Ách Nô Thẩm Ngọc

Chương 11: Chương 11: Ban thưởng




Thẩm Ngọc da tróc thịt bong, Trấn Bắc vương dùng ngón trỏ quét đi giọt máu đọng trên da thịt hắn, đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp mùi vị máu mỹ nhân.

“Ân……”

Trấn Bắc vương phát ra thanh âm hưởng thụ.

Thị huyết Trấn Bắc vương, sau khi nếm đến hương vị tanh ngọt, hai mắt dâng lên màu đỏ đậm, biến thành một đầu sư tử phát cuồng.

Thẩm Ngọc cả người treo trên không trung, tư thế này càng thuận tiện cho Trấn Bắc vương xâm nhập.

……........

Ngày này, Trấn Bắc vương chỉ chơi một canh giờ, bất quá so trước kia càng thêm điên cuồng, mang theo phẫn nộ mà xâm nhập, làm cho Thẩm Ngọc mình đầy thương tích.

Sau khi xong việc, Trấn Bắc vương mặc vào quần áo, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, không có lưu lại nơi này của Thẩm ngọc mà qua đêm.

“Tách……”

Miệng vết thương nơi bí ẩn của Thẩm Ngọc bị xé rách, máu chảy ra, theo đùi thẳng tắp trượt xuống dưới, nhỏ giọt trên mặt đất, tạo ra một đóa hoa kiều diễm như lửa.

Thẩm Ngọc giật giật thân thể, giãy giụa cũng chỉ phí công, huống chi hắn không có một chút sức lực dư thừa nào.

Thời điểm Tống Thanh tiến vào, Thẩm Ngọc vẫn là không có thói quen bị người ngoài nhìn đến thân thể mình, tưởng che lấp lại không thể động đậy.

“Đừng động, để nô tài thả người xuống.”

Tống Thanh như cũ mặt vô biểu tình, y tựa như con rối chỉ vâng theo mệnh lệnh của Trấn Bắc vương.

Đai lưng trói tay Thẩm ngọc bị Tống Thanh cởi bỏ, Thẩm Ngọc ngã xuống đến trong lòng ngực Tống Thanh, Tống Thanh tay chân nhẹ nhàng đem hắn ôm đến trên giường.

“Nô tài giúp phu nhân thượng dược.”

Tống Thanh nói, lại bưng tới một chậu nước, chậm rãi cho hắn lau đi vết roi, mỗi lần chạm vào một chút, y đều có thể cảm giác được Thẩm Ngọc cả người run rẩy.

khi thuốc mỡ bôi đến nơi bí ẩn, Thẩm Ngọc gian nan mà bắt lấy cổ tay y, ngăn cản y lại.

“Yên tâm, Vương gia nếu phân phó nô tài chiếu cố phu nhân người cuộc sống hàng ngày, thì sẽ không trách tội nô tài chạm qua người.”

Thẩm Ngọc bất động, vẫn như cũ gắt gao bắt lấy tay Tống Thanh.

Hắn cũng không biết chính mình là ở quật cường cái gì, rõ ràng đã đê tiện tựa bùn đất, trở thành tình nô cho người ngoạn vật, nhưng hắn vẫn là không nghĩ lại có thêm người chạm vào hắn.

Bởi vì chính mình quá bẩn.

“Vậy cũng được, chính người tự mình bôi đi.”

Tống Thanh không có kiên trì, tránh ra một bên, để lại cho Thẩm Ngọc một ít không gian.

“Có phải phu nhân đã suy nghĩ cẩn thận, trước kia nữ nhân của Vương gia, là chết như thế nào đúng hay không?”

Tống Thanh đưa lưng về phía hắn, tiếp tục cùng hắn nói chuyện.

Thẩm Ngọc theo thói quen mà gật đầu, tuy rằng Tống Thanh cũng không có nhìn xem hắn.

“Bất quá ngươi nghĩ sai rồi, các nàng không phải bị Vương gia tra tấn đến chết, Vương gia đối với các nàng……Không có tàn nhẫn bằng một phần mười như đối với người.”

Vì cái gì?

Thẩm Ngọc nằm bò ở trên giường nghĩ.

Chẳng lẽ Trấn Bắc vương kỳ thật phát hiện thân phận chính mình? Là lừa gạt y? Cho nên y không nói toạc ra, lại tìm mọi cách đem chính mình làm nhục tới chết?

“Thuyết minh Vương gia thực thích ngươi, Vương gia là người chiếm hữu dục cực mạnh.”

Tống Thanh nói.

Thích hắn? Thẩm Ngọc không cho là đúng.

Thích hắn làm sao có thể nhẫn tâm khiến hắn bị thương thành như vậy? Tống Thanh chỉ sợ là đang an ủi hắn đi?

Ma ma giáo dẫn từng nói, có loại nam nhân tính đam mê thích độc đáo, cho nên chơi thô bạo đa dạng. Nhưng mà Trấn Bắc vương, chỉ có thể dùng từ tàn bạo tới hình dung.

“Tính, phỏng chừng phu nhân cũng nghe không hiểu.”

“Người bôi dược được không?”

Tống Thanh tự giễu, “Xin lỗi, đã quên người sẽ không nói.”

Tống Thanh đưa lên một ít xiêm y, màu lam thanh thuần, không quá sặc sỡ, Thẩm Ngọc thực thích, nam nhân nơi nào lại thích mặc y phục nữ tử đủ loại màu sắc đâu? Thẩm Ngọc có chút bất đắc dĩ.

“Phu nhân người xem, đây là Hoàng Thượng ban thưởng vân cẩm, rất trân quý, mỗi năm chỉ có không đến hai cuộn, trước đó vài ngày Vương gia phân phó xuống phía dưới, toàn cho người làm thành xiêm y.”

Thẩm Ngọc tâm hơi chút xúc động, hắn có chút cười khổ, Trấn Bắc vương là ngọn nguồn thống khổ của hắn, mà chính hắn vậy mà đối với y tâm còn tồn cảm kích.

Thẩm Ngọc cũng minh bạch, Trấn Bắc vương hy vọng hắn minh diễm xinh đẹp, lại thích tự mình đem hắn tàn phá, buộc thần phục dưới đáy quần y.

Thích Ách Nô thỉnh đại gia đề cử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.