‘ Gió thổi ngang qua nơi miền kí ức ngập tràn...
Để ta lại một mình cùng nỗi nhớ không tên...”
Tiếng đàn bỗng chốc ngừng lại bởi câu nói của Rody. Ánh mắt Marry chứa nhiều xúc động.Nàng trầm mặc hồi lâu! Câu nói của Rody cứ văng vẳng bên tai nàng: “ Marry, tôi yêu cô”Marry cười nhạt. Rodey yêu nàng? Anh có thể yêu nàng sao? Nhưng nàng đâu thể yêu anh... Tuyệt đối không thể. Nhiều đêm thức giấc, chợt nhìn thấy anh bên mình, tim nàng đau nhói, rồi bỗng nhiên nước mắt âm thầm tuôn rơi...
Trời vẫn vũ mây đen, gió thổi mạnh. Nàng một thân váy xanh tựa hoa hồng phiêu lãng, tự cao, tự đại, nhưng lại yếu đuối và mỏng manh hơn cả. Nhìn nàng thế này, đừng trách anh không kiềm chế mà nói ra tình cảm của mình. Là anh vẫn yêu nàng, Từ trước đến giờ không hề thay đổi, dù cho nàng không thích anh, cho dù nàng không để ý đến anh, cho dù nàng không đáp lại câu nói này...
-Rodey!Đến bên ta
Giọng nói lạnh lùng của Marry lại cất lên. Nàng rất muốn dùng giọng ngọt ngào, ấm áp như bao cô gái khác khi được người khác giới tỏ tình. Nhưng nàng lại không thể làm được. Lý trí mách bảo nàng, nàng không nên mềm lòng, không nên day dưa, phải một lần dứt khoát với anh.
Anh đến bên nàng, mùi hương của anh thấm dần cơ thể nàng. Nàng đã động tình sao? Nàng yêu rồi? Rodey ở cạnh nàng, một lời cũng không nói, ánh mắt tràn ngập đau thương. Anh yêu cô. Rodey yêu nàng, yêu nàng, sẽ không làm nàng tổn thương, luôn ở bên nàng... Anh nhẹ nhàng tháo chiếc khăn của mình, choàng lên cổ nàng. Khoảnh khắc khi bốn mắt chạm nhau, anh nhận ra, trong mắt nàng có sự rung động. Marry nhất thời bối rối, là vì câu nói của Rodey, quá ấm áp, quá ngọt ngào, thực cần thiết, hay là vì hoài niệm về Elvis quá lớn, khiến nàng không thể buông tay.
Gió bắt đầu thổi lớn hơn, mây đen liền ùn ùn kéo về. Đặt mười ngón lên cây đàn dương cầm, nàng lại uyển chuyển đánh nó. Tiếng dương cầm của nàng gợi cho người nghe cảm giác xa vắng, réo rắt nhưng cũng rất nhẹ nhàng, tràn ngập bi thương. Mười năm trước đây, nàng đã từng yêu dương cầm, luôn cùng Elvis đánh đàn. Mười năm trước đây, là quá khứ đẹp nhất đời nàng. Có lẽ kí ức đẹp nhất chỉ một lần là đủ. Hiện tại bây giờ chỉ là một màu đen u ám, nàng không thể thích nghi mà hóa thành bạo vương của vương quốc, tất cả chỉ muốn đem nỗi cô đơn giấu thật sâu trong lòng, ôm chặt những ký ức đã úa màu... Nhưng nàng là ác quỷ, dù thế nào cũng sớm vứt bỏ ký ức này thôi...
Rồi trời mưa... Từ giọt mưa tinh tế nhẹ nhàng rơi xuống. Ông trời đang khóc thay cho nàng sao? Rodey bèn cởi áo, che lên đầu cho Marry, giọng lo lắng có phần gấp gáp:
-Công chúa, trời mưa rồi! Chúng ta hồi cung.
-Không, Rodey. Anh liền để ta đánh đàn.
-Công chúa...
Marry đứng dậy, đưa tay che miệng Rodey lại, cười hiền. Tim Rodey đập nhanh vài phần, mặt hơi đỏ, lặng lẽ quay đi. Marry ngồi xuống, tiếp tục đánh đàn, tìm kiếm nỗi nhớ thương, chút cảm giác cuối cùng còn sót lại trong nàng. Một lần đều đem trút hết cùng dương cầm.
Mưa vẫn rơi đều, gió thổi lạnh buốt. Nhưng tại nơi đây, khi chỉ có hai người. Người con gái ôn nhu, hiền dịu đánh đàn, người con trai lặng lẽ cầm áo thay ô, che mưa cho nàng... Giá lạnh trước mắt họ đều chỉ là phù du, đều nhanh chóng tan biến vào hư không, hóa thành ấm áp vây quanh...
Ở nơi nào đó, một nam nhân cũng ngước lên trời. Xung quanh người đầy thương tích, máu từ khóe môi âm thầm chảy... Bàn tay nắm chặt, miệng nói đầy căm phẫn:
-Marry Wellsom.
_ Tối_
Rodey bế Marry mềm nhũn về cung. Anh nhìn nàng, ôm nàng như thế này cũng cảm thấy hạnh phúc. Nàng thật khờ, làm sao phải tự làm thương mình chứ? Đau khổ như vậy, không phải cứ trút lên anh là tốt hơn sao. Nàng như vậy, bảo anh làm sao chịu nổi?
-Khụuuuuuuu......
-Marry, có sao không?
Trong vô thức, nàng nghe thấy người gọi tên mình, rồi mơ hồ nhìn thấy Elvis, sau đó là hình ảnh Rodey quen thuộc, người mà nàng không thể yêu, Marry mơ hồ nói:
-Rodey, ta không thích anh...
Anh bế nàng vào giường, tháo giày và găng tay cho nàng. Liền bị nàng hất ra lạnh lùng. Marry lại nói:
-Anh...
-Đừng có yêu...ta..
Bàn tay cầm khăn định đắp lên tràn nàng bỗng ngưng lại. Đáy mắt hạnh phúc vừa rồi, chỉ còn tia lạnh lẽo. Anh nhìn người con gái nằm trên giường. Thư thái, cao quý, đầy lạnh lùng, nhưng nội tâm lại vô cùng trẻ con, yếu đuối, nàng chỉ muốn mọi người biết rằng: nàng đang tồn tại... Nhưng anh yêu nàng, anh đã không kiềm chế mà nói ra tình cảm của mình...Nếu như nàng không nói, chỉ cần không nói yêu anh, tim anh không đau như thế này! Nếu như anh kiềm chế được mà không nói, thì....
Bất hạnh thay, trong tình yêu vốn không có “Nếu như”. Đã bước đi rồi thì không thể quay đầu... Anh đã bước rồi, cũng không nên hối hận. Chẳng phải, anh đã biết trước kết quả này rồi sao? Marry yêu Elvis...
-Ai đó? Ai đó cứu Marry...
Khuôn mặt Marry ửng hồng, đôi môi hé mở... Ánh mắt trong suốt như ngọc lưu ly, mơ hồ, lại huyền ảo.. Cứ như đang bước trong sương mù ấy nhỉ! Tất cả đều tăm tối, bão tuyết phũ đầy, một cô bé khóc lóc, sợ hãi nhìn cảnh đêm phía trước... Ngay lúc ấy...
-Marry, Rodey sẽ không rời xa người... Mãi mãi bên người, mãi mãi chờ đợi. Người không yêu Rodey cũng được, không thích Rodey cũng được. Nhưng trái tim này là của Rodey, làm sao tôi có thể coi như chưa từng yêu người được... Tôi làm sao có thể rời khỏi người... Rodey làm sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi, người mà tôi yêu...
Khuôn mặt Rodey nhìn không rõ, anh cúi gằm mặt! Đôi tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng. Chỉ cảm nhận lời nói của anh, câu nào cũng là thật, là anh yêu Marry. Sớm đã định, không thể thay đổi.
Bên ngoài cửa, Anna mỉm cười tà ác. Người phụ nữ này, nàng ta định làm gì?
“Như cánh hoa mai vàng
Tàn xuân nhẹ phai sắc hương
Tiếng hát với cung đàn
Chỉ còn dư âm vấn vương
Lắng sâu vào bóng đêm
Những kỷ niệm ấm êm
Tiếng dương cầm xót xa
Chìm trong quên lãng nhạt nhòa”