Ace Át Chủ Bài Của Anh

Chương 22: Chương 22: Ân Xá.




Năm mới Au chúc tất cả các tình yêu của Au: Ai đang đi học thì sẽ thăng thăng tiến tiến vượt qua mọi kì thi lớn nhỏ. Còn ai đã đi làm thì một bước lên mây, thăng quan tiến chức, tiền bạc đầy nhà.

Au không cần gì nhiều, chỉ cần mỗi tình yêu vô lì xì cho Au cái vote sao lấy hên toàn năm thôi à ◇▪◇

Còn đây chính là lì xì của Au: Một cái Phiên Ngoại dạng Spoiler trước một số tình tiết trong tương lai mà truyện sẽ đi qua. (ĐỦ HẤP DẪN CHƯA!!!)

NÀO LET'S GO.

......................

Ưm.....

Cái đầu của tôi.

Từ trong cơn mê tỉnh lại, Jong Kook cảm nhận đầu mình bưng bưng như búa bổ. Cả thân thể đều đau nhức, tứ chi như sắp rụng khỏi cơ thể.

“Yaizzzz! Tấm thân tàn này, cứ như sắp chết đến nơi vậy.” - Jong Kook nhíu mày, miệng liên tục phát ra mấy tiếng mắng chửi.

Hôm qua quả thật là một ngày đáng sợ. Trong kí ức xộn lộn, Jong Kook chỉ nhớ rõ, hình ảnh bụi đất tung lên mù mịt, nước tràn dưới chân lênh láng. Lẫn trong đó còn có một màu đỏ tanh tưởi của máu. Mọi thứ xung quanh đều rất hỗn loạn. Tất cả mười hai đội đều nhào vào nhau xâu xé, chém giết không nương tay. Không phải ngươi chết thì ta chết, hình dung không khác địa ngục là mấy.

Chung quy cũng chỉ vì một tấm vé ân xá mà ra.

Dù cho đang yên vị một chỗ hồi tưởng, cũng khiến Jong Kook không khỏi rùng mình.

“May mà còn sống trở về. Nếu không thì...”

Chết...

Chợt nhớ đến những anh em của mình, một tia lo lắng thoáng qua, khiến Jong Kook không thể nào nằm yên được nữa. Anh sợ rằng sẽ có ai đó bị thương nặng, hoặc thậm chí là bỏ mạng.

Khó khăn lắm Jong Kook mới co dãn được hai cánh tay. Anh cố gắng cử động thân mình, kiểm tra gân cốt có hoạt động bình thường hay không. Anh muốn nhanh chóng đi dò xét tình hình sống chết của những người còn lại.

Jong Kook thử ngồi dậy một chút, lập tức một cỗ đau đớn truyền đến từ bên hông phải, đau đến mức làm anh không thể thở được. Cả cơ thể vì đột ngột mất thăng bằng mà ngã lăn xuống đất.

Khụ...khụ....khụ.......

Tấm lưng to lớn đập mạnh xuống nền đất thô cứng, khí tức bị ngưng trệ nơi cuống họng, khiến anh ho lên từng hồi. Mỗi lần ho là nơi hông phải lại nhói lên từng cơn.

“Không lẽ lại gãy thêm cái xương sườn nào nữa sao?”

“Haizzz! Cái tên người Nhật chết tiệt. Nếu không phải đỡ một cú đá của hắn thì giờ đâu đến nổi.”

Anh nhớ đến nguyên do vì sao bản thân lại bị thương như thế này, liền không khỏi buồn bực.

Kwang Soo à! Để xem cậu đền ơn tôi thế nào đây. Vết thương này là vì cậu mà ra đấy.

Jong Kook bất đắc dĩ nằm yên trên đất, anh đưa ánh nhìn vô lực lên trần gỗ bụi bậm. Tiêu cự trong con ngươi dần tập trung lại một chỗ, đầu óc anh cũng bắt đầu thanh tỉnh lại.Hử?

A...

“Mình đang ở chỗ quái nào thế này?”

Kể ra từ lúc hồi tỉnh đến giờ, Jong Kook luôn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, liên tiếp các cơn đau ập đến, cơ bản là anh không có thời gian chú ý đến cảnh trí xung quanh. Chỉ đến lúc này anh mới nhận ra mọi thứ đều khác hoàn toàn với “phòng” của anh.

Cái xà lim kín bưng giờ đã biến thành một căn nhà gỗ cũ kĩ.

Chuyện quái gì vậy?

Tầng tầng lớp lớp mạn nhện vắt ngang như mớ tơ sợi, đủ biết rằng nơi đây đã bị bỏ không lâu ngày. Các bờ tường gỗ mục nát có thể thấy được chút tia sáng nhỏ nhoi, chiếu qua các khe hở. Tiếng gió rít vu vu thổi vào da thịt từng làn hơi nóng bỏng.Thoáng trong gió lướt qua cái mùi nắng cháy đến gai mũi. Luồng khí hít thở cũng vì đó mà trở nên khô khốc hơn. 

Một phong vị đặc trưng của vùng hoang mạc.

Là hoang mạc sao? Nhưng thế nào mình lại ở đây?

.........Két....ttttt.........

Tiếng kẻo kẹt của cánh cửa cũ kĩ vang lên, tiếp sau đó là âm thanh bước chân chậm rãi đi vào. Jong Kook theo phản xạ đề cao cảnh giác. Anh lập tức nhắm mắt lại, giả vờ bất tỉnh.

Qua vài giây tiếng bước chân dần trở nên vồn vã, chạy thẳng về phía anh.

“...”

Bên tai Jong Kook vang lên một giọng nói âm ấm, dịu dàng. Trong ngữ điệu không giấu được sự lo lắng.

Âm thanh quen thuộc bỗng chốc ập vào đại não, tim anh như ngừng đập vài giây.

Giọng nói ấy... của người mà anh mong nhớ hơn bất kì ai.

Ji Hyo.

............

Ngay sau khi Ji Hyo bị đám lính áp giải đến đây, chúng liền bỏ cô lại một mình cùng với một chiếc balo nhỏ xíu. Bên trong chỉ vỏn vẹn có 1 chiếc bật lửa và một con dao găm.

Cô đứng yên như trời trồng khi thấy mình lạc lõng giữa hoang mạc không một bóng người. Nhìn đông nhìn tây cũng chỉ có căn nhà xập xệ, im ỉm dưới bóng cây Bao Báp* đằng xa.

Không còn lựa chọn nào khác, Ji Hyo giắt con dao vào lưng quần rồi chậm rãi tiến đến ngôi nhà. Vừa dừng trước cửa, cô liền nghe một tiếng động mạnh như có vật gì đó rơi xuống đất.

Ji Hyo ngập ngừng vài giây, cuối cùng thận trọng mở nhẹ cánh cửa bước vào.

Cô khe khẽ bước chân, lách mình qua các món đồ nằm ngổn ngang trên đất. Đôi mắt sáng lên ánh nhìn dò xét. Nương theo lối đi, Ji Hyo bắt gặp căn phòng nhỏ nằm khuất sau tấm rèm rách nát.

Vén nhẹ tấm rèm nhìn vào, đập ngay vào mắt cô là một thân hình to lớn, nằm thẳng băng trên mặt đất, hai mắt người nọ nhắm nghiền lại. Trên vần trán cao cao vẫn còn hằng đỏ những vết thương ngang dọc.

Jong Kook oppa.

Ji Hyo cảm tưởng tim mình như ngừng đập, cô thấy mình không thể hít thở nổi. Cô lập tức chạy đến bên cạnh, ngồi thụp xuống, cố hết sức lay mạnh Jong Kook. “Jong Kook oppa! Jong Kook oppa! Mau tỉnh! Oppa ah, anh đừng làm em sợ mà.”

...

Đến lúc này Jong Kook không thể nào giả vờ thêm được nữa, anh mở to cặp mắt của mình để nhìn cho kĩ bóng hình trước mặt.

“Ji...Ji Hyo! Có thật là em không?”

Jong Kook không nén nổi cảm xúc bùng cháy trong lòng, khi Ji Hyo của anh ở ngay trước mặt. Không phải là mơ, cũng không phải là ảo ảnh ba chiều, mà thật sự là Ji Hyo bằng xương bằng thịt.

Cả cơ thể như được tiếp thêm sức mạnh. Trong phút chốc, Jong Kook quên bẳng đi cơn đau nhức đang hành hạ. Anh bật người dậy, ôm chằm lấy người con gái mà anh yêu như mạng sống mình.

“Ji Hyo Ji Hyo Ji Hyo......”

Miệng anh không ngừng gọi tên cô, từng âm điệu phát ra như chất chứa biết bao nổi niềm mong nhớ. Anh thật sự muốn gọi cho đến khi nào linh hồn anh lìa khỏi thế giới này thì thôi.

“Thật sự là em rồi.”

“...”

Hơi ấm từ thân thể Ji Hyo truyền đến Jong Kook, đã thức tỉnh những kí ức đau thương  anh chôn giấu bấy lâu nay. Mọi thứ dồn nén trước kia chực vỡ òa, khiến anh không kiềm được nước mắt.

Anh gục đầu trên vai cô, hai tay vẫn không ngừng siết chặt như thể chỉ cần một cái buông tay là cô sẽ biến mất.

“Ji Hyo à! Anh xin lỗi...”

“Em có biết...suốt một năm qua, đêm nào anh cũng bị các cơn ác mộng bao phủ lấy mình...”

“Anh đã không ngừng tự trách bản thân khi không thể bảo vệ được em. Và anh càng muốn kết liễu chính mình khi biết được tin đứa con của chúng ta cũng vì anh mà sẩy mất. Anh xin lỗi. Anh thật vô dụng. Anh...anh đã hứa sẽ bảo vệ em bằng cả tính mạng của mình. Vậy mà...chỉ một điều đơn giản như thế, anh cũng không làm được. Anh xin lỗi, anh xin lỗi.” - Giọng nói Jong Kook nghẹn lại, nhỏ dần đi. Đâu đó trong không khí phản phất mùi đắng cay.

“...”

Thật sao...

Ngay từ lời xin lỗi đầu tiên, Ji Hyo đã không thể nén nổi nước mắt của mình. Cô cắn chặt đôi môi đến bật máu, để không một tiếng nấc nào phát ra. Hai tay cô bất giác ghì chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh.

“Oppa ah...Đừng tự trách mình nữa.”

“Nếu là em lúc đó, thì có lẽ em cũng sẽ làm như vậy thôi. Thật sự anh không còn lựa chọn nào khác cơ mà.”

Mặc dù an ủi Jong Kook là thế, tuy nhiên khi nhớ về thời khắc kinh hoàng đó, tâm cô một lần nữa thắt lại tựa hồ bị ai đó bóp chặt.

Đau đớn về thể xác dần nguôi ngoai theo thời gian, nhưng nổi đau tinh thần thì vẫn còn động lại mãi. Hình ảnh dòng máu đỏ thẳm từ hạ thân chậm rãi chảy dài xuống đất, thấm đỏ cả một mảng lớn. Nó cứ đeo bám lấy cô, ám ảnh cả ngày lẩn đêm. Từ phút giây ấy, cô đã biết đứa con của cô và anh vĩnh viễn không còn nữa.

Ji Hyo không phủ nhận chính cô đã từng rất hận anh. Hận đến mức chỉ muốn giết chết anh. Cho đến khi sự việc dần đi vào quá khứ, cô mới thấu hiểu rằng chính anh cũng có nổi khổ của riêng mình. Suy cho cùng, điều đó không ai mong muốn xảy ra cả.Cố nén tiếng nấc nghẹn, Ji Hyo lau vội nước mắt, cô không muốn bản thân gục ngã lần nào nữa. Phải tự vực dậy tinh thần mình, đồng thời kéo Jong Kook thoát khỏi hố sâu tự trách.

Ji Hyo nhẹ đẩy Jong Kook ra, cô ôm đầu anh, ép anh phải nhìn thẳng vào mắt mình. Vì chỉ có như thế anh mới bình tỉnh trở lại.

“...Oppa à! Anh nghe em nói được không...Hãy nhìn vào mắt em này. Nhìn thẳng vào em.”

Jong Kook ái ngại, nhướn đôi mắt đỏ hoe nhìn cô. Anh thấy ẩn sâu trong đôi mắt ấy là nổi thống khổ dai dẳng. Tuy nhiên đâu đó bên trong vẫn tồn tại sự kiên cường, lạc quan. Nó mang đến cho anh cảm giác ấm áp đến lạ.

“Dù sao chúng ta cũng đang vật lộn từng ngày để giành giật sự sống, không biết khi nào mới thoát ra được khỏi đây. Đứa bé này....nó đã đến không đúng thời điểm. Trong khi, chúng ta đâu thể đảm bảo giữ được cho đến lúc nó ra đời an toàn. Nên tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi của anh.”

Ji Hyo cố nặng ra một nụ cười thoải mái nhất để trấn an người trước mặt.

...

Không biết đã qua bao lâu, bầu không khí xung quanh dường như cô đặc lại. Mọi âm thanh đều lắng động, chỉ còn tiếng gió và cát ma sát vào tường gỗ, tạo thành những thanh âm sàn sạt.

Cái cảm giác gượng gạo làm Jong Kook thấy rất khó chịu. Anh không muốn lần gặp lại đầu tiên của cả hai lại diễn ra như thế này.

“Hừm...Ji Hyo à..Tại sao em lại ở đây? Chẳng phải phái nữ sẽ không được ở riêng với bọn anh khi không có máy quan sát à?” - Jong Kook mở lời bằng một câu hỏi “rất đổi bình thường“.

“Em cũng không biết nữa oppa à. Đêm qua đột ngột em bị gọi tên, sau đó liền bị đẩy vào một chiếc lồng sắt. Anh có biết em đã gặp ai không?” - Ji Hyo chậm rãi kể lại sự việc đêm qua.

“Hửm? Là ai?” - Jong Kook nhướn mày hỏi.

“Em đã gặp Yeon So Min.” - Ji Hyo nói ra, trong ngữ điệu có phần buồn bực.

“Hừ là cô ta sao?” - Trái ngược lại với cô, Jong Kook chỉ nhếch mép cười một cách khinh bỉ.

“Ừm. Hai chúng em đã phải đấu với nhau đến thừa sống thiếu chết mà không hiểu vì cái gì cả. Chỉ đơn giản là chém giết lẫn nhau.”

“...”

Ji Hyo nhàn nhạt kể lại sự việc như thể cô không hề trực tiếp trải qua việc đó.

“Cho đến cuối cùng, cô ta vì sơ sẩy mà bại dưới tay em. Lúc này thì bọn chúng mới mở lồng sắt kéo em ra và đưa em đến đây.”

Hừ...

Bây giờ Jong Kook đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Ji Hyo chính là phần thưởng mà tấm vé Ân Xá mang lại. Bọn chúng thừa biết mối quan hệ phức tạp giữa anh và hai người phụ nữ này. Đồng thời hiềm khích giữa Ji Hyo và So Min cũng là một vấn đề rất lớn. Nó sẽ mang lại cực nhiều lợi ích cho màn kịch của tên Master. Vì thế chúng mới nhọc công vẽ ra một trò chơi để xem người nào có đặc ân được trở thành phần thưởng của anh.

Ji Hyo à, em có biết chúng ta đang là những con cờ mua vui cho bữa tiệc của tên đó không?

“...”Một lần nữa bầu không khí lại rơi vào bế tắc.

Đột nhiên, cơn đau từ vết thương nơi hông lại bộc phát dữ dội. Jong Kook bấu chặt vào hông phải, nhắm nghiền hai mắt, cố chịu đựng để cơn đau qua đi.

Ji Hyo phát giác thấy vẻ mặt dần tái xanh của anh thì bắt đầu lo lắng.

“Oppa à? Anh đau ở đâu sao? Mau đưa em xem nào.”

Ji Hyo nhanh tay vén áo Jong Kook xem xét. Cô dễ dàng thấy được bên hông phải anh có một vết bầm tím rất to. Ji Hyo thử chạm tay vào nó liền nghe Jong Kook rên lên đau đớn.

A...

Suy nghĩ vài phút, Ji Hyo liền nhanh như bay, chạy ra ngoài. Cô tìm vài viên đá nóng dưới đất vì bị phơi lâu ngoài nắng nóng nên đã hấp thu không ít nhiệt. Ji Hyo tiện tay xé một mảnh rèm cửa bọc lấy mấy viên đá rồi mang vào.

“Oppa ráng chịu một chút nha.”

Nói đoạn cô mạnh tay ấn bọc đá nóng vào vết bầm tím của Jong Kook lăn lăn.

A...

Jong Kook biết cũng vì bất đắc dĩ nên Ji Hyo mới phải làm như vậy. Anh nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống, mong cho cơn đau chóng qua.

Làm được vài lần, Ji Hyo nhẹ nhàng đặt bọc đá xuống, sau đó nép qua một bên, yên lặng. Cô muốn để cho Jong Kook được nghỉ ngơi một lát.

...

Bấy giờ Ji Hyo mới có dịp nhìn kĩ Jong Kook hơn. Chỉ qua một năm không gặp, nhưng anh đã già dặn đi nhiều. Có lẽ khoảng thời gian vừa rồi, sự nếm trải xương máu đã in thêm vài đường nét trên gương mặt sắt lạnh của Jong Kook. Càng làm cho ở anh toát lên một phong vị đàn ông rắn rỏi, hiếm có.

Ji Hyo thoáng thấy tim mình đập mạnh vài nhịp, da mặt cũng dần nóng lên. Cô bất giác đưa tay lên trượt dài từ trán xuống dần tới chiếc cằm góc cạnh của anh. Từng ngón tay thon thả, vút ve những giọt mồ hôi ướt đẫm, càng khiến những xúc cảm dưới tay thêm phần rõ ràng. Ji Hyo như đang phát họa lại gương mặt của người khiến cô một lòng muốn bên cạnh.

Cảm giác các đầu ngón tay mềm mại, lướt nhè nhẹ trên mặt mình, Jong Kook như được xoa dịu mọi đau đớn thể xác lẫn tinh thần. Anh nhắm mắt nương theo hướng tay của cô. Hơi thở anh mấy chốc liền trở nên gấp gáp hơn hẳng.

Ji Hyo à...

“Jong Kook oppa....”

“....Trong một năm qua, em đã trải qua biết bao sự cám dỗ, uy hiếp, thậm chí là đe dọa tính mạng cũng chỉ vì một lí do duy nhất...Đó chính là chờ đợi được gặp lại anh.”

“Thân thể này cũng chỉ có anh mới được chạm vào nó.”

Lời nói thì thầm tựa mật hoa của Ji Hyo vang lên bên tai, khiến Jong Kook như gục ngã. Một giọt nước sóng sánh chắc chắn sẽ làm tràn cả ly. Sức chịu đựng của anh có giới hạn, anh không thể kiềm chế được bản thân mình, trước lời nói đầy “ẩn dụ” của cô.

“Ji Hyo à...Em thật sự rất biết quyến rũ người khác đấy.”

Jong Kook nhếch môi thành một đường cong tuyệt hảo. Anh ghì chặt lấy cô, hướng đôi môi mọng đỏ mà tiến tới. Bờ môi thô ráp của anh như bị đôi môi mướt mềm kia nuốt chửng. Jong Kook từ từ tách mở hai cánh đào, anh không mấy khó khăn để vượt qua hàng “ngọc thốt*” tìm đến chiếc lưỡi xinh xắn của cô. Như được ngầm chấp nhận, Jong Kook lập tức được chào đón bằng sự cuốn quýt, nóng ẩm của đầu lưỡi ướt mềm. Anh chậm rải khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô. Từng nơi từng điểm, Jong Kook đều muốn ghi nhớ hết. 

Kĩ thuật hôn của anh đã thành công ép Ji Hyo phải đầu hàng. Jong Kook nới lỏng tay để cô có thêm không gian thoáng mát. Ji Hyo vì bắt nhịp không kịp nên bị thiếu khí, miệng mở ra thở liên tục.

Tuy nhiên, Jong Kook không muốn bỏ lỡ một phút giây nào cả, anh nhanh chóng ôm chằm lấy cô, hôn lên chiếc cổ thon dài, nõn nà.

Từng nụ hôn lướt trên da thịt, khiến Ji Hyo cảm nhận được như có những dòng điện kích thích nguồn khoái cảm tận sâu trong tâm trí mình. Cô ngửa cỗ ra sau, đón nhận nó.

Ji Hyo không biết từ lúc nào, cô đã ngồi lên đôi chân săn chắc của Jong Kook. Hai cánh tay cô bất giác choàng ra sau, ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh, ép sát vào mình. Ji Hyo có thể nghe được nhịp đập đồng điệu, thình thịch của cả hai truyền sang nhau. Cô không muốn giữa mình và anh có một khoảng cách nào dù là nhỏ nhất.

Jong Kook đến lúc này trong người đã rất bức bối. Anh cơ hồ có thể thấy được nơi nào đó của mình đang giương cờ biểu tình, muốn phát tiết.

Jong Kook mặc dù rất biết xem xét tình hình xung quanh, nhưng bản thân anh cũng chỉ là người bình thường, hiện tại anh không thể nào nhịn được.

“Ji Hyo à...Anh có thể...?”

Đáp lại Jong Kook là một nét mặt ửng hồng, Ji Hyo quay đi hướng khác, không nhìn trực tiếp vào anh. Điều này cũng đồng nghĩa với việc “Anh có thể làm mọi thứ“.

Nhận được câu trả lời “Cho phép”, Jong Kook không giấu nổi nụ cười. Anh không chần chừ lấy một giây, ôm Ji Hyo, xoay người lại, đặt cô nhẹ nhàng xuống đất. Bây giờ, cục diện đã trở thành anh nằm bên trên.

Đối với anh một khi đã hứng...tình thì không cần trên giường hay dưới đất, đều có thể thoải mái mà...làm. (Au:Chỗ này không thể không chen ngang aa. Anh thật thú tính mà Kookie.□)

Nhìn từ góc độ này, Jong Kook tự cảm thấy mình là một thằng đàn ông cực kì may mắn. Bởi lẽ anh đã vượt qua tất cả mọi thứ để có được tình yêu của người phụ nữ tuyệt vời này. Sự chung thủy của cô khiến anh tự thề với chính mình: nếu còn làm cô đau khổ thêm một lần nào nữa, anh sẽ bị trời tru đất diệt.

“Hừm... Thật ra nếu có một tiểu Liger cùng anh chơi trò sinh tồn thì cũng không quá tệ nhỉ?” - Jong Kook tinh quái đặt tay lên bụng Ji Hyo xoa nhè nhẹ.

“Ji Hyo a! Chúng ta bất chấp sinh một đứa đi.”

“...”

“Anh thử “vào trong” xem nào? Xem coi em có giết anh hay không?” - Ji Hyo trợn tròn mắt, nhe răng hăm dọa người yêu.

“Là em nói đấy nhé. Để xem em có nỡ giết appa đứa nhỏ không.”

...

“Á....Đừng mà! Kim Jong Kook anh dám.”

(Au: Hừm...đóng cửa, tắt đèn. Chuyện gì đến nó đến. Chỉ là tàu hủ mà thôi. Muốn có thịt sao? Vote mạnh tay đi Au sẽ cân nhắc cho một nùi thịt. Há há há há.)

............

*Ngọc Thốt: Hàm răng ấy.

*Cây Bao Báp:

.............Hết Phiên Ngoại 1............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.