Ách Dương Tình Quanh Co

Chương 5: Chương 5






Quân Lan Chu không nuốt lời, sau nửa canh giờ Mộ Dung Vũ Đoạn liền tỉnh táo lại. Không còn ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt cũng không còn mờ mịt, tuy rằng còn có chút thần sắc cẩu thả lười nhác, nhưng tinh thần của hắn rất tốt, cũng không bị cấm xuống giường.

“Không còn vấn đề gì nữa chứ?” Độc Cô Tiếu Ngu hỏi

“Không còn vấn đề!” Quân Lan Chu trả lời.

“Tốt lắm!”

Vừa nghe Quân Lan Chu nói không thành vấn đề, Độc Cô Tiếu Ngu lập tức mang một cái ghế đến bên giường, tính cùng cái tên kia đang tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, mang một bộ dáng “Ta thực vô tội” nằm đó, tính nói chuyện một lần cho thông suốt, chờ nói chuyện cho thông suốt xong sẽ quyết định có nên thừa nhận người này là muội phu của hắn hay không. Không ngờ, miệng của hắn mới vừa mở ra được một nửa, đã có người tới chen ngang. Tay phải cầm lược, tay trái cầm trâm ngọc, Mặc Nghiễn Tâm lặng yên đi đến trước giường, yên lặng đem lược cùng trâm ngọc đặt vào tay của Mộ Dung Vũ Đoạn, yên lặng ngồi ở mép giường đưa lưng về phía hắn. Mộ Dung Vũ Đoạn cười một tiếng, lập tức bắt đầu giúp nàng chải tóc, gỡ những chỗ tóc rối lâu ngày, chảivất vả một hồi lâu sau mới có thể chải suôn được mái tóc dài, động tác mười phần ôn nhu cẩn thận và vô cùng nhẫn nại, bởi vì mái tóc dài của Mặc Nghiễn Tâm vừa dài vừa rối, suốt một canh giờ sau hắn mới đem mái đầu đã nửa tháng không chải kia, chải cho suôn mượt lại, rồi sau đó giúp nàng búi mái tóc lên, cài trâm ngọc vào.

“Xong rồi!”

Mặc Nghiễn Tâm yên lặng thu lược, yên lặng đem lược để lên bàn trang điểm, sau lại yên lặng đi ra khỏi phòng.

“Lan Chu!”

“Đại ca?”

“Ta có phải đã chạy đi quá mệt mỏi, ánh mắt đã bị mờ, thế nên mới thấy tiểu Tâm, con bé… Đỏ mặt hay không?”

“Ánh mắt củahuynh vẫn bình thường, đại ca! Đệ cũng nhìn thấy, trừ phi đệ cũng bị hoa mắt!”

“…Thanh Dương?”

“Đại ca?”

“Ra bên ngoài nhìn thử, xem trời có phải đã giáng xuống những cơn mưa lông vũ màu hồng?” Nghe vậy, Phó Thanh Dương thật sự chạy ra nhìn, rồi trở về “Báo cáo”. “Đại ca, bên ngoài thực sự có mưa to, nhưng không phải là màu đỏ!”

Nghe đến đó, Mộ Dung Vũ Đoạn bất giác lại mỉm cười, hắn phát hiện các huynh đệ kết bái của thê tử đều rất thú vị, rất giống thê tử của mình, tuy rằng thê tử cũng không hài hước, nhưng mà nàng thực sự đáng yêu.

“Không phải màu đỏ?”

“Không phải”

“Ừm, kì quái thật…” Độc Cô Tiếu Ngu nghiêm trang vỗ vỗ cằm trầm ngâm, tỏ vẻ hắn thực sự buồn bực.

“Còn có một việc cũng rất là kỳ quái nha, đại ca!” Phó Thanh Dương lẩm bẩm.

“Chuyện gì?”

“Chúng ta khi nào thì nhìn thấy tiểu Tâm búi tóc chưa?”

“… Chưa từng thấy qua!” Độc Cô Tiếu Ngu suy nghĩ nhìn về hướng Mộ Dung Vũ Đoạn, mặc dù vẫn là nét mặt tươi cười, nhưng lại không hề đẹp mặt chút nào. “Là Tiểu Tâm yêu cầu ngươi giúp nàng búi tóc?”

“Mới đầu là không phải.” Mộ Dung Vũ Đoạn thực thà nói “Là tại hạ mua một trâm ngọc tặng nàng, nhưng nàng không búi tóc là không dùng được, cho nên tại hạ liền chủ động giúp nàng búi tóc để cài trâm ngọc, nàng dường như là rất…. À rất vui vẻ.Sau đó, sáng sớm mỗi ngày ta luôn giúp nàng búi tóc cài trâm, một năm trôi qua cũng đã thành thói quen.”

Vui vẻ? Muội muội kia của hắn một năm bốn mùa như băng giá mùa đông cũng sẽ vui vẻ? Nhưng, nàng đỏ mặt, đó không gọi là vui vẻ thì gọi là gì? Chẳng lẽ là uống rượu?

Độc Cô Tiếu Ngu khép mắt suy tư một lát sau, lặng yên nhìn Quân Lan Chu gật gật đầu, hắn lập tức lấy từ trong lòng ra một bình ngọc, đổ ra ba viên thuốc đỏ màu lửa đưa cho Mộ Dung Vũ Đoạn.

“Uống đi.”

Mộ Dung Vũ Đoạn tưởng rằng thuốc kia phải uống là vì phục hồi đầu óc như cũ, lại thấy Độc Cô Tiếu Ngu cùng Quân Lan Chu sau khi hắn uống xong viên thuốc cũng leo lên giường, một trước một sau khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt ở trước ngực và sau lưng hắn.

“Nhắm mắt, tĩnh tâm, nhớ kỹ khẩu quyết của ta…”

Sau nửa canh giờ, Độc Cô Tiếu Ngu cùng Quân Lan Chu vừa thu chưởng, đã thấy sắc mặt ban đầu của Mộ Dung Vũ Đoạn thì cẩu thả lười nhác vô tung, nhưng sau đó thần thái lại sáng láng, nét mặt tỏa sáng, ngũ quan bình thường ẩn ẩn tỏa ra một cảm giác trầm tĩnh không tầm thường, phảng phất như cả người đã được thay da đổi thịt.

“Cái này… cái này…” cảm thấy cả người mình thay đổi, Mộ Dung Vũ Đoạn không nói nên lời.

“Sáu mươi năm công lực, đây là một trong những món quà cưới của Nghiễn Tâm, về phần những món quà cưới khác, ta sẽ bảo Thanh Dương về nhà lấy mang đến.Nhưng…” Độc Cô Tiếu Ngu ngoắc tay ý bảo Mộ Dung Vũ Đoạn đến phòng ngoài trò chuyện.

“Ngươi có thể xuống giường, trước khi đem một món quà cưới khác giao cho ngươi, ta phải cùng ngươi nói chuyện trước!”

“Vâng! Đại ca!” Mộ Dung Vũ Đoạn lễ phép đáp. Bọn họ vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Mặc Nghiễn Tâm đã cầm một chiếc khay nhỏ quay trở lại, ở bàn bát tiên để xuống bình trà cùng mấy thứ điểm tâm tinh xảo. Rồi sau đó, Độc Cô Tiếu Ngu kinh ngạc nhìn nàng cầm rổ may ngồi vào phía trước cửa sổ, im lặng may vá, hắn thực sự không nhận ra được muội muội đã lớn lên cùng hắn.

Nhu thuận, dịu dàng, ngoan ngoãn, đây hoàn toàn không phải là muội muội của hắn!!!

Thứ duy nhất không hề thay đổi chỉ có gương mặt luôn đạm mạc của nàng, vẫn như trước không hề có biểu cảm gì, luôn luôn lộ ra vẻ ngàn dặm lạnh lùng cự tuyệt người ngoài. Xem ra, đời này khó có khả năng thay đổi được!!!

“Nói thực ra, mới đầu chúng ta nghĩ Nghiễn Tâm tìm đến nhà Mộ Dung gia là vì muốn tìm về vòng tay Dạ Phượng, truyền gia chi bảo của Mặc gia, hơn nữa, cũng muốn nghĩ cách báo đáp ân tình viện trợ của Mộ Dung gia năm đó. Nhưng không dự đoán được muội ấy suy nghĩ như thế nào lại đem bản thân mình cũng…”

Gió thổi mơn man, nước sông Dịch lạnh, muội muội vừa đi đã không còn nữa rồi!!!

Sớm biết như thế, lúc trước không nên để cho nàng một mình đến đây. Không! Căn bản là không nên để cho nàng đến đây!!!! Hu hu hu hắn thực hối hận không kịp nha!!!

“Thật sự đáng giận, đi hơn một năm lại không có đến nửa lá thư, phong thư gần đây gửi đến cũng chỉ có bốn chữ: Nhị ca, giúp muội!” Độc Cô Tiếu Ngu căm giận nói “Muội ấy không bao giờ nhờ người giúp đỡ, ta vừa nhìn thấy lá thư thiếu chút nữa là bị hù chết, hốt ha hốt hoảng kéo Lan Chu chạy đến, không nghĩ đến muội ấy đã thành thân, còn có con trai…” Dừng lại…

“Trưởng tôn của Mộ Dung gia không phải đã sớm qua đời rồi sao?” Hắn không cam lòng lên án.

“Cho nên hiện tại trưởng tôn của Mộ dung gia chính là đệ!” Mộ Dung Vũ Đoạn bình tĩnh giải thích. Độc Cô Tiếu Ngu ngẩn ngơ“Nói vậy cũng đúng, ta tại sao lại không nghĩ tới điều này?” hắn lại thở dà, “Nhưng, ta cũng không nghĩ ra với tính tình của Nghiễn Tâm, muội ấy hẳn là không nghĩ đến chuyện lập gia đình…”

“Chuyện này…” Mộ Dung Vũ Đoạn nhìn Mặc Nghiễn Tâm một chút “Thực sự là trước lúc nàng xuất hiện ở trước mặt của gia đình đệ, nàng đã âm thầm quan sát chúng tôi thật kỹ lưỡng, sau đó nàng mới ra mặt thực hiện hôn ước, lúc ấy cha đệ cũng đã hỏi ý nàng lần nữa, bởi chúng tôi cũng không muốn miễn cưỡng nàng, dù sao cuộc sống của chúng tôi cũng rất khó khăn, cha đệ cũng không muốn để nàng chịu ấm ức, là nàng đã kiên trì muốn gả đến, nên chúng tôi đã thành thân với nhau!”

“Vậy… là muội ấy đã thận trọng suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới quyết định ư?” Độc Cô Tiếu Ngu nhíu mày suy nghĩ sâu xa một lát “Thành thật nói cho ta biết, Vũ Đoạn ngươi cảm thấy muội muội ta như thế nào?”

“Nàng thực đáng yêu!” Mộ Dung Vũ Đoạn không chút do dự trả lời.

Đáng yêu?

Muội muội câm điếc lạnh lùng kia của hắn cùng đáng yêu có liên quan gì chứ?

Có phải đã sai lầm rồi hay không?

Hay hắn đang dùng sai từ? Độc Cô Tiếu Ngu hoang mang vỗ vỗ trán “Này… Ngươi có thể giải thích một chút hay không?”

“Vâng…” Mộ Dung Vũ Đoạn hơi trầm ngâm suy nghĩ “Đệ nghĩ, đệ tốt nhất nói lại chuyện của đêm tân hôn hôm đó. Đêm đó, đệ lo lắng nàng bị đói bụng, mang cho nàng ăn chút thức ăn, ai ngờ nàng ngay từ đầu đã liền ăn không ngừng, nói như thế nào cũng không ngừng, lúc ấy đệ tưởng nàng đang sợ hãi về đêm tân hôn, đang muốn nói với nàng là tạm thời đệ sẽ không đụng tới nàng, không nghĩ tới nàng…” Hắn dừng lại, đột nhiên đứng dậy, bước tới bên cạnh thê tử “Nghiễn Tâm?”

Giống như hắn đã dự tính, Mặc Nghiễn Tâm không hề phản ứng, cứ vùi đầu vào may vá như thế.

“Đại ca, hãy chú ý đến ánh mắt của nàng!” Nói xong, Mộ Dung Vũ Đoạn nâng tay xoa xoa cánh tay của nàng“Nghiễn Tâm?”

Nàng đột nhiên ngẩng đầu.

“Nàng đi giúp đại ca, nhị ca cùng tam ca chuẩn bị một bàn ăn tẩy trần được không?” Mộ Dung Vũ Đoạn ôn nhu nói.

Yên lặng một chút, nàng gật đầu, buôngrổ xuống, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Mộ Dung Vũ Đoạn cũng quay trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống.

“Đại ca nhìn thấy chứ?”

Vô nghĩa, đương nhiên là nhìn thấy, hai đôi mắt trừng lớn như vậy nhìn chằm chằm, cũng không phải là người mù, xem không thấy mới là lạ. Nhưng là… nhưng là…

Không hiểu!!!

Hắn chưa từng thấy qua ánh mắt này của nàng, giống như mới từ trong mộng tỉnh dậy, có chút mờ mịt, có chút hoang mang, lộ ra một cảm giác như trẻ con đơn thuần, đó thực sự là… Không thích hợp với nàng chút nào.

Quái, hình tượng của nàng luôn luôn là dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên, như thế nào lại có thể lộ ra cái loại … Cái loại … Cái loại ánh mắt đơn thuần đáng yêu như vậy!!!

“Muội ấy…” Đầu óc không đúng chỗ nào sao?

“Nghiễn Tâm là một cô nươngthích mơ mộng, đại ca không biết sao?”

“Thích… mơ mộng?” Vẻ mặt Độc Cô Tiếu Ngu mờ mịt, giống như nghe thấy thấy ngôn ngữ Man tộc không thể hiểu nổi.

“Giống như có người thích uống rượu, có người thích chơi cờ, mơ mộng là lạc thú lớn nhất của Nghiễn Tâm!” Mộ Dung Vũ Đoạn giải thích “Trên thực tế, nàng mười phần trầm mê trong đó, bất cứ lúc nào, chỗ nào, nếu có cơ hội, đầu óc của nàng sẽ tự động chu du lên chín tầng mây. Thí dụ như…”

Nhớ lại bữa ăn tối sau đêm tân hôn đó, nàng ăn đến miệng đầy mỡ màng, miệng hắn không khỏi hiện lên ý cười.

“Trong lúc ăn cơm, nàng sẽ vẫn cứ ăn, ăn liên tục, ăn nhưng lại không dừng lại được, bởi vì suy nghĩ của nàng căn bản không có đặt ở trên bàn cơm, mà nàng lại đang chu du trong cõi mộng, bởi vậy cho dù nàng đã ăn no, nàng vẫn cứ ăn mãi, ăn mãi cũng không ngừng lại được. Còn nữa…”

Đáy mắt lại lộ ra ý cười, Hắn vẫy tay với Độc Cô Tiếu Ngu, sau đó đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, cầm lấyđồ Mặc Nghiễn Tâm đã làm“Mọi người hãy nhìn một chút.”

Độc Cô Tiếu Ngu hồ nghi đến nhìn qua, vừa thấy liền nhất thời há hốc miệng, thứ kia thêu rất đẹp, sợi chỉ tinh xảo, cho dù là người mù đến xem cũng đều nhận định đó là một tay nghề rất cao, nhưng mà… nhưng mà…

“Đây là chim?”

“Chim nhỏ đi trên mặt đất?” Phó Thanh Dương ngã đầu nghiên cứu.

“Con cá bay ở trên trời?” Quân Lan Chu không dám khẳng định nói.

Mộ Dung Vũ Đoạn cười khẽ“Cái gì cũng không phải, đệ tin tưởng cho dù có đi hỏi Nghiễn Tâm, chính nàng cũng không biết chính mình đã thêu cái gì” Đặt vải thêu trở lại chỗ cũ “Chúng ta nhìn thấy nàng đang thêu vá, tay nàng cũng thực là đang thêu, nhưng kỳ thực đầu óc của nàng đã sớm rơi vào trong giấc mơ, cho nên thêu ra không có ai hiểu đó là gì, nàng cũng không hề nghe thấy đệ gọi nàng, trừ phi…”

Hắn giơ tay lên một chút “Huynh đẩy đẩy nàng, kéo tinh thần nàng trở lại, nếu không nàng cũng sẽ không để ý đến huynh, bởi vậy nàng mới có cái loại ánh mắt mờ mịt như trong mộng mới tỉnh lại, bởi vì nàng thật sự là mới từ trong mộng tỉnh táo lại thôi!”

“Nhưng có đôi khi ta cùng muội ấy đối mặt nói chuyện, hai mắt của muội ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, cũng không có nhìn lén xem chỗ khác, cũng không có thái độ không để ý đến ta” Độc Cô Tiếu Ngu phản bác lại “Nhưng mà dù ta hỏi muội ấy thế nào, muội ấy cũng không cho ta một tiếng, ngay cả lắc đầu cũng không có, mà ta là đại ca của muội ấy đó!!!”

Nghe Độc Cô Tiếu Ngu tủi thân nói, giống như tiểu hài tử kháng nghị cha mẹ hắn không đủ yêu thương hắn, Mộ Dung Vũ Đoạn thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.

“Đó chỉ có một khả năng…”

“Cái gì?”

“Câu chuyện mà đại ca nói nàng không có hứng thú, nên đầu óc nàng lại tự động bay vào trong mộng, cho nên căn bản là nàng không có nghe thấy huynh đang nói gì với nàng!!!”

“Không có hứng thú nghe, liền sẽ không nghe?” Độc Cô Tiếu Ngu ngạc nhiên há hốc mồm.

Mộ Dung Vũ Đoạn áy náy gật đầu “Nàng cũng không phải là cố ý, chính là nàng mà cảm thấy huynh nói chuyện không có quan trọng, hoặc là thực sự không cần thiết lấy ý kiến của nàng, đầu óc của nàng sẽ lập tức bay vào trong mộng, điều này ngay cả nàng cũng không thể khống chế nổi. Bất quá, nàng tuy thích mơ mộng, nhưng nàng vẫn là một cô nương ôn nhu săn sóc, nếu thực sự cần nàng giúp đỡ, nàng sẽ tạm thời bỏ niềm vui mơ mộng qua một bên, chủ động đem toàn lực hỗ trợ…”

Thí dụ như Mộ Dung gia cần một người vợ siêng năng cần mẫn, nên nàng luôn là một người vợ cần mẫn của hắn, có đôi khi hắn cũng nghĩ rằng có phải nàng vì như vậy mới chấp nhận gả đến Mộ Dung gia hay không?

Là báo ân?

Hay là không thể không thực hiện hôn ước này?

“Bậy bạ!” Độc Cô Tiếu Ngu cười nhạt hừ hừ nói“Đừng nói chủ động, mỗi lần ta kêu muội giúp việc, muội ấy luôn quay đầu bước đi!”

“Phải vậy không? Như vậy đệ nghĩ…” Mộ Dung Vũ Đoạn khép mắt suy nghĩ một chút “Ừ! Đó có thể là vì đại ca cũng không cần Nghiễn Tâm giúp việc đó cho lắm, mà là vì mục đích gì đó cố ý tìm nàng hỗ trợ phải không?” Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi giật mình, bởi vì đã thực bị Mộ Dung Vũ Đoạn đoán đúng.

Đại ca như hắn thương muội muội luôn độc lai độc vãng chỉ có một mình, luôn kiếm cớ kéo nàng vào chung với đám huynh đệ tỷ muội, chẳng lẽ là đã sai lầm rồi sao?

“Cho nên muội ấy không phải là lạnh lùng không có tình cảm?”

“Đương nhiên không phải, nàng thực ôn nhu,săn sóc, thậm chí…” Mộ Dung Vũ Đoạn mím môi “Có những chuyện nhỏ không quan trọng, nàng còn có chút cẩu thả, rấtđáng yêu!”

Ôn nhu?

Săn sóc?

Cẩu thả?

Thú vị, đáng yêu?

Độc Cô Tiếu Ngu xoa xoa huyệt thái dương, bắt đầu hoài nghi Mặc Nghiễn Tâm trong lời nói của Mộ Dung Vũ Đoạn có phải là người khác dịch dung giả mạo hay không?

“Thí dụ như tóc của nàng…” Nhìn vẻ mặt không thể tin của Độc Cô Tiếu Ngu, Mộ Dung Vũ Đoạn đành phải lấy thêm thí dụ cho hắn nghe “Nàng cảm thấy tóc cũng không phải là chuyện quan trọng, bởi vậy mỗi sáng tùy tiện chải vài cái, nàng chưa bao giờ chăm sóc nó, càng miễn bàn đến búi tóc lên, nhớ rõ đêm tân hôn hôm đó, đệ lúc đó đã nghĩ tóc nàng để như vậy không phải thực dễ rối sao?”

Rối?

Đáng giận, vì cái gì mà từ nhỏ đến lớn, hắn mỗi ngày đều xem thấy, nhìn muội muội “Tóc tai bù xù” mười mấy năm, lại không nghĩ tới điểm ấy chứ!!!

Chẳng lẽ là hắn tự cho mình là thực quan tâm đến muội muội, kỳ thực căn bản là không đủ quan tâm sao?

“Vậy sao?” Độc Cô Tiếu Ngu lẩm bẩm nói.

“Đương nhiên rồi” Mộ Dung Vũ Đoạn gật gật đầu khẳng định “Tóc nàng thực rất dễ rối, mà nàng đối phó với tóc rối cũng chỉ có một biện pháp…”

“Biện pháp gì?” Độc Cô Tiếu Ngu bật thốt lên hỏi

“Rất đơn giản, cắt bỏ!!!”

“Cái gì?”

“Chỉ cần rối là nàng sẽ cắt, cho dù là bao nhiêu, nàng cũng thực thoải mái cầm kéo cắt bỏ đi, chưa bao giờ để ý có bị người khác nhìn ra hay không, càng không thèm để ý tùy tiện cắt loạn như vậy có phải rất khó coi hay không, cho nên đệ mới…”

“Nên ngươi mới mua trâm ngọc, giúp nàng chải đầu, rồi búi tóc cài trâm lên?” Mộ Dung Vũ Đoạn vuốt cằm. Độc Cô Tiếu Ngu chăm chú nhìn hắn thật sâu.

“Như vậy, thì tại sao khuôn mặt muội ấy luôn luôn lạnh lùng?”

“Bởi vì nàng rất đẹp!” Mộ Dung Vũ Đoạn trả lời thực sự ngắn gọn… rất ngắn gọn.

“Vô nghĩa, ai chẳng biết là muội ấy rất đẹp, ngươi cũng không biết trong thôn chúng ta có bao nhiêu nam nhân ái mộ muội ấy, nếu không phải muội ấy luôn luôn lạnh lùng, một bộ dạng chống cự người ngoài đến gần, thì muội ấy đã sớm bị nam nhân… Bị nam nhân…”

Miệng cứ mở ra khép vào, mở ra khép vào, còn chưa nói xong câu, Độc Cô Tiếu Ngu đã giật mình

Đáp án đã bị chính hắn nói ra rồi.

“Nàng không thích bị người khác cuốn lấy” Mộ Dung Vũ Đoạn giải thích “Như vậy sẽ chiếm lấy thời gian mơ mộng của nàng!”

Đáng giận, lại là vì mơ mộng!!!

“Vậy thì nàng vì cái gì không thích nói chuyện?” Thực sự không cam lòng, Độc Cô Tiếu Ngu lại kháng nghị “Ba năm mới nói ra một câu, chuyện này hơi quá đáng đi!”

Nhắc tới điều này, Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi trầm mặc

Vẫn tưởng là thê tử bị câm điếc, thế nhưng nàng lại có thể nói chuyện! Cho đến giờ khắc này, hắn vẫn không thể tin được như cũ, rõ ràng là vợ chồng thân mật như vậy, nàng còn sinh cho hắn một đứa con trai, lại chưa từng nói với hắn một lời, là vì cái gì?

Là vì hắn “Chẳng qua” là đối tượng báo ân của nàng sao? Chờ nữa ngày không đợi được câu trả lời, Độc Cô Tiếu Ngu thấy nghi hoặc, đưa mắt nhìn lên thấy vẻ mặt hoang mang nói không nên lời cùng mấy phần chua sót của Mộ Dung Vũ Đoạn, nhất thời sáng tỏ muội phu đang suy nghĩ cái gì.

“Đừng nghĩ lung tung…” Hắn đặt tay lên vai của Mộ Dung Vũ Đoạn, giọng nói dịu đi. “Đừng nói là ngươi, chúng ta là thân nhân của muội ấy, nhưng bắt đầu từ lúc muội ấy sáu tuổi, chúng ta bao gồm cả cha mẹ thân sinh của muội ấy cũng chỉ mới nghe thấy muội ấy nói có ba câu thôi, chia đều ra ba năm một câu. Nhưng lần này, muội ấy vì ngươi mà phá lệ, chưa đến ba năm đã mở miệng nói, còn nói liền hai câu nói!!!”

Ngữ khí tỏa ra mùi giấm chua, khiến Mộ Dung Vũ Đoạn nghe được lại cảm thấy trong lòng muốn bật cười.

Đúng vậy, ngay cả cha mẹ sinh ra nuôi dưỡng nàng gần hai mươi năm, từ sau lúc nàng được sáu tuổi, đều chỉ có thể nghe được của nàng có bốn câu nói. Mà hắn cũng chỉ mới ở chung với nàng có hai năm mà thôi, dựa vào cái gì lại so sánh với cha mẹ của nàng?

Huống chi, nàng đã vì hắn mà ngoại lệ, việc này không phải là đã tỏ ra đối với nàng mà nói hắn cũng đặc biệt sao?

Nghĩ đến đây, mặc dù không thể nói là đã hoàn toàn tiêu tan, nhưng cũng chẳng cần phải khó chịu, khó chấp nhận, có lẽ chờ bọn họ thành thân được ba năm nàng sẽ nói một, hai câu cho hắn nghe!!!

“Vâng, đệ biết rồi!”

“Vậy là tốt rồi” Độc Cô Tiếu Ngu vỗ vỗ vai hắn “Nhưng, nói như vậy, ngươi cũng không biết vì sao mà muội ấy không thích nói chuyện ư?”

“Chuyện này…” Mộ Dung Vũ Đoạn trầm ngâm một lát “Có lẽ đệ đoán được…”

Độc Cô Tiếu Ngu hai mắt sáng rực “Thực ư? Vậy là vì sao?”

Mộ Dung Vũ Đoạn không nói, chỉ là nhìn hắn, nhìn xem Độc Cô Tiếu Ngu đầu tiên là nhíu mày khó hiểu, sau đó lại dở khóc dở cười “Được rồi, không cần giải thích, ta hiểu được, nếu nàng nói chuyện bình thường, cả gia đình lớn như vậy sẽ tìm muội ấy nói chuyện, các trưởng bối sẽ tìm muội ấy nói chuyện phiếm, các tỷ muội sẽ tìm muội ấy nói chuyện riêng, các huynh đệ sẽ…” Hắn thở dài “Sẽ thay các nam nhân ái mộ muội ấy truyền lời…”

Bởi vậy, muội muội hắn sở dĩ luôn độc lai độc vãng, hắn đã có thể hiểu được lý do.

Bởi vì người trong nhà quá đông, đi đến đâu cũng đều gặp phải người, nàng muốn im lặng chìm trong giấc mộng là hoàn toàn không có khả năng, đành phải né tránh, tìm một chỗ không có người ẩn mình, thì mới có thể im lặng chìm vào trong mộng yêu thích của mình.

“Đúng vậy!” Mộ Dung Vũ Đoạn vuốt cằm “Có thể…”

“Câm miệng” Trong lòng hiểu ra là một chuyện, nhưng hắn chính là không muốn nghe lại câu nói kia.

Nhưng lại cố tình có người cứng rắn nói lại cho hắn nghe!!!

“Là do nói chuyện sẽ chiếm thời gian mơ mộng của muội ấy, cho nên muội ấy không muốn nói!!!” Phó Thanh Dương bừng tỉnh hiểu ra thì thào tự nói.

Độc Cô Tiếu Ngu thực sự nghiêm túc nghĩ có nên đem hắn bóp chết hay không … Vẫn là không cần đi, như vậy sẽ làm cho đệ muội thương tâm.

“Thanh Dương, cút ra ngoài cho ta!”

Phó Thanh Dương ngẩn ngơ “Đại ca, đệ đã làm sai cái gì?”

Độc Cô Tiếu Ngu cười dài giương cây quạt lên “Bởi vì ta không muốn thấy gương mặt ngốc của đệ nữa!!!”

“… Ác!!!” Phó Thanh Dương sờ sờ mũi, xoay người đi ra ngoài.

“Quay lại!”

“Đại ca?”

“Đệ đi về nhà lấy vài thứ đến đây!”

“Vâng, đại ca!”

“Như vậy…” Đuổi đệ đệ ngốc đi xong, Độc Cô Tiếu Ngu quay đầu “Lại thỉnh giáo một việc cuối cùng…”

“A…” Dù cho Độc Cô Tiếu Ngu trưng ra khuôn mặt tươi cười sáng lạng huy hoàng, nhưng không biết vì sao, Mộ Dung Vũ Đoạn ngược lại cảm thấy không yên bồn chồn bất an đứng lên “Đại ca cứ hỏi!”

Tốt, không thành vấn đề, muội muội bảo bối không thích nghe người khác nói chuyện…

Bởi vì nàng thích mơ mộng.

Nàng không thích quan tâm người khác…

Bởi vì nàng thích mơ mộng.

Nàng không thích nói chuyện… bởi vì nàng thích mơ mộng.

Nàng luôn đưa ra một khuôn mặt lạnh lùng… bởi vì nàng thích mơ mộng.

Tóm lại, nàng chính là người thích mơ mộng!!!

Vậy đi, không thành vấn đề, yêu thích mơ mộng thì cứ việc mơ mộng đi, muốn mơ mộng bao lâu đều được, cho dù là nằm đến khi trời sập xuống, hắn cũng sẽ thay muội muội bảo bối chống đỡ, nhưng là… nhưng là…

“Vì sao ta cùng muội ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau! Ta còn thay tả lót cho muội ấy, ta cũng không biết muội ấy yêu thích mơ mộng, mà ngươi…” Độc Cô Tiếu Ngu nghiến răng nghiến lợi, cười thật giống như phụ nữ có thai đang lâm bồn “Ngươi chỉ mới biết muội ấy không bao lâu, tự nhiên lại biết, hả?” Chính là điểm này hết sức quá đáng, rất không có thiên lý, đánh chết hắn cũng không thể thừa nhận.

“Cái này… cái này… đệ cũng không rõ!” Lông tơ dựng đứng lên, Mộ Dung Vũ Đoạn mãnh liệt nuốt nước miếng “Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đệ đối với nàng liền có một loại trực giác thực đặc biệt, cho nên… cho nên…” Hắn nên nói như thế nào, cậu cả mới không trực tiếp giết hắn ngay bây giờ!!!?

Độc Cô Tiếu Ngu trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ Đoạn một hồi lâu, rốt cục, hắn thở dài.

“Quên đi, chỉ cần tiểu Tâm hạnh phúc thì tốt rồi!”

Kỳ thực, nghĩ lại chính hắn cũng đã nghĩ ra nguyên nhân rồi.

Mẹ ruột của nàng Ách Diêm La cũng là một người không thích nói chuyện, là một nữ nhân tính tình có điểm cổ quái, mọi người đã sớm quen thuộc rồi, nên mọi người đều nghĩ con gái của Ách Diêm la cũng không thích nói chuyện lại lạnh lùng thì cũng không có gì kỳ quái, cùng mẹ nàng giống nhau thôi!!! Cho nên, không ai lại có ý đi thăm dò có hay không một cái nguyên nhân khác, chỉ đơn giản coi đó là do trời sinh! Nhưng đối với Mộ Dung Vũ Đoạn, Mặc Nghiễn Tâm là một nữ nhân xa lạ, hắn hoàn toàn không biết gia cảnh của nàng, ngược lại hắn còn có thể nhìn thấy được nguyên nhân của các hành vi không bình thường của nàng.

Đương nhiên, trước hết hắn phải là một nam nhân đủ cẩn thận, đủ săn sóc mới được.

“Xem ra, ta cùng cha đều đã đoán sai rồi!!!” Hắn thì thào lẩm bẩm.

Mặc Nghiễn Tâm cũng không có cần một nam nhân nhiệt tình đến hòa tan nàng, chỉ cần một người tri âm hiểu biết nàng là đủ rồi.

Bắt đầu từ lúc Mộ Dung Vũ Đoạn phục hồi như cũ, Mộ Dung Nguyệt Phong thực sự sợ hãi, sợ hãi Mộ Dung Vũ Đoạn đem chuyện bị hắn mưu hại nói ra, nhưng Mộ Dung đại phu nhân lại tin tưởng an ủi hắn, nói Mộ Dung Vũ Đoạn là người bao dung, hẳn là hắn sẽ không có nói ra đâu.

Mộ Dung đại phu nhân nói cũng đúng, Mộ Dung Vũ Đoạn là người bao dung, hắn cũng không muốn nói ra, nhưng mà…

Giống như bao đêm, Mộ Dung Vũ Đoạn ở sau bàn đọc sách, Mặc Nghiễn Tâm ở phía trước cửa sổ may vá thêu thùa, không khí giống nhau không màng danh lợi, ngẫu nhiên hai người bốn mắt nhìn nhau, miệng không cần nói, hết thảy đều không cần nói.

“Nghiễn Tâm?”

Mặc Nghiễn Tâm không có phản ứng, vẫn còn vùi đầu thêu cái mà chính nàng cũng không hiểu được, vì thế Mộ Dung Vũ Đoạn đứng dậy đi đến bên người của nàng, tay lay nhẹ vai nàng, nàng đột nhiên ngẩng đầu “Nghiễn Tâm, ta…” Hắn thu tay lại, chần chờ một chút “Không muốn đem sự việc nói ra, nàng nghĩ sao?”

Mặc Nghiễn Tâm lắc đầu.

“Nàng không đồng ý? Vì sao?”

Mặc Nghiễn Tâm nhìn hắn, hai người nhìn nhau một lát, Mộ Dung Vũ Đoạn than nhẹ

“Đúng vậy, nếu ta không nói, cha mẹ sẽ không phòng bị hắn, tương lai nếu hắn lại hại đến cha mẹ, thì cũng chẳng khác gì ta đã hại cha mẹ!”

Mặc Nghiễn Tâm gật đầu.

“Được rồi, ngày mai ta sẽ tìm thời gian bí mật nói cho cha mẹ biết, để cho họ có thể phòng bị hắn trước!”

Mặc Nghiễn Tâm lại gật đầu.

“Nghiễn Tâm?”

Mắt đẹp như làn nước thu lẳng lặng nhìn hắn.

“Nàng…” Mộ Dung Vũ Đoạn chần chừ một chút “À, có thể hay không nói một câu cho ta nghe?” Hắn tham lam yêu cầu “Một câu thì được rồi, bằng không, một chữ cũng được?”

Yêu cầu của hắn thực sự không nhiều lắm.

“Ta chỉ là muốn chính tai mình chứng thực là nàng không phải người câm!!!”

Mi mắt khép xuống, một lát sau lại ngẩng lên, nhẹ nhàng nháy một cái, hắn hiểu ý, kinh hỷ đưa tai lại gần. Vì thế, nàng bắt đầu ở bên tai hắn nhỏ nhẹ nói. Không chỉ một chữ, cũng không chỉ một câu, nàng nói đến mười, rồi mấy trăm câu.

Mà theo lời nói của nàng, hắn không kịp vì nàng quả thực không phải người câm điếc mà giật mình, Mộ Dung Vũ Đoạn trên mặt đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là không thể tin được, cuối cùng là không biết nên khóc hay nên cười đây.

“Như thế nào… Thì ra nàng là vì nguyên nhân này nên không nói lời nào, chuyện này thực sự là… ta biết, nhưng … sẽ không, sẽ không, nhưng mà nhạc phụ nhạc mẫu bọn họ… Sao? Bọn họ cũng… tốt tốt tốt, ta thề tuyệt đối sẽ không nói ra, bất quá ta thực sự muốn nói, việc này thực là quá ngây thơ…”

Bởi vì hắn nói ra “Lời bình” này, Mặc Nghiễn Tâm không nói nữa khẽ hờn dỗi liếc hắn một cái. Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ lắc đầu, đáy mắt lại hiện lên ý cười, nàng quả nhiên không phải lạnh lùng vô tình như mọi người vẫn nghĩ, ngược lại còn là một cô gái mang tính tình hơi trẻ con.

“Như vậy, khi ở trước mặt của ta, nàng có thể nói chuyện chứ?”

Mặc Nghiễn Tâm lắc đầu.

“Vì sao?”

Mặc Nghiễn Tâm trừng mắt nhìn hắn, không nói.

Mộ Dung Vũ Đoạn nhịn không được thở dài “Nàng sợ ở trước mặt ta nói chuyện thành thói quen, trước mặt người khác sẽ không cẩn thận nói chuyện ư?”

Mặc Nghiễn Tâm gật đầu.

“Cho nên, nàng ở trước mặt ta cũng luôn mang một bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, cũng là bởi vì lo lắng nếu ở trước mặt ta cười nói thành thói quen, sẽ không cẩn thận ở trước mặt người khác làm lộ ra?”

Mặc Nghiễn Tâm lại gật đầu.

Mộ Dung Vũ Đoạn có chút đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương “Nàng đây muốn cùng họ giận dỗi đến khi nào đây?”

Không có câu trả lời nào, Mặc Nghiễn Tâm làm giống như không nghe thấy câu hỏi của hắn, cúi đầu tiếp tục công việc may vá của nàng. Mộ Dung Vũ Đoạn chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, đôi mắt hiện lên ý cười, môi khẽ nở nụ cười.

Thực ngoan cố!

Nhưng, tuy rằng thực ngây thơ, nhưng mà nàng như vậy lại thực đáng yêu, không phải sao?

“Nghiễn Tâm?”

Mặc Nghiễn Tâm ngước mắt nhìn hắn, suy nghĩ một chút, tuy rằng vẫn không có chút biểu cảm nào, nhưng mà bộ dáng vẫn mười phần đáng yêu như cũ.

“Nghe đại ca nói, nàng không thích…” Mộ Dung Vũ Đoạn tựa hồ như nói không nên lời “Giết người, mặc dù có người muốn giết nàng, nàng cũng không hề để ý tới…” Đến bây giờ hắn vẫn như cũ khó có thể tin rằng thê tử tinh tế nhu nhược của hắn có thể giết người, nhưng mà tất cả mọi người đều nói như vậy…

Mặc Nghiễn Tâm khẽ chớp mắt.

Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình “Nhàm chán? Nàng cảm thấy giết người là chuyện rất nhàm chán?” Mặc Nghiễn Tâm vuốt cằm.

Thì ra là thế… “Như vậy, tại sao nàng lại một hơi giết sạch toàn bộ Thiên Nhận Đường?”

Lông mi thật dài hạ xuống, lại giơ lên, trong nháy mắt, đôi mắt của Mặc Nghiễn Tâm từ trong suốt sáng ngời lại chuyển sang âm trầm lạnh lùng, Mộ Dung Vũ Đoạn nhìn thấy có chút kinh hãi.

“Nàng thực phẫn nộ, bởi vì bọn họ tổn thương ta, không giết hết bọn họ, nàng khó có thể bình ổn phẫn nộ trong lòng?”

Mặc Nghiễn Tâm gật đầu, sau đó mắt đẹp hơi hạ xuống một chút, n xót xa, âm trầm hư vậy, Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi lạnh người một chút.

“Sau này, bất luận là kẻ nào muốn tổn thương ta, nàng cũng đều sẽ giết hết bọn họ?”

Mặc Nghiễn Tâm lại gật đầu.

“Nhưng mà không phải phải nàng nói giết người thật nhàm chán hay sao?”

Mặc Nghiễn Tâm lại hơi hạ mắt xuống.

“Nhưng bọn hắn muốn làm hại đến ta, vậy nên không giống nhau?”

Mặc Nghiễn Tâm nhẹ nhàng gật đầu.

“Sao lại không giống nhau?”

m trầm lạnh lùng biến mất, Mặc Nghiễn Tâm khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, lại cụp mắt xuống tiếp tục thêu.

“Tóm lại, bất luận kẻ nào muốn tổn thương ta, đều không được?” Mộ Dung Vũ Đoạn lẩm bẩm nói, trong lòng có một loại cảm giác muốn hòa tan “Mặc dù chỉ là đắc tội trong lời nói, nàng cũng không cho phép?”

Mặc Nghiễn Tâm gật đầu.

“Vì sao?”

Mặc Nghiễn Tâm không làm gì đáp lại, nhưng hai gò má trắng nõn như ngọc lại hiện lên ánh hồng, thẹn thùng lan tới chiếc cổ duyên dáng của nàng.

Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi khe khẽ thở dài, là bất đắc dĩ, nhưng cũng là vui sướng.

Rõ ràng cảm thấy giết người thực nhàm chán, cho dù có người muốn giết nàng, nàng cũng mặc kệ, lại vì hắn mà giận dữ đại khai sát giới…

Chỉ vì hắn…

Có lẽ nàng cũng không phải chỉ vì báo ân, hoặc là không thể không thực hiện hôn ước nên mới gả cho hắn đi?

“Nghiễn Tâm?”

Mặc Nghiễn Tâm nâng mắt lặng lẽ nhìn hắn.

“Cưới được nàng, ta thực sự rất may mắn!”

Mặc Nghiễn Tâm hạ mắt, hai gò má đỏ ửng xinh đẹp, tuy rằng khuôn mặt từ đầu đến cuối không có chút thay đổi nào, nhưng bộ dáng này, không biết vì sao, chính là cực kỳ quyến rũ.

“À, cha mẹ nói, nếu mà nàng cảm thấy không quá vất vả, họ muốn chúng ta sinh thêm hài tử, nàng có bằng lòng hay không?”

Vừa không gật đầu, cũng không lắc đầu, Mặc Nghiễn Tâm yên lặng buông đồ may, đứng dậy, đi đến bên giường.

Một đêm này, Mộ Dung Vũ Đoạn hết sức ôn nhu, triền miên bên nàng, cho dù hắn chưa nói ra, tin tưởng rằng thê tử cũng có thể hiểu được tâm tư của hắn.

Sau đó, nàng có thói quen đưa lưng về phía hắn ngủ, nhưng lần này, hắn chưa kịp đưa tay ôm nàng kéo lại, nàng đã tự động lui, lui, lui… lui đến khi dán sát vào ngực hắn, hắn kinh ngạc giật mình một cái, khóe môi khẽ cười, đôi tay dùng lực ôm chặt eo của nàng, sau đó, hai người mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Tối nay, trong mộng của Mặc Nghiễn Tâm hẳn là sẽ có hắn!!!

Uy hiếp của Thiên Nhận Đường đã được giải trừ, Mộ Dung Nguyệt Phong quyết định lại mang người nhà quay về Chu gia. Trước khi đi, Mộ Dung Vấn Thiên cho hắn vài câu “Khuyên bảo” thấm thía “Ngươi tốt nhất nên đem sản nghiệp Chu gia trả lại cho con trai của Chu viên ngoại, nếu không tương lai nếu ngươi lại trêu chọc đến phiền toái gì, ta cũng sẽ không giúp ngươi nữa. bởi vì giúp ngươi chẳng khác gì đi hại người khác, dưới tình huống như vậy, ta không thể không ra tay đại nghĩa với họ hàng mình, ta nghĩ ngươi hẳn là đã hiểu được ý của ta rồi chứ?”

Mộ Dung Nguyệt Phong đương nhiên hiểu được! Mộ Dung Vũ Đoạn đã đem chuyện kia nói ra, nhất thời, hắn chột dạ cái gì cũng không dám nói, gật đầu lung tung, thầm nghĩ muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi. Nhưng Mộ Dung đại phu nhân lại còn không biết sống chết “Ngươi dám nói không giúp, ta…”

“Nương!” Mộ Dung Nguyệt Phong nhanh chóng chạy lại lôi kéo mẫu thân “Đủ rồi, chúng ta đi nhanh đi!”

“Nhưng mà…” Mộ Dung Đại Phu nhân chính là không cam lòng.

“Đủ rồi!!” Mộ Dung Nguyệt Phong cứng rắn kéo Mộ Dung đại phu nhân đi thật nhanh.

Nhìn theo cả nhà điệt nhi đã đi xa, Mộ Dung Vấn Thiên lắc đầu thở dài, tiện đà chuyển hướng sang Quân Lan Chu:

“Chu viên ngoại thực sự không cứu được sao?”

“Vượt quá ba tháng sẽ không cứu được!” Quân Lan Chu cứng nhắc nói, mà cho dù cứu được hắn cũng không đi cứu, tuy nhiên những lời này hắn cũng sẽ không nói ra, không cần thiết, dù sao không cứu chính là không cứu, không liên quan gì đến hắn cả.

“Phải không?” Mộ Dung Vấn Thiên than nhẹ “Vậy thì không có biện pháp rồi!” Ông lại quay ngược người nhìn Mộ Dung Vũ Đoạn “Như vậy con tính khi nào sẽ đi đón Tuyết nhi, Thiệu nhi cùng với anh em Khiếu Phong về?”

Trước khi tiễn Mộ Dung Tuyết cùng với anh em Đỗ Khiếu Phong đi tránh nạn, ông đã đặc biệt dặn bọn họ đến Kim Lăng chờ đợi. Nếu gia đình bọn họ bình yên vô sự, sẽ đi đến đó đón bọn họ, nếu ba tháng sau mà không có người đến đón, như vậy thì sau này ba người bọn họ phải nương nhau mà sống chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.

“Chuyện này…” Mộ Dung Vũ Đoạn nhìn sang Quân Lan Chu.

“Hiện giờ không thể rời khỏi nhà” Quân Lan Chu lạnh lùng nói “Tình trạng của hắn còn chưa ổn định, qua thêm khoảng một tháng nữa, đầu óc của hắn mới có thể hoàn toàn hồi phục như cũ”. Mộ Dung Vấn Thiên khẽ rùng mình “Thì ra là thế, như vậy thì để ta đi đón bọn họ về!”

“Vậy thì không cần!” Độc Cô Tiếu Ngu cười dài khẽ vỗ vỗ cây quạt vào lòng bàn tay “Hôm qua ta đã nhờ người báo cho Tứ đệ, đệ ấy sẽ âm thầm bảo vệ bọn họ, cho đến khi muội phu có thể đến đón bọn họ!”

Tứ đệ của hắn là ai?

Mộ Dung Vấn Thiên há miệng muốn hỏi, nhưng đầu lưỡi vừa chuyển động đã thu trở về. Tuy rằng vẫn chưa đoán được đến tột cùng bọn họ là ai, những nhìn thấy thân thủ kinh người của Mặc Nghiễn Tâm, còn có đường chủ của Thiên Nhận Đường như thế mà lại không dám phản kháng phải tự kết thúc sinh mạng mình, đủ thấy mấy huynh muội bọn họ cũng không phải là nhân vật bình thường, có lẽ ông không cần hỏi nhiều là tốt nhất.

Dù sao Mộ Dung gia đã thoát ly giang hồ lâu rồi.

Một tháng sau!

“Xong rồi!”

Quân Lan Chu buông ngón tay đang đặt trên mạch tượng của Mộ Dung Vũ Đoạn, ngay sau đó, một bàn tay trắng mềm mại lại đặt lên vai hắn, hắn ngoái đầu nhìn lại, thì thấy Mặc Nghiễn Tâm đang nhìn hắn, không chút tiếng động “Nhị ca cam đoan, muội phu đã hoàn toàn hồi phục lại như cũ!”

Thu hồi bàn tay mềm mại, Mặc Nghiễn Tâm lẵng lặng lui ra sau, Độc Cô Tiếu Ngu đứng bên cạnh dở khóc dở cười lắc đầu “Thực sự là,với y thuật của Nhị ca muội muội còn chưa tin sao?”

“Yên tâm, ta không sao.” Nắm thật chặt tay của Mặc Nghiễn Tâm, Mộ Dung Vũ Đoạn thấp giọng nói, lại chuyển sang nhìn Quân Lan Chu “Cám ơn nhị ca!”

“Ngươi là muội phu!” Quân Lan Chu đơn giản nói, ý là nếu Mộ Dung Vũ Đoạn không phải muội phu của hắn, hắn sẽ mặc kệ.

“Được rồi, được rồi! Nếu không có việc gì, thì ngày mai chúng ta có thể khởi hành đi đón đứa cháu bảo bối của ta! Nhưng, trước khi đi…” Độc Cô Tiếu Ngu lấy từ trong lòng ra một quyển sách đưa cho Mộ Dung Vũ Đoạn “Đêm nay, ngươi đem toàn bộ nội dung nhớ hết cho ta, sáng sớm ngày mai phải đem nó thiêu hủy!”

Mộ Dung Vũ Đoạn nghi hoặc tiếp nhận rồi mở ra, chỉ liếc mắt một cái, liền giật mình trợn tròn mắt.

“Đây… đây là…”

“Một món quà cưới khác của tiểu Tâm, hai ngày trước Thanh Dương đã mang đến!” nói xong, Độc Cô Tiếu Ngu ngồi xuống, thản nhiên phe phẩy cây quạt “Một muội phu khác của ta cũng có, cho nên ngươi không cần ở đó do dự nói có thể nhận hay không, bởi vì đó là quà cưới của tiểu Tâm, ngươi không thể không nhận. Nhưng…”

Xoát một cái khép cây quạt lại, “Ngươi phải nhớ kỹ,” Hắn trịnh trọng nói “Cả đời ngươi chỉ có thể có một truyền nhân, hiểu chưa?”

Mộ Dung Vũ Đoạn lúc này mới lấy lại bình tĩnh, vuốt cằm “Vâng, đệ sẽ nhớ kỹ!”

“Đêm nay nhất định phải đem nó nhớ kỹ, ngày mai liền thiêu hủy, trên đường đi đón đứa cháu bảo bối của ta, có vấn đề gì thì cứ hỏi, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi, hoặc là cũng có thể hỏi Nghiễn Tâm cũng được!”

“Vâng, đại ca!”

“Như vậy, đêm nay nhớ hết, không có vấn đề gì chứ?”

“Không thành vấn đề!”

“Tốt lắm, kế tiếp phải…” Độc Cô Tiếu Ngu chuyển hướng nhìn Mặc Nghiễn Tâm, tay để trên một cái hòm gỗ đặt ở trên bàn, nói lớn không lớn nhưng mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ “Đây là trang sức hồi môn của muội, tuy rằng muội không cần đến, nhưng nhị thẩm nói đây là tâm ý của người làm mẹ như bà, muội không lấy bà sẽ thực thương tâm!”

Mặc Nghiễn Tâm có chút thẹn thùng, gật đầu.

Nàng cư nhiên đối với hắn gật đầu nha!

Độc Cô Tiếu Ngu cảm động thiếu chút nữa là rớt nước mắt xuống, vụng trộm lau chút nước mắt nước mũi sắp chảy ra, lại tiếp tục nói:

“Mặt khác, Nhị thẩm đưa cho ta một phong thơ, nói có muốn làm rõ ràng chuyện của năm đó hay không, tất cả đều do muội quyết định, tuy rằng theo lệ thường của bọn họ, bất luận là làm bất cứ chuyện gì họ tuyệt đối không cần thiết phải giải thích, bởi vì họ yên tâm thoải mái, không cần nói công đạo với bất kỳ kẻ nào. Nhưng mà chuyện này muốn hay không sẽ do muội quyết định, bởi vì muội là hậu nhân duy nhất của Mặc gia. Cho nên, ý của muội…” Không chút do dự, Mặc Nghiễn Tâm lấy ra Thương Long Bội đưa cho hắn xem, nếu là ở lúc trước, hắn nhất định không rõ Mặc Nghiễn Tâm là có ý gì.

Nàng không nói, hắn làm sao hiểu được!

Nhưng lần này, hắn đầu tiên là u mê giật mình một cái, đang định mở miệng hỏi, thì bỗng nhiên tâm trí chợt bừng tỉnh hiểu ra.

“A, phải không? Tốt, ta đã hiểu, đại ca sẽ giúp muội!”

Nàng không cho hắn giúp cũng không được, bởi vì…

Một người “Câm điếc” như vậy, làm sao có thể cùng người ta giải thích về âm mưu của hơn mười năm về trước?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.