-”Trời đất. Đi chơi với tôi.”
-”Ơ…” Avi cúi mặt, đôi tai đỏ bừng. “Không đi đâu.”
-”Sao lại không?”
-”Vì… Thì vì tôi không thích hẹn hò.”
-”Tốt thôi.” My My nhún vai. Thật ra thì cô cũng mang máng đoán ra
Avi sẽ không đi. Nếu đi thì đâu còn là Avi nữa chứ? Trước nay My My vẫn
biết. Avi đối xử rất tốt với mọi người. Nhưng tất cả cũng chỉ xem là
bạn. Không hề có tí tình cảm nào.
-”Xin lỗi.” Avi lí nhí. Thật mất mặt. Thiên sứ cao cấp mà phải đi xin lỗi người phàm. Chuyện này trước nay Avi chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng
mấy lần đi làm nhiệm vụ dưới trần gian Avi cũng học được chút chút. Ít
ra cũng biết làm người khác không vui thì phải xin lỗi. Avi không chắc
My My có buồn hay không. Nhưng cậu cảm thấy ít nhiều cũng cần có câu xin lỗi.
-”Không sao.” My My lại cười tươi. “Nhưng này. Tôi không từ bỏ đâu. Nhất định sẽ làm cho anh thích tôi.”
Nói rồi cô bé quay mặt bước đi, để lại Avi ngơ ngẩn với trái tim đang đập loạn xạ. Một lúc sau, cậu lắc lắc đầu, nói khe khẽ
-”Ngốc. Thiên sứ đâu biết tới tình cảm đó”
-”Hôm nay có phát hiện được tên nào không?” Ken ngồi trên chiếc ghế
đen, hỏi Kun. Cậu nhóc tiểu yêu vừa bay tà tà xung quanh Ken dò xét, vừa nheo nheo mắt, tay vuốt cằm, ra chiều “Thiếu gia yêu rồi hả?”. Ken
không những không nổi giận hay sút cậu nhóc bay dính luôn vào tường như
những lần cậu ta đùa hơi quá đà mà còn nhởn nhơ như không thấy, không
nghe, không biết
-”Hình như có ạk.”
-”Sao lại hình như?” Ken nheo mắt
-”Lúc chiều tôi có thấy mang máng một bóng đen. Nhưng hắn nhanh quá. Nên không biết được là oan hồn hay thần chết.”
-”Vậy hả? Đằng nào cũng không có việc gì. Cứ đi xem đã. Thấy hắn ở đâu?”
-”Cánh đồng cỏ cạnh Hồ Uyên Ương.”