Ách Nô Nhi

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

“Xú tiểu tử! Đi vào đợi đi!” – Một đại hán thô lỗ đem Phượng Du Lâm vào trong kho hàng, sau đó khóa cửa rời đi.

Phượng Du Lâm đi đến bên cửa sổ, cố gắng kiễng chân quan sát. Xung quanh rất nhiều cỏ tranh chất thành đống, xem ra đây là nơi trữ hàng lương thảo. Hắn thử mở cửa, phát hiện cửa bị xiềng xích phong kín, hắn đành phải nhụt chí ngồi dưới đất.

Vân Thiều Lỗi. . . . . . Mau tới cứu ta. . . . . . Mau tới cứu ta. . . . . .

Hắn ôm thân mình, không ngừng trong tâm mặc niệm .

Bên ngoài tòa nhà, trên một gốc cây đại thụ, bốn nhân ảnh vững vàng ngồi giữa cành lá rậm rạp.

Hiện tại đã sắp chạng vạng, lữ quán của Hạ Hầu Huân ngay ở trước mặt.

“Đại ca, vì cái gì chúng ta còn không đi vào?” – Mai Sĩ Hoa khẩn cấp hỏi.

“Ta đang đợi.” – Vân Thiều Lỗi bình tĩnh trả lời.

Tiểu Thanh ở một bên cũng kiềm chế không được, vội la lên: “Vân công tử, nếu không nhanh đi vào, tiểu thư sợ là sẽ gặp phải bất trắc .”

“Hư. . . . . .” – Vân Thiều Lỗi bỗng nhiên ra hiệu bảo nàng im lặng.

Từ giữa không trung bay đến một con bồ câu cả mình tuyết trắng, đậu ở trên tay Vân Thiều Lỗi. Hắn từ dưới chân bồ câu gỡ xuống tờ giấy, mở ra —— một bức địa hình bản đồ tinh xảo chỉ bằng bàn tay, Mai Sĩ Hoa ngạc nhiên ——

“Đại ca, đây là. . . . . .”

“Đây là bản đồ lữ quán.” – Vân Thiều Lỗi mỉm cười, “Tuy rằng giá cao, nhưng này tin tức tình báo buôn lậu này cũng thật chuẩn xác.”

“Ngươi từ chổ buôn lậu tình báo mua tới?” – Mai Sĩ Hoa thần tình bội phục, tuy rằng Vân Thiều Lỗi ngày thường lạnh lùng lười nhác, khả khi gặp chuyện nghiêm trọng thì không chút nào hàm hồ.

“Tốt lắm, đừng nói vô nghĩa. Chúng ta y kế hành sự. . . . . .” – Vân Thiều Lỗi cầm bản đồ địa hình, giải thích chiến thuật cho bọn họ hiểu. Tiểu Thanh và Vân Thiều Lỗi lẻn đi vào lữ quán, Mai Sĩ Hoa cùng một người tỉ nữ tên Tiểu Lan cùng nhau hành sự.

Phân phối  xong nhiệm vụ, bốn người nhanh chóng nhảy xuống cây, tách ra hành động .

Mai Sĩ Hoa chiếu theo bản đồ địa hình, đi vào phía sau lữ quán, vết chân hãn tới kho hàng. Sau khi hắn đem địa hình xem xét kỹ, Tiểu Lan cũng chạy tới, nàng đem theo một bát dầu thắp trộm được trong đại quán. Sau đó, hai người trao đổi ánh mắt, Mai Sĩ Hoa ở nơi cây cỏ chồng chất châm lửa, ngọn lửa lập tức lan rộng. Tiểu Lan cầm lấy đồng la biên gõ biên hét lớn: “Người tới a! Cháy ! Mau tới a!” (biên: trong phim hay có đó, ta cũng không biết gọi là cái gì. Là thứ người ta vừa đi lòng vòng vừa gõ, nói “coi chừng hỏa hoạn”)

Hạ nhân trong quán cùng thị vệ hướng bên này chạy tới, mọi người đang muốn nấu nước cứu hoả, lại phát hiện miệng giếng bị cự thạch (đá lớn) phong kín  —— là Mai Sĩ Hoa mới vừa rồi làm. Mọi người loạn thành một đoàn, chung quanh tìm nước, Tiểu Lan cùng Mai Sĩ Hoa nhân cơ hội trốn.

Phượng Du Lâm bị nhốt tại kho hàng nghe thấy cháy, sợ tới mức liều lĩnh chạy tới cửa, cửa gỗ bị đâm phát ra tiếng nổ lớn(khỏe quá, nhỏ nhưng có võ a), nhưng bên ngoài hỗn loạn một mảnh, không ai phát hiện hắn. Cuồn cuộn khói đặc theo cửa sổ tiến vào, Phượng Du Lâm bị ngộp không ngừng ho khan, ngay cả mắt cũng vô pháp mở ra, hắn”A a” kêu to, nhắm mắt lại tiếp tục tông vào cửa. . . . . .

Sưu! Vân Thiều Lỗi theo nóc nhà nhảy xuống, kéo một gã tôi tớ đi ngang qua, tôi tớ kia không kịp khóc thét đã bị hắn điểm á huyệt.

“Nói! Người bị các ngươi bắt về nhốt ở đâu?” – Vân Thiều Lỗi xoay tay hắn hỏi.

Kia người hầu sống chết lắc đầu, Vân Thiều Lỗi lông mi cũng không nhúc nhích một chút, lạc tháp một tiếng! Một tay chặt đứt cánh tay kẻ kia, người hầu đau đến khuôn mặt vặn vẹo, cơ hồ rơi vào hôn mê. Vân Thiều Lỗi ra tay ngoan độc, Tiểu Thanh tránh ở một bên cũng thấy kinh hồn bạt vía.

Vân Thiều Lỗi giải á huyệt cho hắn, lại hỏi: “Nói đi, bằng không bàn tay còn lại cũng sẽ đoạn điệu.”

Người hầu hữu khí vô lực nói: “Cái kia. . . . . . Cô nương. . . . . . Ở  phòng Thiếu chủ. . . . . . Trong phòng. . . . . .”

“Còn nam hài đâu?” – Vân Thiều Lỗi tối quan tâm chính là đây.

“Ở. . . . . . Ở kho hàng. . . . . .”

Vân Thiều Lỗi trong lòng hoảnh hốt, hắn bảo Mai Sĩ Hoa bọn họ đi thiêu kho hàng! Cái này còn phải! Hắn bỏ qua tên tôi tớ kia, hướng kho hàng chạy vội đi.

Tiểu Thanh ở phía sau hô: “Vân công tử! Vân công tử! Ngài không đi cứu tiểu thư sao. . . . . .”

Vân Thiều Lỗi cũng không quay đầu lại, chỉ lo chạy đi như điên. Kho hàng nơi đó sớm bị đốt thành một biển lửa, mọi người xách nước không ngừng hò hét , Vân Thiều Lỗi mạo hiểm khói đặc, vọt vào kho hàng bị ngọn lửa che dấu.

“Khụ khụ khụ. . . . . .” – Phượng Du Lâm bịt lại mũi miệng, quỳ rạp xuống đất, ngọn lửa giống như ác ma, trương nha vũ trảo (nhe nanh giương vuốt) về phía hắn, ngọn lửa hung hăng làm cho hắn không chỗ có thể ẩn nấp. Khói đặc cùng nhiệt độ cao đang cướp lấy sinh mệnh hắn. Hắn sắp chết sao? Không ai tới cứu hắn  sao? Phượng Du Lâm suy sụp quỳ rạp trên mặt đất, chờ đợi tử vong. . . . . .

Cửa gỗ đột nhiên bị đá văng ra, một bóng người ở giữa biển khói cuồn cuộn vọt vào. Người nọ vươn hai tay, đem hắn đang kề cận cái chết túm  trở về. Phượng Du Lâm cảm giác chính mình bị nhấc bổng lên, đem ra bên ngoài.

Hắn là ai vậy? Ta ở địa phương nào gặp qua hắn? Phượng Du Lâm cố gắng nghĩ muốn mở mắt ra, thế nhưng mí mắt lại càng nặng.

Trước lúc hắn mất đi ý thức, bên tai vang lên một tiếng kêu gọi bi thiết: “Lâm nhi ——!”

Vân Thiều Lỗi. . . . . . Là ngươi sao. . . . . . Phượng Du Lâm trong lòng hiện ra ý tưởng, rốt cục hôn mê bất tỉnh.

Vân Thiều Lỗi ôm hắn chạy khỏi đám cháy, nhanh chóng rời đi biệt viện của Hạ Hầu Huân, đi đến địa điểm tập hợp. Hắn hiện tại một lòng thầm nghĩ đem Phượng Du Lâm cứu tỉnh, sớm đem chuyện Triệu Linh Nhi ném ra sau đầu.

Hắn đang muốn chuyên tâm chiếu cố  Phượng Du Lâm, biệt viện bên kia bỗng nhiên truyền đến một âm tahnhbén nhọn, đó là ám hiệu của Tiểu Thanh, báo hiệu phiền toái .

“Sách!” – Vân Thiều Lỗi bất đắc dĩ buông Phượng Du Lâm, sau khí xác định bốn phía không có nguy hiểm, hắn mới hướng biệt viện chạy đi.

Theo bản đồ địa hình đi đến chỗ Hạ Hầu Huân, sớm đã diễn ra xung đột túi bụi. Mai Sĩ Hoa đang cùng Hạ Hầu Huân chiến đấu kịch liệt , Tiểu Thanh cùng Tiểu Lan bận việc…đối phó các thị vệ khác. Kia họ Hạ Hầu Huân cư nhiên không dùng kiếm, gần là sử dụng trên tay đích chiết phiến, chẳng những có thể ngăn Mai Sĩ Hoa công kích, còn có thể lấy cây quạt làm vũ khí.

Vân Thiều Lỗi khẽ quát một tiếng, huy kiếm phóng qua, trong lúc bóng kiếm chớp động, bọn thị vệ hết thảy ngã xuống đất.

“Đi cứu người!” – Vân Thiều Lỗi quát khẽ, Tiểu Thanh cùng Tiểu Lan vội vọt vào trong phòng.

Bên này Mai Sĩ Hoa đã muốn bị Hạ Hầu Huân làm cho mất lực chống đỡ, Vân Thiều Lỗi nhảy lên không, một kiếm đưa bọn họ ngăn cách. Hạ Hầu Huân thu hồi cây quạt, sau này dược khai.

Vân Thiều Lỗi lấy kiếm chỉ  hắn, đối Mai Sĩ Hoa phía sau nói: “Các ngươi lui trước, ta sau lưng yểm trợ.”

Mai Sĩ Hoa gật gật đầu, cùng đám người Tiểu Thanh cứu ra Triệu Ling Nhi bay nhanh rút lui.

Hạ Hầu Huân không có ngăn cản, mà là nhặt lên kiếm của thị vệ bị rơi xuống, cười nói: “Nghe nói Vân thiếu hiệp kiếm pháp siêu quần, tại hạ hôm nay thật nghĩ muốn lĩnh giáo lĩnh giáo.”

“Phải không? Vậy thất lễ .” – Vân Thiều Lỗi lạnh lùng cười, kiếm phong như mãng xà xuất động, nhắm thẳng mặt Hạ Hầu Huân bổ tới.

Họ Hạ Hầu Huân quay kiếm phản kích, trong nháy mắt, hai người đã qua hơn mười chiêu. Bọn họ từ mặt đất đánh tới trên cây, lại theo trên cây đánh tới nóc nhà, lá rụng trong đình bị kiếm khí cuốn, đầy trời bay múa. Hạ Hầu Huân vốn tưởng rằng đối phương chính là bề ngoài đẹp, không thể tưởng được quả thực có chút tài năng, hắn thu hồi thành kiến, chuẩn bị vận khí sử xuất mười thành công lực.

Ngay tại giờ phút này, một mạt bóng trắng xẹt qua tầm nhìn của y, Hạ Hầu Huân đột nhiên dừng lại động tác, nhìn chằm chằm bức tường đối diện. Chỉ thấy một gã thiếu niên toàn thân tuyết trắng, mặt mang lụa mỏng. Kia thiếu niên nhẹ nhàng nhảy, khiêu dừng ở bên kia. Vân Thiều Lỗi còn chưa hiểu gì, Hạ Hầu Huân đột nhiên hét lớn một tiếng: “Đừng chạy!” , lập tức phi thân đuổi theo, trong nháy mắt biến mất vô tung.

Vân Thiều Lỗi ngạc nhiên địa nhìn theo hướng y rời đi, nhất thời không thể thích ứng vận tốt từ trên trời giáng xuống. Nếu đối phương chủ động tránh ra, chính mình cũng không nghĩ muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hắn tra kiếm vào vỏ, phi thân rời đi.

Đám người Mai Sĩ Hoa đuổi tới địa điểm tập hợp, lập tức phát hiện Phượng Du Lâm nằm trên mặt đất.

“Nha! Hắn là sao lại thế này?” – Tiểu Thanh kinh hô.

Mai Sĩ Hoa ngồi xổm xuống dò xét mạch tượng của hắn, nói: “Không có việc gì, chính là ngất xỉu mà thôi, có nước không?”

“Có. . . . . .”

Tiểu Thanh đem ống tre giao cho hắn, Mai Sĩ Hoa tiếp nhận, thật cẩn thận uy đến bên miệng Phượng Du Lâm, đối phương vô thức nhu động  môi uống xuống.

Bên kia Triệu Linh Nhi cũng tỉnh lại , nàng vừa thấy bọn thị nữ liền khóc rống lên, Tiểu Thanh vội đi qua, cùng Tiểu Lan ôm lấy nàng.

Tiếng khóc của nàng đem Phượng Du Lâm đánh thức , Phượng Du Lâm chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nhìn đến chính là mặt Mai Sĩ Hoa.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?” – Mai Sĩ Hoa quan tâm hỏi.

Phượng Du Lâm mở to mắt nhìn, hắn nhớ rõ trước lúc mình hôn mê nhìn thấy đích rõ ràng là Vân Thiều Lỗi, như thế nào hội biến thành những người khác ? Hắn lại nhìn quanh bốn phía, phát hiện Vân Thiều Lỗi cũng không ở đây, xem ra cứu người mình vốn không phải hắn. Phượng Du Lâm trong lòng hiện lên mất mác, đôi mắt cũng dần dần phiếm hồng.

Mai Sĩ Hoa nghĩ hắn là sợ hãi, ôn nhu an ủi nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đừng sợ, đã không có việc gì nữa.”

Là người này cứu mình sao? Phượng Du Lâm thầm nghĩ, hắn cuống quít đứng lên, quỳ trên mặt đất hướng Mai Sĩ Hoa dập đầu, Mai Sĩ Hoa hoảng sợ, luống cuống tay chân mà đem hắn nâng dậy.

“Ngươi đừng như vậy, ta không đảm đương nổi a. . . . . . Ta lại không có làm cái gì. . . . . .”

Phượng Du Lâm nức nở  gật đầu, Mai Sĩ Hoa lại nói: “Ngươi vừa mới tỉnh lại, thân mình còn chưa có khôi phục, đừng lại quỳ lại bái.”

Phượng Du Lâm trong lòng ê ẩm, trừ bỏ dưỡng phụ đã chết, chưa từng có người nào quan tâm hắn như vậy. . . . . . Chưa từng có người dùng ngữ khí ôn nhu như vậy đối hắn nói chuyện. . . . . . Vân Thiều Lỗi tuy rằng gần đây trở nên thực chiếu cố hắn, khá vậy so ra kém Mai Sĩ Hoa giờ phút này nhu tình. Vì cái gì người mình yêu nhất nếu không phải đã chết thì cũng là chán ghét mình. . . . . . (ai da, tình địch xuất hiện?)

Khả hắn không có biện pháp giống Triệu Linh Nhi như vậy khóc sướt mướt, chỉ có thể đem nước mắt hướng trong bụng nuốt xuống. Mai Sĩ hoa thấy hắn như thế áp chế, không khỏi đau lòng.

“Ngươi đừng chịu đựng, muốn khóc liền khóc đi.” – Hắn nói, Phượng Du Lâm lắc đầu, lấy tay xoa xoa mắt, chua xót cười.

Này tiểu hài tử tuy rằng vừa gầy ưừa khờ khạo, nhưng là đĩnh đáng yêu. . . . . . Mai Sĩ Hoa ở trong lòng tán thưởng, không khỏi thất thần nhìn vào khuôn mặt đầy vết bẩn của hắn.

Một trận tiếng bước chân dồn dập tới gần, Mai Sĩ Hoa lo lắng ôm hắn đứng lên.

Là Vân Thiều Lỗi! Triệu Linh Nhi vừa thấy  hắn, nước mắt lại vỡ òa, nàng kêu một tiếng “Vân đại ca”, khóc lóc nhào vào vòng tay ôm ấp của đối phương. Vân Thiều Lỗi vốn muốn đi xem Phượng Du Lâm như vậy bị nàng bám trụ, đành phải phá lệ ôm nàng an ủi  vài câu.

Phượng Du Lâm nhìn thấy bọn họ, nghĩ thầm rằng này hai người thật đúng là xứng đôi, hắn lần thứ hai xấu hổ cúi đầu. Vân Thiều Lỗi thật vất vả trấn an Triệu Linh Nhi, hắn đi đến bên Phượng Du Lâm hỏi: “Ngươi ra sao?”

Phượng Du Lâm phe phẩy đầu, Mai Sĩ Hoa thay hắn trả lời : “Hắn không có việc gì, ôống vào ngụm nước, đã muốn tốt hơn nhiều.”

Vân Thiều Lỗi hoang mang nhìn hai người bọn họ, mẫn cảm ngửi được một chút ý tứ cảm xúc không tầm thường. Tiểu Thanh xen mồm: “Tốt lắm, đừng nói này đó, chúng ta chạy nhanh trở về đi, bằng không binh lính của Hạ Hầu Huân sẽ vượt qua đến đây.”

“Kia đi thôi.”

Lần này chính là nghĩ cách cứu viện thực thành công, đoàn người rốt cục an tâm đi trở về.

“Vân đại ca, thủy tinh trư đề phiến (món gì đó từ móng lợn) ở *** này rất nổi tiếng, ngươi thử xem xem.” – Triệu Linh Nhi vô cùng thân thiết cấp Vân Thiều Lỗi đĩa rau, người sau khách khí nói tạ ơn: “Cám ơn, Linh Nhi, ngươi bản thân ăn đi.”

Triệu Linh Nhi thẹn thùng khẽ gật đầu, nghe lời cúi đầu ăn cơm. Vân Thiều Lỗi miệng cắn thịt phiến nhưng hoàn toàn không cảm nhận mùi vị gì. Ngồi ở bên cạnh hắn chính là Triệu Linh Nhi, đối diện là Phượng Du Lâm cùng Mai Sĩ Hoa. Vân Thiều Lỗi nhìn thấy cảng tượng quái dị trước mắt, sự tình buồn bực vì cái gì hội phát triển thành như vậy.

Ba ngày trước, sau khi đại hội thử kiếm chấm dứt, hắn mang Phượng Du Lâm tiếp tục chạy đi, lúc này Triệu Linh Nhi lại đề nghị đi theo bọn họ vào kinh thành, Vân Thiều Lỗi tìm không ra nguyên do thoái thác, đành phải cho nàng đi theo. Bọn họ rời đi Cận Châu thành không đến mười dặm, Mai Sĩ Hoa cũng theo đuôi tới , mà đối phương lấy lý do là thượng kinh du ngoạn, vì thế cứ như vậy biến thành bốn người đồng hành.

Sau lúc có hai người mới gia nhập, phương thức sinh hoạt của Phượng Du Lâm và Vân Thiều Lỗi xuất hiện một chút  biến hóa, Phượng Du Lâm nguyên bản mọi chuyện ỷ lại Vân Thiều Lỗi, không biết như thế nào bắt đầu cùng Mai Sĩ Hoa trờ nên thân cận. Chẳng hạn như bữa cơm này, sau khi chỗ ngồi bên cạnh Vân Thiều Lỗi bị Triệu Linh Nhi chiếm lĩnh, Phượng Du Lâm đương nhiên theo sát Mai Sĩ Hoa ngồi xuống một khối.

Trừ  Phượng Du Lâm ba người còn loại đều có ngựa cưỡi, từ trước đến nay, Phượng Du Lâm hẳn là cùng Vân Thiều Lỗi kỵ một con ngựa, nhưng là thời điểm đi đường lần trước, Mai Sĩ Hoa lại ám chỉ có thể cho hắn cùng chính mình kỵ, Vân Thiều Lỗi vốn tưởng rằng Phượng Du Lâm sẽ cự tuyệt, không thể tưởng được đối phương lại vui vẻ đáp ứng rồi! Hắn vừa sợ vừa giận, nhưng ngại mọi người ở đây nên không lên cơn, hắn cùng Triệu Linh Nhi đi ở phía trước, Mai Sĩ Hoa cùng Phượng Du Lâm cộng tọa một con, ở phía sau “khanh khanh ta ta” , bốn người liền như vậy lúng ta lúng túng tiếp tục ra đi.

Vào đêm, ngoài cửa sổ gió đêm gào thét, dùng bữa xong, bốn người đều tự trở lại phòng mình. Vân Thiều Lỗi rốt cục tìm được cơ hội ở riêng với Phượng Du Lâm, bởi vì xuất phát từ lo lắng an toàn, hai người ở cùng một khách phòng, Mai Sĩ Hoa và Triệu Linh Nhi trụ hai phòng đối diện.

Vân Thiều Lỗi đi đến sau bình phong, thay chiếc áo choàng nặng nề, lúc sau đi ra liền phát hiện Phượng Du Lâm ly khai phòng. Hắn quá sợ hãi, lao ra ngoài cửa hô to: “Lâm nhi! Lâm nhi!”

Hô được vài tiếng, cánh cửa đối diện liền mở ra , Phượng Du Lâm và Mai Sĩ Hoa đi ra thăm dò.

“Đại ca, Lâm nhi ở trong này. . . . . .” – Mai Sĩ Hoa còn chưa dứt lời, Vân Thiều Lỗi đã hai mắt phun hỏa tiến đến, thô bạo đem Phượng Du Lâm lôi ra.

“Ta đã bảo là  ngươi đừng chạy loạn!” – Hắn trực tiếp mắng, Phượng Du Lâm khiếp đảm mà lui khởi cái cổ, Mai Sĩ Hoa một bên vội vàng giải thích: “Đại ca, ngươi đừng sinh khí, ta chỉ là muốn thỉnh Lâm nhi hỗ trợ sửa quần áo một chút……” Mai Sĩ Hoa xuất ra cổ tay áo bị rách.

Vân Thiều Lỗi trừng mắt, nói: “Sao ngươi không tự sửa a?”

“Đại ca ngươi đừng nói giỡn , ta chỉ biết dùng kiếm, việc kim chỉ này đó ta làm sao biết ứng phó. . . . . .”

“Vậy tìm Linh Nhi sửa cho ngươi!” – Vân Thiều Lỗi rống đã, dắt Phượng Du Lâm trở lại trong phòng, làm cho Mai Sĩ Hoa thần tình kinh ngạc.

Quay về phía Phượng Du Lâm, Vân Thiều Lỗi liền thay đổi sắc mặt hung ác, hắn nhẹ giọng nói: “Nơi này khoảng cách đến kinh thành phi thường gần, Tiểu Vương Gia nhất định còn phái thích khách đến, ngươi đừng tái chạy loạn  được không?”

Phượng Du Lâm ngoan ngoãn gật đầu, hắn như thế phối hợp, cơn thịnh nộ của Vân Thiều Lỗi cũng nhất thời tan thành mây khói. Bất quá, tưởng tượng hắn với Mai Sĩ Hoa vô cùng thân thiết hắn liền tức giận trong lòng, Vân Thiều Lỗi không khỏi tư vị hỏi: “Ngươi như thế nào trở nên cùng Sĩ Hoa thân mật đến vậy? Các ngươi không phải mới nhận thức không lâu sao?”

Phượng Du Lâm thầm nghĩ bởi vì Mai Sĩ Hoa đem mình trong biển lửa cứu ra a, chính mình hẳn là phải hảo hảo báo đáp hắn ——

Hắn cũng không biết cứu mình kỳ thật là Vân Thiều Lỗi.

Vân Thiều Lỗi biết hắn không thể trả lời, đành phải chính mình đoán. Này hai người đột nhiên trở nên thân thiết như vậy, chỉ có thể. . . . . . Hắn khẩu khí trầm xuống, nói: “Ngươi sẽ không thích hắn  đi?”

Phượng Du Lâm ngẩn người, nhanh nhanh lắc đầu.

“Thật sự không có?” – Vân Thiều Lỗi lần nữa chứng thực, thấy Phượng Du Lâm lắc đầu như đánh trống, hắn lúc này mới yên lòng. Nếu không phải thì tốt rồi, Vân Thiều Lỗi trong lòng âm thầm cao hứng, nhưng không nghĩ đến thừa dịp này hỏi ra Phượng Du Lâm chân chính thích ai.

Hôm sau, bốn người tiếp tục chạy đi. Điều Vân Thiều Lỗi lo ngại quả không sai, khi bọn hắn đến thị trấn cách kinh sư mười dặm, đám thích khách ngủ động đã lâu quả nhiên xuất động . . . . . . Lúc ấy Vân Thiều Lỗi và Phượng Du Lâm ở cùng phòng, lúc ấy bọn họ đều ngủ, thời điểm ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân, Vân Thiều Lỗi là người đầu tiên bừng tỉnh.

Không đợi thích khách hạ khói mê, hắn liền rút kiếm giết sạch. Tuy rằng lần này thích khách nhóm gia tăng nhân thủ, nhưng Vân Thiều Lỗi cũng có thêm  Mai Sĩ Hoa cùng Triệu Linh Nhi giúp đỡ. Sau lúc hắn đuổi theo thích khách, Mai Sĩ Hoa cùng Phượng Du Lâm cũng tỉnh lại, Triệu Linh Nhi ở đối diện cũng gia nhập chiến cuộc, thích khách lẻn vào trong phòng cuối cùng không thể đắc thủ.

Sau khi đánh lui thích khách, Vân Thiều Lỗi không thể không cởi bỏ nghi hoặc cho Mai Sĩ Hoa và Triệu Linh Nhi ——

“Tôn nhân của Lục Vương Gia?” – Mai Sĩ Hoa cả kinh đến rớt quai hàm, Triệu Linh Nhi kinh ngạc nhìn Phượng Du Lâm một thân mộc mạc, cũng là không thể tin, Vân Thiều Lỗi gật đầu.

“Vừa rồi thích khách chính là bằng chứng tốt nhất, chúng ta dọc theo đường đi đều bị tập kích.” – Hắn đem thân thế Phượng Du Lâm và gút mắt về Tiểu Vương Gia đơn giản nói một bức, “Chuyện này là ta quán thượng, ta không nghĩ liên lụy các ngươi, quãng đường còn lại chúng ta liền tách ra thôi. . . . . .”

“Đại ca ngươi nói cái gì?” – Mai Sĩ Hoa lên án, “Chuyện của ngươi không phải là của ta  sao? Ta làm sao có thể làm người ngoài cuộc được?”

Triệu Linh Nhi ở một bên gật đầu phụ họa, Vân Thiều Lỗi lắc đầu nói: “Ta biết các ngươi là một phen hảo ý, nhưng lần này thượng kinh nguy hiểm, ta chỉ sợ Tiểu Vương Gia mai phục bẫy chờ đợi chúng ta, ta không muốn các ngươi bị liên lụy.”

“Thế nên chúng ta càng phải giúp a.” -Mai sĩ hoa phản bác, “Biết rõ các ngươi sắp đối mặt nguy hiểm, chúng ta càng không thể khoanh tay đứng nhìn !”

“Sĩ Hoa. . . . . .” – Vân Thiều Lỗi vẫn là nghĩ muốn cự tuyệt, lúc này Triệu Linh Nhi cũng tiếp lời : “Vân đại ca, ngươi không cần đối với chúng ta khách khí , ngươi giúp ta nhiều như vậy, chuyện này ta nhất định phải nhúng tay.”

Vân Thiều Lỗi hết sức thuyết phục bọn họ, cuối cùng bất lực nói:

“Được rồi, nếu các ngươi đã khăng khăng. . . . . .”

Được hắn đáp ứng, Mai Sĩ Hoa lập tức vui vẻ nắm tay Phượng Du Lâm.

“Thật tốt quá, Lâm nhi, chúng ta có thể tiếp tục thượng kinh , yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi!”

Phượng Du Lâm cũng cao hứng điểm đầu mỉm cười, Vân Thiều Lỗi ở bên cạnh nhìn thấy bọn họ chỉ cảm thấy chướng mắt, hắn không hờn giận nói:

“Tốt lắm, đều trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi tiếp.”

Hắn nộ khí từ đâu đến khiến người khác kh6ong biết phải làm sao, ba người chạy nhanh tản ra .

Hai ngày sau, bọn họ rốt cục ở chạng vạng đuổi tới kinh thành, Vân Thiều Lỗi cũng không vội vã mang Phượng Du Lâm đăng môn đến thăm, hắn biết Tiểu Vương Gia sẽ không cho bọn họ dễ dàng gặp Lão Vương Gia, cho dù cho bọn họ vào Vương Gia phủ, nhất định là giăng bẫy chờ đợi. Bọn họ trước hết thăm dò địch nhân chi tiết rồi mới hành động.

Tìm được lữ *** để ngủ lại, Vân Thiều Lỗi phái Mai Sĩ Hoa đi ra ngoài hỏi thăm tin tức có liên quan đến Vương Gia phủ, kết quả mang đến tin tức chấn động ——

“Lục Vương Gia đã bệnh chết?” – Vân Thiều Lỗi theo trên ghế nhảy dựng lên, Phượng Du Lâm cũng không khỏi trừng lớn ánh mắt.

“Ân.” – Mai Sĩ Hoa tiếc nuối nói: “Ta nghe dân chúng gần đó nói, Lục Vương Gia tháng trước bệnh nặng qua đời, bất quá hình như không có hạ táng. . . . . .”

“Tại sao có thể như vậy. . . . . .” – Vân Thiều Lỗi suy sụp ngồi trở lại ghế trên, sự tình phát triển theo hướg xấu, cứ như vậy, chuyện Phượng Du Lâm lưu lạc càng khó giải quyết .

Mọi người trầm mặc, Phượng Du Lâm khổ sở gục đầu xuống, lấy tay chỉ,  Vân Thiều Lỗi chậm rãi đứng dậy, lấy đến cây bút mà hắn chỉ.

“Lâm nhi, ngươi tính toán như thế nào?” – Hắn hỏi xong, đem bút lông giao cho Phượng Du Lâm.

Phượng du lâm nhìn nhìn ba người, đề bút viết: “Ta nghĩ đi cấp ông nội khấu cái đầu, nói cho hắn ta đã trở về.”

Mọi người thương cảm xem xét  hắn, Vân Thiều Lỗi thở dài một tiếng, nói nhỏ: “Lâm nhi, ngươi phải biết rằng, ngươi không thể khôi phục thân phận , hiện tại là Vương thúc ngươi cầm quyền, ngươi trở về chỉ có một con đường chết . . . . . .”

Phượng Du Lâm vuốt cằm, tỏ vẻ hắn đều hiểu được, hắn viết: “Ta đáp ứng nghĩa phụ, nhất định phải trở về nhận thức tổ tông, cái khác ta không quan tâm.”

“Ngươi này lại là làm gì? Chẳng qua là một ít hư danh.” – Vân Thiều Lỗi đang muốn thuyết phục hắn, Mai Sĩ Hoa kích động đánh gảy: “Đại ca! Ngươi liền mang Lâm nhi trở về đi, coi như giúp hắn đạt thành tâm nguyện!”

Phượng Du Lâm lập tức cảm kích đối với hắn cười, Vân Thiều Lỗi liếc mắt một cái —— tiểu tử này tích cực như vậy để làm chi? Việc này cùng hắn có quan hệ sao không?

“Lâm nhi, ngươi thật sự phải đi về?” – Hắn hỏi lại.

Phượng Du Lâm kiên định gật đầu, Mai Sĩ Hoa ở một bên nháo la hét: “Đại ca, mang Lâm nhi trở về đi, có cái gì nguy hiểm chúng ta đến chắn!”

Vân Thiều Lỗi nhịn không được quát lên: “Ta đã biết, không cần ngươi lắm miệng!”

Mai Sĩ Hoa ngậm mồm, Vân Thiều Lỗi chuyển hướng Phượng Du Lâm.

“Được rồi, chúng ta ngày khác phải đi vương phủ đi một chuyến, nhất định phải làm cho bọn họ nhận thức ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.