"Cô điên rồi à?" Lăng Kiệt tiến đến định kéo Băng Tâm lại nhưng không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rơi xuống dưới mà không có gì bảo hộ.
Nhìn bóng dáng mỏng manh rơi xuống không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, trái tim như bị ai đó bóp chặt đau đến không thở nổi.
"Chị hai chị làm gì vậy." Thấy Băng Tâm rơi xuống, Hàn Long, Lưu Ly và Tường Vy đồng thời cả kinh hét ầm lên.
Phía dưới thuyền thấy người không có gì nhảy xuống chỉ là nhàn nhạt liếc qua không thèm để ý đến. Nhưng đến khi bóng dáng một người nhàn nhã ngồi trên lan can thuyền thì ai cũng trợn tròn mắt, cằm đều như sắp rơi hết xuống đất.
Băng Tâm vừa nhảy xuống đã nhanh tay phóng sợi dây quấn vào cửa của máy bay mà không ai hay biết để nhìn mình như có cảm giác là đang rơi từ trên không xuống. Khi rơi tự do như thế cô cảm giác rất thoải mái, thật sự là rất kích thích tại sao ai cũng lo lắng vậy nhỉ? (hờ câu hỏi ngây thơ nhất của năm)
Chẳng bao lâu bóng dáng Băng Tâm đã đạp vững vàng trên thuyền, tất cả mọi người còn đang bị bất ngờ thì cô đã nhanh chóng di chuyển.
Tâm dùng tốc độ nhanh nhất rút chiếc vòng cổ tạo ra một con dao găm sau đó nhẹ nhàng di chuyển dễ dàng cứa thẳng vào động mạch cổ của những người đứng trên mạn thuyền.
Đám người vừa còn coi thường không thèm liếc mắt đến Băng Tâm giờ đây đều từng người từng người một trợn tròn mắt ngã xuống đất, trong mắt vẫn còn vài tia king hoàng cuối cùng trong đời.
Chưa tới 2 phút, toàn bộ người đứng trên thuyền đều chết không nhắm mắt mà không kịp kháng cự dù chỉ một lần.
Máu dòng máu đỏ tươi, tanh tưởi trào ra lênh láng khắp nơi. Đối với những con người kia họ chỉ cảm thấy cổ rất đau đau tới mức không rõ ràng, thật không ngờ lại bị hạ gục trong tay một con nhóc miệng còn hôi sữa.
"Muốn lớn tiếng với tôi. Đợi kiếp sau đi." Tâm nhếch môi cười lạnh nhìn những cái xác thấm đẫm máu trước mặt. Đây đúng là cảnh đẹp tuyệt vời, màu máu này đúng là rất tươi đẹp, chỉ có thể trách bản thân những người này không tự lượng sức mình mới dẫn đến cảnh tượng này.
Ở trên máy bay ai cũng há hốc miệng nhìn cảnh trên thuyền, thật sự là quá độc ác mà giết người không chớp mắt xem ra là thế này đây.
"Tấn công lên các thuyền còn lại, nhớ là đừng để hỏng món hàng nào." Băng Tâm bắt đầu bước vào trong thuyền đồng thời ra lệnh cho bọn người Tường Vy.
"Rõ." Họ trả lời ngắn gọn rồi cũng chuẩn bị đáp xuống các thuyền khác một cách nhanh chóng nhất.
Tâm tiến vào trong khoang thuyền giết chết từng người từng người một, chẳng bao lâu sau mùi máu tanh đã tràn ngập không khí.
Phía bên kia Hàn Long, Tường Vy, Lưu Ly cùng các thuộc hạ mà Băng Tâm mang theo cũng phối hợp một cách nhuần nhuyễn để tiêu diệt toàn bộ đám người còn lại. Tất cả họ đều dùng súng kẹp người vào thang dây được thả giữa không trung mà bắn chết toàn bộ.
Tất cả họ đều bắn rất chuẩn khiến tất cả kẻ chống đối phải chết cho dù cơ thể bị gió từ biển và cánh máy bay khiến những người bình thường không thể ngẵm bắn chuẩn được.
Lăng Kiệt nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi nhíu mày, những người này quả thật là có thực lực không nhỏ. Nhìn về phía Hàn Long cũng khiến anh rất bất ngờ, trước nay cứ tưởng cậu ta chỉ biết sử dụng máy tính, không ngờ kỹ thuật bắn súng cũng lợi hại như vậy.
Bạch Long giờ này cũng muốn rớt cằm ra luôn rồi, không biết những con người kia được đào tạo kiểu gì mà lại biến thái như vậy. Nhìn bóng dáng lung lay của Tường Vy ở phía dưới trái tim đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng, anh đặt tay lên trái tim nhìn xuống phía dưới, rốt cuộc mình bị sao vậy.
"Đã giải quyết xong toàn bộ rồi chị hai." Chẳng bao lâu sau đã có hàng loạt tiếng báo cáo truyền đến tai Băng Tâm
"Tốt, xuống kiểm tra lại số hàng đi." Tâm nhẹ nhàng phân phó, bọn tiểu quỷ này hành động cũng chậm chạp quá đi
"Vâng." Nói rồi hàng loạt người từ máy bay nhảy xuống các thuyền kiểm tra kỹ lưỡng số vũ khí.
Trên các thuyền chiếc thuyền vũ khí đều được giấu cẩn thận dưới ghế, trong phòng vệ sinh, khu để đồ.....
Nhìn những chỗ dấu hàng mặt mày Lãnh Băng Tâm ngày càng trầm xuống, cả người tỏa ra hơi thở lạnh băng. Đúng là một lũ ngu ngốc, số hàng bạc tỷ như vậy mà chúng nỡ lòng nào để ở những nơi bẩn thỉu như vậy. Đúng là không có giáo dục!
Ở bên các thuyền khác Hàn Long, Lưu Ly và Tường Vy cũng thấy cảnh tương tự như vậy, trong lòng họ đang không ngừng cầu nguyện cho người đứng sau vụ này. Chỉ nghĩ đến thái độ của Băng Tâm trong vài phút nữa thôi là cả 3 đều cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi đổ không ngừng.
"Lập tức trở về." Đúng lúc này giọng nói của Băng Tâm truyền đến khiến mọi người than thở trong lòng, ai chả biết nếu người khác động đến các sản phẩm súng đạn của Lãnh Băng Tâm từ trước đến nay đều phải chịu trừng phạt tàn khốc nhất.
Tất cả đều trở về máy bay chỉ để lại một số người để đưa số hàng về đất liền hoàn thành giao dịch. Hàn Long, Lưu Ly, Tường Vy đều trở về cùng một máy bay hơn nữa mặt ai nấy đều đen thui khiến cho Bạch Long tò mò.
"Các người sao lại có vẻ mặt này?" Bạch Long nhíu mày nhìn 3 người trước mặt
"Chiến tranh thế giới sắp bùng nổ." Lưu Ly nhăn mặt
"Ngày tận thế đến." Hàn Long thở dài
"Chúng ta sắp gặp họa." Tường Vy bổ sung, vẻ mặt cũng đưa đám hệt như hai người kia.
"Là sao?" Bạch Long không hiểu gì hết
"Vừa rồi chúng tôi xuống kiểm tra số súng đạn bị cướp đi ở dưới thuyền." Hàn Long nói một câu.
"Thấy những kẻ đần kia giấu súng đạn ở những nơi bẩn thỉu." Lưu Ly tiếp lời
"Chị hai ghét nhất việc những thứ mình mình làm ra không được coi trọng." Tường Vy thở dài
"Ừ thế thì sao?"
"Tất nhiên là cơn giận sẽ chút xuống đầu chúng tôi rồi." 3 người tâm tình không tốt liếc xéo Bạch Long.
"Đã hiểu." Bạch Long vuốt chóp mũi, anh còn hỏi thêm câu nữa chắc chắn sẽ bị 3 người này cho một trận mất.
... ...... ...
Ở phía chiếc máy bay còn lại, Lăng Kiệt sớm đã thấy từ lúc quay trở lại vẻ mặt Băng Tâm rất khó coi.
"Có chuyện gì vậy?" Lăng Kiệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt băng lãnh ngàn năm không đổi để hỏi người phụ nữ bên.
"Không vui." Tâm nghiến răng nghiến lợi phun ra 2 từ, cô ghét nhất người khác hỏi mình trong lúc tức giận nhưng vì đối phương thực lực cũng khá mạnh nên kìm nén không phát tiết như với đám đàn em.
Nhìn vẻ mặt kìm nén tức giận của người bên cạnh Lăng Kiệt cũng không hỏi thêm mà chỉ lẳng lặng ngắm nhìn Lãnh Băng Tâm. Anh chợt nhận ra từ lúc gặp cô tâm tình không còn bình thản như trước được nữa mà thỉnh thoảng thay đổi nhanh chóng đến bản thân cũng thấy xa lạ.