Ác Quỷ Trong Tim Tôi

Chương 17: Chương 17: Sức Mạnh Của Đế Vương




“Chiến thôi!”

Nói rồi cô xông lên, lấy thanh roi của mình quấn lấy một con người máy gần đó nhất kéo lên trời.

“Hì. Chưa hết đâu. Hoàng Long, hãy cho ta mượn sức mạnh của ngươi.”

Sợi roi cô đang cầm phát ra một luồng ánh sáng nhẹ trông vô cùng bình thường nhưng. . .

Xẹt xẹt. Phừng.

Con người máy bỗng xẹt điện dữ dội rồi bốc cháy. Trước cảnh tượng đó, tên mặt hộp ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ như mới gặp sinh vật kỳ bí. Ông ta lập tức la lên.

“Là Hoàng Long Thiên Cốt Tiên - một trong Thất Thần Khí huyền thoại sao? Không thể nào! Mau, mau lấy cây roi đó cho ta!!!”

Bọn robot ngưng cử động trong chốc lát, sau đó đổi hướng sang tấn công cô.

“Tới đây, chị chấp hết mấy cưng.”

Cô khiêu khích. Nó nãy giờ vẫn không làm gì cả, chỉ đứng quan sát. Nhưng khi phát hiện ra điều gì đó, nó liền nhảy lên người bọn robot và phóng đi mất trong lặng lẽ.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ở một dãy hành lang lạnh lẽo, những ánh đèn trắng mập mờ như muốn dập tắt bất cứ lúc nào. Nó bước đi, quan sát kĩ xung quanh.

Nhiều bẫy thật!

Nó thầm nghĩ. Bước chân mỗi lúc một nhanh thêm, nhanh chóng né được tất cả công tắt xung quanh, rồi cuối cùng dừng lại trước một bức tường.

Ngõ cụt?

Một ý nghĩ chợt loáng lên nhưng liền bị dập tắt bởi nếu đặt nhiều bẫy ở đây có nghĩa là nơi này đang cất giữ một thứ gì đó rất quan trọng, đó là lẽ tự nhiên. Nó bắt đầu khởi động khả năng của đôi mắt. Trong lòng trắng mắt hiện lên một vòng màu xanh như dòng nước xoay quanh con ngươi. Tầm nhìn của nó bắt đầu mở rộng lên, những bức tường đều biến thành những sợi chỉ sáng liên kết với nhau.

Thấy rồi!

Lấy bàn tay áp sát lên một vị trí bên trái bức tường, nó liền dùng sức đẩy vào. Những viên đá ở các phần rãnh rơi xuống, còn bức tường di chuyển về phía sau. Dần dần, một căn phòng hiện ra ở phần tường bên phải. Nó tiến vào. Bên trong là một căn phòng lớn với các máy móc thiết bị được nối với nhau bằng các sợi dây chằn chịt. Những máy tính lớn đang chiếu hình ảnh ở căn phòng mà nhóm của cô đang chiến đấu. Nhưng chỉ có một vài máy nhỏ phía dưới là đang hiện những thông tin về các loại robot. Nó liền mở tất cả các tập tin trong máy ra. Nghĩ nghĩ một chút, nó liền nhấn bàn phím.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Rầm.”

Một con robot ngã xuống. Shiro nhoẻn miệng cười rồi tiếp tục nâng cây súng máy to tướng lên và nhả đạn.

“Lâu rồi mới dùng lại thứ này, phải nói là cảm giác này tuyệt thật!”

Cô đạp một con robot rồi tiếp tục quất roi. Tên boss tức đến nghiến răng.

“Cô đang làm trò gì thế? Nhanh xử bọn chúng đi chứ!”

Dù bị ông chủ nói như thế nhưng Aoi vẫn im lặng. Suốt mấy năm ở bên bọn nó, Aoi đã thấy rõ sức mạnh của họ. Dù nhìn bề ngoài vậy thôi nhưng đảm bảo là cả nhóm người này không hề bình thường. Nhất là bang chủ cũng chính là Bạch Nguyệt Băng. Tuy nhìn yếu ớt lười biếng nhưng sức mạnh thật sự thì. . .

Xẹt.

Tiếng rích điện vang bên tai đã kéo Aoi thoát khỏi dòng suy nghĩ vu vơ của mình. Cô (Aoi) nhảy lên định né nhưng lại không kịp. Sợi roi đã nhanh chóng quấn lấy người cô (Aoi).

“Chị Aoi, em không muốn làm vậy đâu nhưng chị đã phản bội tổ chức nên em đành phải giết chị. Tôi, Vân Tuyết Thiên Lam, nhân danh trưởng lão thứ hai của bang Phantom, tôi xin tuyên án tử cho Aoi vì tội phản bội! Tử hình.”

Cô lạnh lùng dùng roi siết chặt thân thể Aoi lại. Máu từ từ rỉ xuống.

“Dừng lại!”

Một cậu bé chạy tới đứng chặn trước thân thể Aoi. Cơ thể cậu hằn đầy vết thương đã dần biến thành thẹo. Đôi chân run rẫy nhưng vẫn đứng vững đối mặt với ánh mắt sắc bén của Thiên Lam. Mái tóc bạc rũ xuống, còn vương một ít máu khô. Đôi mắt xanh trong veo ẩn sau hàng lông mi cong vút. Những giọt nước mắt lăn trên gò má tròn mũm mĩm. Khuôn mặt này khiến ai nhìn vào cũng thấy vô cùng dễ thương hút người.

“Chị không được làm hại chị hai của em!”

Giọng nói trong trẻo thoát ra từ cái cổ mịn màng trắng của cậu bé. Cô giật mình nhìn cậu bé, đồng thời sợi roi cũng được nới lỏng ra.

“Em là. . .”

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vài phút trước, khi nó đang kiểm tra máy tính thì phát hiện ra ở dưới căn phòng còn có một căn hầm bí mật, mà lại nhốt dưới đó một cậu bé. Nó bước tới định mở cổng ra thì cậu bé bổ nhào tới, nước mắt rơi lã chã nhìn nó van.

“Chị ơi! Mau giúp em, chị gái em đang gặp nguy hiểm, bọn lão đại khu khác sẽ giết chị ấy mất. Chị ấy vô tội mà. Cũng chỉ tại em. Nếu em cẩn thận hơn thì. . .hức hức.”

Cậu bé lại khóc nức lên, tay níu áo nó mạnh hơn. Nó thở dài rồi bước tới mở khóa rồi rời đi, trước khi đi nó còn cho cậu bé một cái ngoắc tay, ý bảo cậu đi theo.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Bà làm ơn bỏ tính thấy người gặp nạn là dẫn theo đi. Nó hại tôi hơi bị nhiều rồi đấy!”

Cô khó chịu lên tiếng. Tuy nói như thế nhưng cô lại không có ý trách móc nó, chỉ muốn nhắc nhở nó chú ý hơn mà thôi. Nó nhìn cô một lúc rồi gật đầu.

“Bà không định nhớ lời nói của tôi đúng không?”

Cô lạnh mặt nhìn nó rồi lại nhìn cậu nhóc , khẽ thở dài rồi thu roi lại. Aoi từ trên không rơi xuống, ho sù sụ.

“Chị ơi, chị ơi. . .”

Cậu bé chạy tới, nhanh chóng dùng tay đỡ đầu chị mình dậy. Aoi khó nhọc mở mắt ra.

“Tio, em . . . không sao chứ? Khụ khụ. . .”

“Em không sao, chị đừng lo. Chị chờ em một chút, để em đi gọi bác sĩ.”

Nói rồi, cậu cẩn thận đặt chị mình xuống sau đó định chạy đi tìm cửa ra. Cô nhìn thấy cảnh đó, đưa tay đỡ trán, nhìn trời than.

“Cậu bé này bị ngốc à, không thấy chúng ta đang bị nhốt ở đây sao mà đòi tìm bác sĩ.”

Tio nghe vậy giật thót. Aaaaaaa, sao cậu lại quên việc này được chứ. Khẽ gõ một cái lên đầu của bản thân, cậu khẽ nhìn biểu cảm của cô rồi nhìn xuống đất và im lặng. Nó trao cô một cái ánh mắt vô cùng coi thường.

“Nè, tui đâu có làm gì sai đâu!”

Cô nhún vai. Nó chỉ nhìn cô một chút rồi bước tới chỗ của Tio và xoa đầu cậu bé. Cậu bé ngẩn đầu lên nhìn nó. Nó không nói gì, chỉ đẩy nhẹ cậu bé về phía chỗ của cô. Trong phút chốc, cơ thể nó biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Cô thở dài đi dến chỗ của Tio, lấy bàn tay của mình che mắt cậu lại.

“Mau bắt hết bọn chúng cho ta.”

Tên mặt hộp tức giận la toáng cả lên nhưng bỗng nhiên, nó đột ngột xuất hiện trước mặt khiến tên đó ngỡ ngàng.

“Ngươi . . .”

Cơ thể hắn ta đột nhiên cứng đờ lại, mắt trợn tròn nhìn nó sau đó quỳ xuống.

“Đây là . . .”

Shiro buông hạ vũ khí xuống, ngỡ ngàng nhìn cảnh trước mắt. Kuro cũng không kiềm chế được nhìn chăm chú về phía nó. Cô nhàn nhã nói.

“Đúng, đó là Sức mạnh của Đế Vương.”

Đôi mắt của nó lập lòe tinh quang, nhìn chầm chầm vào tên mặt hộp, miệng khẽ nói ra hai từ.

“Chết đi.”

Cơ thể tên đó bỗng bay vụt vào bức tường bê tông phía sau khiến bức tường nức một mảng lớn, đầu hắn ta cũng không thể chịu nổi mà tan nát, máu thịt lẫn lộn. Cả không gian trong phút chốc im lặng nhìn, ai cũng hít một ngụm khí lạnh. Cả quá trình này nó chẳng hề động tay chút nào. Bức tường đổ mở ra một khoảng trống lớn, đất đá nhanh chóng dìm thi thể vào trong. Nó lặng lẽ bước ra bên ngoài. Cô thấy vậy liền nhanh chóng đánh ngất Tio và ôm cậu bé đi theo sau. Shiro và Kuro cũng đỡ Aoi đi ra ngoài.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Aoi nhanh chóng được đưa vào bệnh viện lớn nhất thành phố chữa trị và qua cơn nguy kịch. Tio đảm nhiệm việc canh túc suốt đêm khiến cậu bé thấm mệt và thiếp đi. Shiro và Kuro thì được nó giao nhiệm vụ giúp đỡ Tio. Còn nó thì được cô đưa về biệt thự nghỉ ngơi. Khi chắc chắn là nó đã ngủ, cô lẻn ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.