Ách Nô Nhi

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Phượng Du Lâm đầu óc hết sức choáng váng, đã muốn bị Vân Thiều Lỗi kéo vào  trong phòng. Vân thiều lỗi buông hắn ra, cẩn thận xem kỹ  vẻ mặt của hắn, Phượng Du Lâm có điểm kinh hoảng, có điểm vô thố, nhưng không có biểu hiện trốn tránh. Vân Thiều Lỗi đóng cửa phòng, tức giận chỉ tay vào ghế: “Tọa.”

Phượng Du Lâm ngồi nghiêm chỉnh, hai nắm tay chặt chẽ đặt trên đầu gối. Vân Thiều Lỗi xoay người sang chỗ khác, từ trong hộc bàn lấy ra ngọn bút. Tuy rằng hắn hiện tại không có phát giận, nhưng là sắc mặt âm u như trước khiến người không rét mà run.

Ba một tiếng, Vân Thiều Lỗi đem giấy Tuyên Thành mở ra trên bàn trước mặt Phượng Du Lâm. Chính hắn cũng ngồi xuống, nhìn chằm chằm Phượng Du Lâm, giống thẩm vấn phạm nhân mở miệng: “Sĩ Hoa mới rồi thật sự không có khi dễ ngươi?”

Phượng Du Lâm vội không ngừng lắc đầu, Vân Thiều Lỗi đối đáp án này coi như vừa lòng, hắn thanh  thanh giọng, tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy ngươi. . . . . . Vậy ngươi đối hắn là cái gì cảm giác?”

Phượng Du Lâm cúi đầu suy nghĩ một chút, cầm lấy bút viết nói: Mai đại ca là ân nhân của ta, cùng Vân đại ca ngươi giống nhau.

“Giống nhau?” – Vân Thiều Lỗi lần này lại bất mãn , ở trong cảm nhận của Phượng Du Lâm, hắn hẳn là so với Mai Sĩ Hoa càng thêm trọng yếu không phải sao? Vì cái gì lại biến thành “giống nhau” ?

Hắn mất hứng hỏi: “Ngươi cảm thấy được hắn cùng ta giống nhau. . . . . . Giống nhau trọng yếu? Hay là nói hắn so với ta quan trọng hơn?”

Phượng Du Lâm mê muội  nhìn hắn, không biết tại sao hắn tức giận. Hắn lại đề bút viết: các ngươi đều là ân nhân cứu mạng của ta, chính là —— hắn viết đến “chính là”, bỗng nhiên ngừng bút, có điểm khó xử nhìn Vân Thiều Lỗi. Người sau nhìn ra hắn có tâm sự, âm thanh buồn buồn nói: “Ngươi nghĩ muốn viết như thế nào liền viết như thế ấy, đừng lo.”

Phượng Du Lâm không xác định chính mình viết ra chân thật cảm thụ, hắn có thể hay không sinh khí. Nguyên bản hắn nghĩ đến chính mình đối Vân Thiều Lỗi mà nói chính là một trói buộc, đối phương vẫn dùng phượng thức cao cao tại thượng, khinh thường đối đãi chính mình. Nhưng từ khi hắn ở sơn động thay Vân Thiều Lỗi cản một đao, đối phương thái độ liền thay đổi rất nhiều, làm cho Phượng Du Lâm cùng hắn ngồi ăn. Nhưng mà, Vân Thiều Lỗi như trước hướng người khác giới thiệu hắn là —— đây là người hầu của ta.

Bởi vậy, Phượng Du Lâm càng cho rắng chính mình là ở vị trí hạ nhân. Mặc kệ hắn là vương tộc hay không, đối Vân Thiều Lỗi mà nói, chính mình cũng không vượt quá thân phận người hầu.

Hắn chi tiết viết nói: Vân đại ca tựa như chủ nhân của ta, ta thực tôn kính ngươi. Mai đại ca đối ta thực thân thiết, rất giống đại ca.

Đây là câu trả lời Vân thiều lỗi tuyệt đối không nghĩ đến, vì cái gì chính mình phải đổi thành “chủ nhân” của Phượng Du Lâm? Vì cái gì Mai Sĩ Hoa đối Phượng Du Lâm chính là “thân thiết” ? Này không phải rõ ràng giữa mình cùng Phượng Du Lâm tồn tại  một khoảng cách không thể vượt qua sao?

Hắn cuống quít lắc đầu: “Không phải, Lâm nhi, ta không nghĩ phải làm chủ nhân của ngươi. . . . . .” Có lẽ chính mình mới đầu quả thật c1o một chút khinh thường đối phương, chính là hiện tại. . . . . .

Vân Thiều Lỗi lo âu giải thích: “Ta biết chính mình trước kia bạc đãi  ngươi, vô duyên vô cớ cho ngươi chịu rất nhiều cực khổ. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhưng là ta hiện tại. . . . . .”

Hắn nói xong, chính mình cũng chột dạ . Kỳ thật cũng không thể trách Lâm nhi lại nghĩ về hắn như vậy. . . . . . Ai đã để cho Lâm nhi chịu khổ đau, hiện giờ hắn nên như thế nào thay đổi quan điểm của đối phương đối với chính mình? Nếu hắn là Lâm nhi, hắn cũng sẽ không chấp nhận một người như vậy khi dễ mình đi. . . . . . Vân Thiều Lỗi nửa ngày nói không nên lời.

Phượng Du Lâm thật cẩn thận đánh giá hắn, lại viết nói: Vân đại ca, ta không nghĩ chính mình đi theo bên cạnh ngươi là chịu khổ, ta cũng không cảm thấy ngươi bạc đãi ta. Ân tình ngươi đối với ta, ta đời này cũng không quên.

Vân Thiều Lỗi ánh mắt đỏ một vòng, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến Phượng Du Lâm như thế rộng lượng, nhưng hắn vẫn là muốn đối phương đổi mới. Hắn kích động nói: “Lâm nhi, ngươi đừng nói cái gì ân tình , ngươi đối ta cũng có ân tình a. . . . . . Ngươi đã quên sao không?”

Hắn nói đến chính là thời điểm mình trúng độc ngã vào sơn động, Phượng Du Lâm đương nhiên sẽ không quên, hắn viết: nhưng ngươi cũng là bởi vì phải bảo vệ ta mới bị thương, nếu không bởi vì ta, ngươi cũng sẽ không gặp phải phiền toái.

“Ta không biết là phiền toái a!” – Vân Thiều Lỗi vội vàng lắc đầu, “Lâm nhi, ta trước kia đối với ngươi quả thật rất xấu rồi, ngươi. . . . . . Ngươi tha thứ ta?”

Nếu một người biết rõ bản tính Vân Thiều Lỗi mà nghe được những lời này của hắn sẽ không khỏi trợn mắt há hốc mồm, Phượng Du Lâm cũng không ngoại lệ. Ai ngờ được tâm cao khí ngạo không coi ai ra gì Vân Thiều Lỗi sẽ nói ra lời nói như vậy yếu thế?

Ta không có trách ngươi —— Phượng Du Lâm viết.

“Kia. . . . . .” – Vân Thiều Lỗi muốn nói lại thôi, nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi sẽ không muốn đem ta trở thành cái gì ân nhân chủ nhân.”

Phượng Du Lâm hoang mang suy tư, viết ra nghi vấn của bản thân: ta đây muốn đem ngài xem như đại ca được không?

“Cũng không phải.” – Vân Thiều Lỗi vội vả phủ định, “Ta cũng không muốn làm đại ca ngươi. . . . . .”

Phượng Du Lâm càng thêm khó hiểu nhìn hắn, Vân Thiều Lỗi từ chối nửa ngày mới thấp giọng nghẹn ra một câu: “Ta chỉ là, nghĩ muốn với ngươi thân mật một chút. . . . . .”

Phượng Du Lâm kinh ngạc giương miệng, trong óc hỗn độn sửa sang lại hàm ý  những lời này. Vân Thiều Lỗi hiện tại hạ thấp tư thái, còn nói “nghĩ muốn với ngươi thân mật một chút” , hơn nữa hắn vừa rồi đối mặt Mai Sĩ Hoa rõ ràng là ghen tuông, cùng với câu kia không thể tưởng tượng “Lâm nhi là của ta! Ta yêu liền ôm!” , đủ loại dấu hiệu đều chỉ hướng một chuyện thật rõ ràng. . . . . .

Vân Thiều Lỗi từ ánh mắt Phượng Du Lâm đã hiểu ý tưởng của hắn, rốt cục cố lấy dũng khí thổ lộ: “Lâm nhi, kỳ thật ta. . . . . . Ta cũng nói không chính xác là từ khi nào thì bắt đầu, nhưng ta đối với ngươi. . . . . .”

Vân Thiều Lỗi thật vất vả đặt quyết tâm, nhưng trời không chiều lòng người, hắn lời này sắp nói ra, ngoài sân liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, Vân Thiều Lỗi đột nhiên cảnh giác.

“Tiểu công tử? Tiểu công tử, ngài có ở đây không?” Thanh âm cách ván cửa truyền đến, đó là lão bà hàng ngày chiếu cố cuộc sống của Phượng Du Lâm.

“Ách!” – Phượng Du Lâm ứng  thanh, lão bà dẫn hai thị nữ tiến vào. Lão bà sau khi thỉnh  an hai người trong phòng, vẻ mặt hưng phấn mà nói: “Tiểu công tử, Vương phi nói nay muốn tới Kính Minh Tự  dâng hương, thỉnh ngài đi trước.”

“Nga. . . . . .” – Phượng Du Lâm tràn đầy xin lỗi nhìn nhìn Vân Thiều Lỗi, người sau bất đắc dĩ thở dài một hơi —— chẳng lẽ hôm nay không phải là ngày tốt?

“Ngươi đi đi.” – Vân Thiều Lỗi rầu rĩ đứng dậy rời đi.

Che lại cửa phòng, âm thanh phấn chấn của nhóm nô bộc mơ hồ bay ra ——

“Tiểu công tử, nghe nói lần này dâng hương, Tứ tiểu thư Tướng quốc phủ cũng sẽ cùng mẫu thân đến, nói không chừng Vương phi chính là muốn nhân cơ hội này giới thiệu các ngươi.”

“Đúng vậy, Tứ tiểu thư tính cách ôn nhu hiền thục, thực khiến người yêu thích.”

“Tiểu công tử, ngài mặc bộ xiêm y này đi, Tứ tiểu thư nhìn ngài, nhất định sẽ bị mê hoặc. . . . . .”

Vân Thiều Lỗi nắm nắm tay, thật sâu hít một hơi, ép buộc chính mình nhấc chân rời đi.

Chạng vạng hôm đó, Phượng Du Lâm bồi Vương phi dâng hương trở về, mọi người tụ lại dùng cơm. Trừ bỏ đương sự Phượng Du Lâm, đoàn người đều biết mục đích Vương phi lần này đi dâng hương.

Vân Thiều Lỗi đối Vương phi sở tác sở vi mặc dù bất mãn, nhưng cũng không có quyền hỏi đến, chỉ phải buồn không hé răng cúi đầu ăn cơm. Mai Sĩ Hoa và Tiểu vương gia cũng biểu hiện thiếu hưng trí, chỉ có Triệu Linh Nhi thân là nữ nhân kiềm chế không được lòng hiếu kỳ.

“Vương phi, hôm nay trong miếu có cái gì thú vị sao?” – Nàng dẫn đầu gợi chuyện.

Vương phi đang chờ cơ hội lên tiếng, Triệu Linh Nhi như vậy vừa hỏi, nàng lập tức cao hứng nói tiếp: “Ta cùng Lâm nhi lần này đi dâng hương, vừa vặn gặp gỡ  tướng quốc phu nhân cùng Tứ tiểu thư nhà nàng , chúng ta thừa dịp này cùng nhau đến hoa viên trong chùa ngắm hoa cúc.”

Vân Thiều Lỗi ở trong lòng cười lạnh: thật là mặt dày, cái gì vừa vặn gặp gỡ? Không phải ngươi một tay an bài sao?

Triệu Linh Nhi biết rõ Vân Thiều Lỗi đối lời này phản cảm, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Tứ tiểu thư là người như thế nào?”

“Tứ tiểu thư chẳng những bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, tính tình lại nhất đẳng ôn nhu, hơn nữa cách nói năng lễ phép, cử chỉ khéo, thật sự là khuễ nữ tốt khó gặp.” – Vương phi khen không dứt miệng, còn không ngại trưng cầu ý kiến Phượng Du Lâm: “Lâm nhi cảm thấy được không?”

Phượng Du Lâm mờ mịt ngẩng đầu, phụ họa “Ân”  một tiếng.

Vương phi còn thao thao bất tuyệt tán thưởng  Tứ tiểu thư có bao nhiêu hoàn mỹ có bao nhiêu thảo hỉ, tâng bốc nàng lên tận trời xanh, giống như có thể lấy được nàng chính là phúc khí lớn nhất cả đời nam nhân.

Vân Thiều Lỗi thật sự nghe không nổi nữa, hắn vội vàng nuốt xuống mấy miệng cơm, nói “Xin lỗi không tiếp được” liền ly khai.

Triệu Linh Nhi nhìn nhìn thân ảnh hắn rời đi, lại nhìn Phượng Du Lâm không biết nguyên cớ, tiếp tục làm như không có việc gì nói chuyện với Vương phi.

Sáng sớm hôm sau, Vương phi lại mang theo Phượng Du Lâm xuất môn . Vân Thiều Lỗi lường trước bọn họ lần này ra ngoài nhất định cùng Tướng Quốc phủ Tứ tiểu thư có quan hệ, hắn nghẹn  một bụng khí không chỗ phát tiết. Cứ việc sinh khí, hắn có năng lực như thế nào? Hắn có thể chạy tới ngăn cản Vương phi sao? Hắn có thể chạy tới cùng Phượng Du Lâm nói “Xin ngươi không cần cùng người khác thành thân” sao?

Trừ bỏ sinh hờn dỗi, hắn cái gì cũng không thể làm.

Vân Thiều Lỗi hai tay nâng gáy, nằm ở nóc nhà, nhìn ngẩn người nhìn mây bay trên trời xanh .

Hưu địa một tiếng, một bóng người nhảy lên đến, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.

Vân Thiều Lỗi cũng nhìn đối phương, lạnh lạnh mở miệng: “Ta hiện tại tâm tình không tốt, để cho ta yên tĩnh một chút.”

Mai Sĩ Hoa khó xử  gãi trảo đầu, nói: “Thực xin lỗi, ta sẽ không quấy rầy ngươi lạp. . . . . .”

Vân Thiều Lỗi không hề hé răng, vẫn duy trì tư thế. Mai Sĩ Hoa cùng hắn, nhàm chán ngửa đầu nhìn không trung. Ấm áp mà không chói mắt dương quang xuyên thấu qua tầng mây hơi mỏng, chiếu rọi ngói lưu ly màu xanh biếc, thỉnh thoảng có hình ảnh chim nhỏ nhảy lên.

Thật lâu sau, Mai Sĩ Hoa thử hỏi: “Đại ca, ngươi tính toán khi nào thì trở về?”

“Trở về làm sao?” – Vân Thiều Lỗi ngữ khí không kiên nhẫn, chính là có điểm không yên lòng.

Mai Sĩ Hoa đánh bạo tiếp tục hỏi: “Đương nhiên là về với ông bà a, ngươi thật lâu không đi trở về đi?”

“Ta tạm thời còn không có tính toán.”

“Chính là, tháng sau là sinh nhật Vân bá bá đi?”

Vân Thiều Lỗi quay đầu nhìn hắn, tràn đầy kinh ngạc, “Đúng vậy. . . . . . Ta thiếu chút nữa đã quên.”

Mai Sĩ Hoa bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi là thật sự quên  đi. . . . . .”

Vân Thiều Lỗi ngồi dậy, vỗ vỗ cái trán, lẩm bẩm nói: “Xem ra thật sự phải đi về . . . . . .”

Mai Sĩ Hoa lại nhìn nhìn sắc mặt hắn, thật cẩn thận hỏi: “Đại ca. . . . . . Ngươi vẫn mãi ở trong này không quay về, có phải hay không bởi vì Lâm nhi?”

“Ân.” – Đến lúc này, Vân Thiều Lỗi cũng không cảm thấy được có cái gì cần giấu diếm .

“Đại ca, ngươi đối Lâm nhi hắn. . . . . . Ngươi thật sự. . . . . . Ta là nói ngươi đối hắn thật sự. . . . . .” – Mai Sĩ Hoa nói lắp  nửa ngày đều hỏi không ra.

Vân Thiều Lỗi sớm biết vấn đề của hắn, sảng khoái tiếp lời: “Thật sự.”

Mai Sĩ Hoa nghẹn họng nhìn trân trối, “Thật sự?”

“Thật sự.” – Trước đây vẫn không nghĩ thừa nhận, bất quá chuyện tới hiện giờ, cũng không có gì giấu diếm.

Mai Sĩ Hoa có điểm xuất hồ ý liêu (bất ngờ) oán giận chính mình: “Ai. . . . . . Đại ca không hổ là hán tử cương trực, ta còn nghĩ ngươi hội giống không thừa nhận. . . . . .”

“Ngươi nói cái gì?” – Vân Thiều Lỗi ánh mắt trở nên sắc bén —— hắn cũng sẽ không xem nhẹ lời nói của Mai Sĩ Hoa.

Mai Sĩ Hoa cũng không sợ đắc tội hắn, thành thật nói: “Ta cũng vậy đối Lâm nhi. . . . . . Ngươi cũng biết, chính là có điểm động tâm . . . . . .”

“Hừ.” – Vân Thiều Lỗi từ chối cho ý kiến hừ một tiếng.

Mai Sĩ Hoa cười khổ vò đầu, tự giễu nói: “Đại ca không cần chê cười ta, ta cũng biết đây là không có khả năng. . . . . .”

“Ta sẽ không.” – Vân Thiều Lỗi nói, hắn cùng Mai Sĩ Hoa lập trường giống nhau, hắn sao có tư cách chê cười người khác?

Mai Sĩ Hoa thẳng nói lên lòng dạ chính mình: “Ngay từ đầu ta cũng không nghĩ tới chính mình sẽ thích hắn. . . . . . Nhưng là mỗi lần tiếp cận hắn, ta cũng nghĩ muốn bảo hộ hắn, có thể là bởi vì Lâm nhi rất đáng thương, rất dễ khiến người khác yêu thích  đi. Bất quá ta lại không biết là chính mình động tình với hắn, ta vẫn nghĩ đến đem hắn trở thành đệ đệ yêu thương, nhưng khi nghe được Vương phi giới thiệu cô nương cho hắn, ta bắt đầu hoảng hốt . . . . . . Bất quá ta cũng biết, kia với hắn mà nói là tốt nhất, cho nên, ta chỉ hảo rời khỏi . . . . . .”

Vân Thiều Lỗi ở trong lòng thở dài, hắn làm sao không biết chính mình hẳn là rời khỏi, nhưng là nói một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Hắn chính là không có biện pháp khắc chế chính mình, hắn chính là không có biện pháp tiêu trừ chính mình đối Phượng Du Lâm sinh cảm tình!

“Đại ca, ngươi tính làm sao bây giờ?” – Mai Sĩ Hoa nói xong lựa chọn của bản thân, ngược lại hỏi Vân Thiều Lỗi đang trầm luân nơi chân trời xa xăm.

“Cái gì làm sao bây giờ?” – Vân Thiều Lỗi hỏi lại.

“Lâm nhi chuyện a, chung quy không thể vẫn như vậy tiếp tục đi? Hắn cuối cùng có một ngày thành thân, chúng ta cũng sẽ như thế.”

“Ta không biết. . . . . .” – Vân Thiều Lỗi trốn tránh nói nhỏ, hắn không có biện pháp hạ quyết tâm rời đi, hắn không có biện pháp liền như vậy quên.

“Xem ra ngươi so với ta hãm càng sâu.” – Mai Sĩ Hoa vô hạn đồng tình nói, trong lòng cảm thấy chính mình may mắn  chính mình sớm bứt ra, bằng không cũng rơi vào hoàn cảnh như Vân Thiều Lỗi, thật sự là tra tấn thể xác và tinh thần.

“Ngươi sẽ không hiểu được.” – Vân Thiều Lỗi thất thần nhìn đối đại thụ đối diện, một chồi non trong gió nhẹ nhàng lắc lư , “Nếu ta liền như vậy buông tha, ta về sau nhất định hối tiếc không kịp. . . . . .”

“Ta hiểu được. . . . . . Đây là lần đầu tiên đại ca động tâm đi? Có thể đời này, cũng chỉ có một người như vậy khiến người động tình, ngươi đương nhiên không thể dễ dàng hết hy vọng.”

“Ngươi nói rất đùng, nhưng ta đối Lâm nhi còn có nhiều sai lầm. . . . . .” – Vân Thiều Lỗi nhớ tới chính mình quá khứ đối hắn như vậy nhẫn tâm, hắn thật muốn dùng cả đời bù đắp cho đối phương, nhưng là ông trời tựa hồ không cho hắn cơ hội.

Mai Sĩ Hoa đang muốn hỏi tiếp, chỉ nghe vài đạo tiếng người theo bên dưới truyền đến, hai người trên nóc nhà rất ăn ý lập tức dừng nói chuyện với nhau.

Nguyên lai là Tiểu Vương gia cùng vài tên cậu ấm  ăn mặc hoa hèo, bọn họ phe phẩy cây quạt, nghênh ngang đi ở giữa đường. Tiểu Vương Gia vừa đi vừa không biết tốt xấu nói: “Cũng không biết mẫu phi là trúng tà kiểu gì, cư nhiên đối kia cẩu tạp chủng tìm mọi cách chiếu cố.” Tuy rằng hắn biết đây là Vương phi kế hoạch, còn vẫn nhịn không được lòng tràn đầy ghen tị.

Hắn bằng hữu tiếp lời: “Ai bảo ngươi trước đây ở trên đường diệt trừ không được, hiện tại ngay cả Hoàng Thượng cũng thừa nhận thân phận của hắn , nghe nói liền ngay cả Hoàng Thái Hậu cũng muốn gặp hắn một lần, ta xem ngươi lúc này như thế nào xong việc.”

Tiểu Vương Gia nghĩ thầm rằng các ngươi mới là không biết tình hình thực tế, kia dã loại rất nhanh sẽ bị diệt trừ , miệng hắn cười nhạo nói: “Hừ! Hoàn hảo xú lão đầu chết sớm, hiện tại vương vị ở trên người ta, Hoàng Thượng cũng không thể thay đổi gì.”

“Đúng vậy, dù sao ngươi mới là người thừa kế, kia tiểu tạp chủng để cho hắn tiêu dao là được rồi.” – Nam nhân mặt căng đầy mỡ nói.

“Tiểu tạp chủng” trong lời bọn chúng hiển nhiên chính là Phượng Du Lâm, Vân Thiều Lỗi cùng mai Sĩ Hoa vốn yêu quý Phượng Du Lâm nghe được tức giận đầy mình, hận không đi xuống đập nát cái miệng thối của bọn chúng, chỉ hận đối phương đều là vương tộc quyền cao chức trọng, phát tác không được.

“Chính là ta nghe nói Vương phi muốn tác hợp hắn cùng Tiểu thư của Tào tướng quốc, nếu cho hắn làm rể hiền của tướng quốc, sẽ không sợ hắn uy hiếp đến ngươi sao?” Nam tử ngay từ đầu đáp lời hỏi.

Nói lên việc này Tiểu Vương Gia sẽ không phẫn: “Ta cũng lo lắng, Tứ tiểu thư chính là nữ nhi Tướng quốc thương yêu nhất, hơn nữa xinh đẹp như hoa. . . . . . Cho nên ta mới nói mẫu phi trúng tà thôi! Có cái gì đạo lý đem khuê nữ  tốt như vậy đưa cho tên câm điếc kia a?”

Cho dù là diễn trò cũng không nên không công lãng phí khuê nữ tốt như vậy, nếu gả cho hắn nên có bao nhiêu hảo. Tiểu Vương Gia nghĩ.

“Hắc hắc, Tiểu Vương Gia an tâm một chút.” – Mập mạp xen mồm nói: “Tứ tiểu thư tuy rằng là mới nhìn vẹn toàn, bất quá nàng có một bệnh không muốn người biết, không tiện nói ra. . . . . .”

Lời này vừa nói ra, Tiểu Vương Gia không khỏi chờ đợi dựng thẳng cái lổ tai, liền ngay cả hai người Vân Thiều Lỗi cũng nín thở nghe.

Kia gã béo sinh động như thật nói về lời đồn đãi hắn nghe tới: “Kỳ thật việc này cũng không mới mẻ , kia Tứ tiểu thư, sinh ra thân mình liền đặc biệt nhược, lúc nàng mười tuổi, có một ngày ở trong phòng luyện viết chữ, bỗng nhiên miệng sùi bọt mép, giống cẩu nhân loạn đi khắp mặt đất, sau lại gục không dậy nổi. Nguyên lai đây gọi là chứng động kinh, nếu không thể đúng lúc cứu tỉnh sẽ đi đời nhà ma. . . . . .”

Mọi người say mê nghe, tên mập tiếp tục khẩu mạc bay tứ tung nói: “Hơn nữa này bệnh là từ cha mẹ truyền cho đứa con, khó có thể trị tận gốc. Nghe nói ngoại tổ mẫu của Tứ tiểu thư có tật xấu này, nhưng là trong vài vị thiếu gia tiểu thư  Tướng quốc phủ lại chỉ có nàng gặp phải , đặc biệt không hay ho, đây là nguyên nhân Tướng quốc phu nhân vẫn đem Tứ tiểu thư phủng ở lòng bàn tay. Trước kia Đại công tử nhà Cao Tể tướng đã nghĩ qua thú Tứ tiểu thư, điều tra mới biết được nàng có bệnh này, hôn sự đương nhiên liền hủy bỏ. Công tử một ít quan lớn với việc này có nghe thấy, cho nên đều đối nàng kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi).”

“Chẳng lẽ nói, mẫu phi chính là biết rõ Tứ tiểu thư có bệnh, còn muốn đem nàng phân phối kia tạp chủng?”

“Rất có có thể, các phu nhân tin tức so với chúng ta linh thông, nói không chừng đã sớm biết được nhất thanh nhị sở .” – Mập mạp thuận đường cung cấp tin tức: “Tứ tiểu thư năm nay liền mãn mười sáu , chính là vẫn không ai đến cửa cầu hôn. Nhóm vương tộc quan lớn ghét bỏ, kẻ thân phận thấp lại không xứng, Tướng quốc gia cũng sinh lo lắng, âm thầm thả ra tin tức, nếu ai nữ nhi hắn nhất định vì người đó ở trước mặt Hoàng Thượng tranh chức vị tốt, như vậy nhưng vẫn không có mấy người đáp lại.”

“Ha ha. . . . . . Cái này khó trách, nguyên lai mẫu phi là có loại này tính toán.” – Tiểu Vương Gia vui sướng khi người gặp họa cười to, “Làm cho tiểu tạp chủng cưới kia dương điên nữ, chính là Hoàng Thượng như thế nào lại cho một cái câm điếc làm quan đâu? Ưu đãi đương nhiên là về ta .”

Vân Thiều Lỗi nắm chặt tay, ngọn lửa phẫn nộ càng đốt càng vượng, một bên Mai Sĩ Hoa cũng căm hận nghiến răng nghiến lợi. Mấy người phía dưới không biết tai vạ đến nơi, còn nói ẩu nói tả ——

“Đúng vậy, Tướng quốc gia điều kiện tự nhiên là phải thực hiện ở trên người Tiểu Vương Gia, Tướng quốc gia hiện tại là trước mặt Hoàng Thượng hồng nhân, nhất định có thể nhận không ít ưu đãi.”

“Khiến cho kia câm điếc cưới dương điên Tứ tiểu thư, sinh một đống câm điếc tiểu dương điên, tốt lắm , ha ha ha. . . . . .” –  Tiểu Vương Gia càng phát ra càn rỡ.

Vân Thiều Lỗi trong óc bính một tiếng, hắn nổi giận phi phác xuống, Mai Sĩ Hoa cũng đi theo hắn nhảy xuống. Hai cái bóng người từ trên trời giáng xuống làm cho đám công tử được  nuông chiều từ bé sợ tới mức thất thanh thét chói tai.

Vân Thiều Lỗi không nói hai lời, một quyền tống ngay mũi Tiểu Vương Gia, Tiểu Vương Gia bị đánh máu mũi thẳng phun, Vân Thiều Lỗi không chút khách khí đem hắn đá đến trên tường. Mai Sĩ Hoa cũng đem mấy người còn lại đuổi đi, trong viện tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên, đến khị bọn người hầu nghe tiếng chạy tới, Vân Thiều Lỗi cùng Mai Sĩ Hoa cuồng nộ mới dừng tay lại.

Vương phi được hạ nhân đích thông tri, hoả tốc mang theo Phượng Du Lâm gấp gáp trở về. Tiểu Vương Gia cùng mấy nhà giàu đệ tử  sớm bị đánh thành đầu heo, người thân của bọn họ nghe thấy mà tới, ồn ào đến trước mặt Vương phi yêu cầu lấy lại công đạo.

Đáng được ăn mừng chính là, gia đình mấy công tử kia bối cảnh so với Vương phủ hiển hách không bằng, bọn họ muốn cấp Vương phi lưu mât mũi. Vương phi mất công lời lẽ một phen, rốt cục làm cho bọn họ hòa bình tán đi.

Sắp xếp “ngoại” rồi, Vương phi bắt đầu an “nội” .

Trong đại sảnh, Vương phi an tọa tay ghế thượng, Tiểu Vương Gia mặt mũi bầm dập cùng Phượng Du Lâm vo thố ngồi ở hai bên, Triệu Linh Nhi một mình ngồi ghế khách, hai kẻ gây họa đứng trước mặt mọi người, chuẩn bị chịu thẩm vấn.

Vương phi còn không có đặt câu hỏi, Vân Thiều Lỗi bắt đầu ngạo nghễ mở miệng nói: “Động thủ đánh người là chúng ta không đúng, nhưng ta phải nói cho Vương phi, bọn gnười bị ta đánh là trừng phạt đúng tội.”

Hắn mắt sáng như đuốc nhìn quét Tiểu Vương Gia, người sau run run  một chút, mặt bị băng bó né tránh tầm mắt hắn.

Vương phi trong lòng tức giận không thôi, bất quá vì bảo trì hình tượng công đạo mà phát tác không được, nàng ra vẻ uyển chuyển nói:

“Vân công tử, tiểu nhi còn trẻ khí thịnh, mấy bằng hữu của hắn cũng đều là cậu ấm quen nuông chìu, tự nhiên so ra kém ngươi cùng Mai công tử  hiệp khí ngông nghênh. Nếu có gì đắc tội, chỉ mong ngươi thứ lỗi, ngươi hiện tại đem bọn họ đánh cho không giống hình người, dù tình về lý đều hơi quá tay đi. . . . . .”

Vân Thiều Lỗi hừ lạnh nói: “Nhẫn tâm phái người ám sát chất nhân thân sinh (cháu ruột) của mình, còn nói cái gì còn trẻ khí thịnh?”

Vương phi trong lòng chấn động, giả bộ hảo mẫu thân bộ dáng nói: “Vân công tử, tiểu nhi không biết, đều là bị bằng hữu giựt giây mới đi lạc lối, hắn hiện tại đã muốn lập tâm sửa lại, Vân công tử vì sao không có thể bỏ qua đâu?”

“Lập tâm sửa lại?” – Vân Thiều Lỗi lạnh lùng cười, “Vương phi ngươi nên hỏi một chút, Tiểu Vương Gia mới vừa rồi nói cái gì.”

Tiểu Vương Gia bị hắn ánh mắt sắc bén làm cho không chỗ trốn, Phượng Du Lâm hoang mang không thôi nhìn bọn họ. Vương phi đương nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nàng xảo diệu đánh trả: “Vân công tử, tiểu nhi là có điểm khẩu vô ngăn cản (không giữ mồm giữ miệng), nhưng là hắn không có làm thương tổn các ngươi đi? Các ngươi lại làm cho hắn cùng bằng hữu trên người bị thương, mặc kệ thấy thế nào, ngươi cùng Mai công tử đều quá mức xúc động .”

Mai Sĩ Hoa đang muốn phản bác, Vân Thiều Lỗi đã giành nói: “Không biết đem một cái nữ tử có chứng động kinh phân phối con cháu chính mình, có tính là thương tổn không?” Vương phi vừa nghe, lại một trận sắc mặt trắng bệch, chỉ có Phượng Du Lâm cùng Triệu Linh Nhi không biết tình hình thần tình mê muội.

“Vân công tử ngươi nghe được lời nhàn thoại (tán gẫu) gì ?” – Vương phi cố giữ vững trấn định.

“Không phải cái gì nhàn thoại, là bằng hữu tậht tốt của Vương gia chính mồm nói.” – Vân Thiều Lỗi dùng ánh mắt nói cho nàng —— đừng tưởng rằng có thể giấu diếm qua mặt ta.

Vương phi biết giấy không thể gói được lửa, đành phải ngượng ngùng thừa nhận: “Tứ tiểu thư nàng. . . . . . Là có bệnh không tiện nói ra, chính là. . . . . . Nàng vẫn là một khuê nữ a tốt lắm. . . . . .”

“Phải không? Vậy sao ngươi không đem này hảo khuê nữ gả cho chính mình đứa con?” – Vân Thiều Lỗi ngữ mang châm chọc.

Tiểu Vương Gia bất quá chen vào nói: “Họ Vân kia, đừng có mà không biết xấu hổ! Ngươi cho ngươi là người nào? Dám như vậy nói chuyện với mẫu phi!”

Vân Thiều Lỗi không cần mở miệng, hắn chính là thản nhiên quét mắt liếc một cái, dương  một chút nắm tay, Tiểu Vương Gia liền sợ hãi lùi về lưng ghế dựa, không dám tái lắm miệng.

Vương phi biết tiếp tục tranh cãi đối chính mình hữu tệ vô lợi, nàng vội lôi kéo tay Phượng Du Lâm giả ý quan tâm, một mặt lấy lòng Vân Thiều Lỗi: “Vân công tử, ta thấy Tứ tiểu thư tài mạo song toàn, tính tình lại ôn nhu, lường trước nàng nhất định sẽ không ghét bỏ Lâm nhi. . . . . . Cho nên mới một lòng nghĩ tác hợp bọn họ. . . . . . Ta làm sao không nghĩ cấp Lâm nhi khuê nữ không hoàn mỹ đâu? Khả ngươi cũng biết Lâm nhi mắc tật xấu. . . . . . Lâm nhi tuy rằng thông minh nhu thuận, nhưng lại có người nào thiên kim tiểu thư nguyện ý ủy thân? Ta này cũng là bất đắc dĩ mà chọn a. . . . . .”

Nàng lệ nóng doanh tròng, nói được tình thâm ý trọng. Phượng Du Lâm mềm lòng lập tức mắc câu , cảm kích quay về nắm tay nàng. Vân Thiều Lỗi hành tẩu giang hồ nhiều năm, người hư tình giả ý nào chưa thấy qua? Đương nhiên sẽ không bị nang lừa.

“Vương phi không cần theo ta nói này đó, tật của Lâm nhi ta đương nhiên rõ ràng. Bất quá, ta nhớ rõ ngài nói qua, ngài hy vọng Lâm nhi có thể cùng người mình thật lòng yêu thương, còn nói chúng ta thân là ân nhân của Lâm nhi, cũng có quyền thay hắn lựa chọn đi?”

Vương phi lúc trước nói chỉ là vì thu nạp lòng người, như thế nào cũng không tưởng được sẽ bị Vân Thiều Lỗi lấy ra phản kích.

Nói đã xuất khẩu, nàng đành phải thành thật công nhân : “Đúng vậy. . . . . . Bản cung là nói qua. . . . . .”

“Kia tại hạ minh xác nói cho Vương phi, ta không tán thành Lâm nhi cùng một cô nương có bệnh không tiện nói ra thành thân.” – Vân Thiều Lỗi vang vang mà nói.

Vương phi không thể không nhận thua: “Bản cung hiểu được. . . . . .”

“Còn có. . . . . .” – Vân Thiều Lỗi hít sâu một hơi, nhìn Phượng Du Lâm nói: “Ta không nghĩ Lâm nhi ở lại trong Vương phủ sẽ nhận được hạnh phúc, ta nghĩ làm cho Lâm nhi theo ta rời đi.”

Những lời này vừa ra, tại chỗ lập tức nổ tung. Đầu tiên hô to gọi nhỏ chính là Tiểu Vương Gia ——

“Ngươi không cần khinh người quá đáng! Ngươi có tư cách gì dẫn hắn đi?” – Nếu Phượng Du Lâm đi rồi, kế hoạch của bọn họ chẳng phải là uổng phí ! Tuyệt đối không thể!

Mai Sĩ Hoa không biết nội tình, cũng lớn tiếng ồn ào: “Đại ca ngươi không phải nói thật sự đi? Ngươi muốn dẫn Lâm nhi đi đâu a?”

Triệu Linh Nhi cũng nhịn không được hỏi: “Đúng vậy, Lâm nhi hiện tại đã muốn nhận thức tổ tông, ngươi không có đạo lý mang đi hắn đi?”

“Các ngươi không cần lắm miệng!” – Vân Thiều Lỗi mười phần uy nghiêm gầm nhẹ, mọi người nhanh chóng ngoan ngoãn câm miệng. Vân Thiều Lỗi chỉ quan tâm phản ứng của Phượng Du Lâm, hắn khẽ hỏi: “Lâm nhi, ta chỉ cần đáp án của ngươi. Ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?”

Biết được Vương phi lợi dụng Phượng Du Lâm hôn nhân vì chính mình đứa con tranh thủ ích lợi, Vân Thiều Lỗi vốn do dự nay đã hạ quyết tâm —— không cần lo lắng nữa ! Hắn phải đem Phượng Du Lâm đi! Hắn không thể cho hắn ở lại địa phương lòng người hiểm ác này!

Phượng Du Lâm hoàn toàn không thể thích ứng biến cố, hắn chân tay luống cuống nhìn mọi người, không biết nên như thế nào phản ứng.

Vương phi từ khi Vân Thiều Lỗi đưa ra yêu cầu vẫn không nói gì, bỗng nhiên uy nghiêm mười phần mở miệng: “Vân công tử, ngươi này thỉnh cầu, thứ ta khó có thể tòng mệnh.”

Vân Thiều Lỗi không đem nàng để vào mắt, cao ngạo nói: “Vương phi, ta không cần trưng cầu ngươi đồng ý, ta hỏi chính là ý kiến của Lâm nhi.”

“Ngươi. . . . . .” – Vương phi từ trước tới nay vẫn bày ra gương mặt khách sáo cũng nhịn không được mà phát tác, “Vân công tử, mời ngươi chú ý thân phận, nói như thế nào, ta cũng đứng đầu nơi này, hơn nữa chúng ta coi như là hoàng thân quốc thích, ngươi cho rằng ngươi có thể bừa bãi mang đi người của vương tộc sao?”

“Chỉ cần ta nghĩ, có thể.” – Vân Thiều Lỗi vênh váo hung hăng trả lời, đối với thân phận vương tộc của đối phương phản đối, một bên Mai Sĩ Hoa cùng Triệu Linh Nhi cũng thay hắn niết một phen mồ hôi lạnh.

Vương phi đối Vân Thiều Lỗi vẫn là có điều kiêng kị, đối phương là người giang hồ không sợ thế lực triều đình, nàng biết hắn có can đảm cướp người, cũng có năng lực cướp người, thái độ của nàng thái độ tùy theo nhuyễn xuống.

“Vân công tử. . . . . . Lâm nhi bên ngoài phiêu bạc mười mấy năm, nhận hết dày vò, đã trải qua thiên tân vạn khổ mới theo chúng ta đoàn tụ , ngươi nhẫn tâm khiến hắn cùng người thân lại chia lìa sao?” – Vương phi am hiểu nhuyễn công, quả nhiên, Phượng Du Lâm nguyên bản có điều dao động đi lại gần nàng. Hắn an ủi nắm tay Vương phi, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

Vân Thiều Lỗi không hờn giận trả lời: “Thì tính sao? Gia đình này không thể cho hắn ấm áp, không thể bảo hộ cho hắn, hắn lưu lại sẽ không chịu khổ sao?”

“Vân công tử, ngươi đối ta có sự hiểu lầm . . . . . .” – Vương phi khẩn trương giải thích: “Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới thương tổn Lâm nhi, chuyện Tứ tiểu thư, chính là ta nhất thời hồ đồ luẩn quẩn trong lòng. . . . . . Ta cam đoan, ta không bao giờ … nữa làm chuyện gì đối Lâm nhi bất lợi.”

Vương phi lập luận sắc sảo, chỉ cần Vân Thiều Lỗi bọn họ đi rồi, chính mình có thể muốn làm gì thì làm, hiện tại rơi hạ bớt tư thái không đáng kể chút nào.

Vân Thiều Lỗi mặc dù không thể nhìn thấu lòng nàng, nhưng hắn tuyệt đối không tin đối phương cam đoan, huống hồ hắn đối Phượng Du Lâm tình sâu vô cùng, một lòng thầm nghĩ đem người mang đi, giờ phút này đương nhiên sẽ không thoái nhượng.

“Vương phi, ta chỉ cần Lâm nhi trả lời mà thôi.” – Vân Thiều Lỗi rõ ràng không đem nàng để vàp mắt, hắn đi đến trước mặt Phượng Du Lâm. Vươn một tay, hỏi: “Lâm nhi, ngươi rốt cuộc phải ở lại chỗ này, hay là theo ta đi?”

Nếu Phượng Du Lâm đưa tay giao cho hắn, thì là đáp ứng ly khai. Tất cả mọi người khẩn trương trứng mắt chờ hắn phản ứng. Phượng Du Lâm khó xử nhìn Vân Thiều Lỗi, lại nhìn Vương phi, không biết làm sao lắc đầu.

Vương phi tăng thêm đáng thương cầu xin: “Lâm nhi, làm cho ta hảo hảo bồi thường nhĩ hảo sao không? Ngươi ông nội trước kia vẫn ngóng trông ngươi trở về. . . . . . Nếu hắn biết ngươi lại ly khai. . . . . . Ngươi bảo ta sau trăm tuổi như thế nào cùng hắn ăn nói?”

Vương phi như thế nào có thể cho hắn đem Phượng Du Lâm đi? Con mồi thật vất vả mới nhập bộ, hết thảy thành bại ngay tại nơi này .

Nghe nàng nhắc tới lão Vương gia, Phượng Du Lâm càng thêm do dự . Nếu tậht cho hắn chọn, hắn là tuyệt đối nguyện ý cùng Vân Thiều Lỗi đi. Hắn sở dĩ kiên trì phải về đến đây, một là vì thực hiện lời dặn dò của dưỡng phụ khi còn sống, hai là vì tâm nguyện chính mình. Hiện tại lão Vương gia đã không ở cùng hắn, hắn quả thật không tất yếu lưu lại. Nhưng mà, trong thiên hạ có thể cho hắn thân phận cũng chỉ có nơi này, ngày tháng phiêu bạc đã muốn làm hắn sợ hãi, không muốn trở về chỗ cũ . Hơn nữa Vương phi như vậy đáng thương khăng khăng giữ lại hắn, hắn trời sinh là người tốt sao lại nhẫn tâm cự tuyệt?

Vân Thiều Lỗi không theo kịp Vương phi hoa ngôn xảo ngữ, hắn từ đầu tới đuôi chỉ có câu hỏi: “Lâm nhi, ngươi lựa chọn cái gì? Phải đi? Hay là muốn lưu?”

Phượng Du Lâm cúi đầu, bất lực cắn môi dưới.

Vương phi ở bên cạnh khóc sướt mướt nói: “Lâm nhi, ngươi thật sự nhẫn tâm rời đi ông nội? Cha mẹ của ngươi lúc trước là bị bách rời nhà, chẳng lẽ ngươi hiện giờ cũng muốn rời đi. . . . . .”

Phượng Du Lâm hấp cái mũi, ngẩng đầu lên, tay Vân Thiều Lỗi còn dừng ở giữa không trung. Phượng Du Lâm lau đi khóe mắt, lắc đầu, bắt tay bao trùm mu bàn tay nhăn nheo của Vương phi —— này hành động, đã muốn thuyết minh  hết thảy.

Vương phi kinh hỉ ôm Phượng Du Lâm, vừa khóc vừa cười: “Lâm nhi, của ta hảo Lâm nhi. . . . . .”

Phượng Du Lâm không đành lòng nhìn Vân Thiều Lỗi biểu tình bị thương, hàm chứa lệ ….

Vân Thiều Lỗi cái gì cũng chưa nói, hắn cánh tay thu hồi, xoay người, ảm đạm đi ra ngoài. Triệu Linh Nhi đang muốn đứng dậy đuổi theo, lại bị Mai Sĩ Hoa ngăn cản.

Mai Sĩ Hoa đối nàng lắc đầu, ý bảo nàng không cần theo cùng, Triệu Linh Nhi đôi mắt hồng hồng quay trở lại, thương cảm nhìn Phượng Du Lâm.

Mai Sĩ Hoa cũng nhìn nhìn hắn, tiếp theo nói khẽ với Triệu Linh Nhi: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người một trước một sau rời đi phòng khách, không biết có phải đi tìm Vân Thiều Lỗi hay không.

Bọn họ đều đi rồi, Phượng Du Lâm bụm mặt thấp òa lên, mặc cho Vương phi khuyên như thế nào cũng không ngừng nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.