Trấn Bắc vương là cái loại người càng không chiếm được thỏa mãn, liền sẽ càng là người táo bạo.
Trạng thái của Thẩm Ngọc không tốt, Trấn Bắc vương liền khó chịu phiền lòng, động tác so trước đó càng thêm thô bạo, chỉ lo chính mình hưởng thụ, cũng không để ý Thẩm Ngọc có chịu nổi hay không.
Thẩm Ngọc bị đè dưới thân Trấn Bắc vương, thân thể như lục bình trôi, trong phòng chỉ còn lại có tiếng đánh thanh thuý vang lên, cùng với tiếng Trấn Bắc vương gầm nhẹ, Thẩm Ngọc theo nam tính nóng rực xỏ xuyên qua ra vào mà lay động.
“Xoay lại, nhìn bổn vương.”
Trấn Bắc vương thay đổi cái tư thế, cứa mỗi một động tác nào không chiếm được sung sướng, liền thích đem Thẩm Ngọc xoay đến đối diện chính mình, như vậy hình ảnh trong mắt Thẩm Ngọc cùng trên mặt đỏ ửng lưu lại sóng tình, liền sẽ rơi vào đáy mắt y, làm cho Trấn Bắc vương sinh ra cực đại cảm giác thỏa mãn.
Nhưng mà hôm nay, ánh mắt Thẩm Ngọc hoàn toàn trống rỗng, thở dốc cũng mỏng manh, trên mặt trắng bệch đến gần như trong suốt, có thể thấy được mạch máu dưới làn da.
Trấn Bắc vương điên cuồng mà đâm thẳng tới, y tự tin với chính mình uy mãnh, phản ứng của Thẩm Ngọc làm hắn cảm thấy bị sĩ nhục.
“Ưm……”
Trong cổ họng Thẩm Ngọc phát ra một tia thanh âm mỏng manh, hắn ngẩng đầu lên, tinh xảo hầu kết nhảy lên một chút, sau đó Trấn Bắc vương nhìn đến khóe miệng hắn, chảy ra một đường vết máu.
đôi mắt Thẩm Ngọc đã mất đi tiêu điểm, Trấn Bắc vương thăm dò hơi thở hắn, đã mỏng manh đến cơ hồ gần như không thể nghe thấy.
……...
Thái y Biển Thập Tứ là công chúa Đại Nhu gả thấp cho Trấn Bắc vương tùy gả, lúc ấy trong cung mỗi người đều cảm thấy bất an, lo sợ bị sung quân đến nơi xa xôi khổ hàn này, Biển Thập Tứ lại chủ động xin từ chức, tự nguyện đi theo.
Trấn Bắc vương phủ hôm nay đột nhiên phái hạ nhân tới, nói Trấn Bắc vương tại thời điểm hành phòng, đem người sống sờ sờ lộng đến nửa chết nửa sống, chỉ còn lại có một hơi, thỉnh thái y chạy nhanh đi cứu người.
Biển Thập Tứ nghe xong cười ha ha.
“Nha? Lại hành chết một cái?”
Biển Thập Tứ trào phúng, nhưng thật ra một bên phân phó dược đồng, cầm lấy hòm thuốc của y mang lên xe ngựa.
Trong phủ Trấn Bắc vương, chuyện làm chết người đã không phải chuyện hiếm lạ gì, Biển Thập Tứ đều tập mãi thành thói quen, y cũng không phải lần đầu tiên bị người vội vàng gọi đi chẩn trị.
Trong viện cảnh xuân tươi đẹp, Trấn Bắc vương canh giữ ở giường biên, Thẩm Ngọc nằm an tĩnh trên giường đẹp sắc xảo như một pho tưởng được tỉ mĩ đẻo gọt.
“Di? Vương gia cũng ở đâu? Tấm tắc, Vương gia thật là cái người thâm tình, cư nhiên tự mình trông giữ.”
Biển Thập Tứ dò đầu dò cổ tiến vào, một chút cũng không giống một vị thái y trầm ổn, y vốn dĩ liền tuổi trẻ, bộ dáng như hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thoạt nhìn trong giống như là cái chưa xuất sư tiểu dược đồng.
Dám cùng Trấn Bắc vương dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, chỉ sợ toàn bộ Bắc Vực cũng chỉ có Biển Thập Tứ y một người.
Trấn Bắc vương không để ý đến lời châm chọc mỉa mai của y.
“Ngươi trước cứu hắn.” Trấn Bắc vương lời ít mà ý nhiều nói.
“Vô nghĩa, ta ngàn dặm xa xôi chạy tới còn không cứu người, chẳng lẽ tới vương phủ du ngoạn chắc?”
Biển Thập Tứ ngạo kiều mà trợn trắng mắt, vươn bàn tay yêu dị thon dài, đặt ở trên cổ tay Thẩm Ngọc.
“Hô, thật đúng là cái tiểu mỹ nhân, ta ở hoàng cung cũng chưa gặp qua nhân nhi nào tinh xảo như vậy, nhìn không giống thật, khó trách Vương gia ngươi thương tiếc hắn như vậy .”
Biển Thập Tứ nhìn Trấn Bắc vương chớp chớp mắt, nhịn không được đi sờ mặt Thẩm Ngọc, tấm tắc bảo lạ, ai mà được một cái mỹ nhân như vậy, chỉ sợ đều phải cùng Trấn Bắc vương giống nhau long tinh hổ mãnh, làm cho xuống không được giường.
“Đừng chạm vào hắn.” Trấn Bắc vương uy nghiêm mà quát.
Biển Thập Tứ bĩu bĩu môi, có chút kiêng kị, lại vẫn còn mạnh miệng.
“Tấm tắc, nhìn ngươi bảo bối đến như vậy kìa, ta không chạm vào hắn, làm thế nào cho hắn xem bệnh?”
Cũng khó trách Trấn Bắc vương quan tâm đến quá hoá loạn, trước kia chịu không nổi bị Trấn Bắc vương chà đạp, nam nữ ngất xỉu đi, bị Trấn Bắc vương trực tiếp ném xuống giường, tuy là cứu sống, nhưng trên cơ bản Trấn Bắc vương hứng thú cũng không còn, từ đây thất sủng, rốt cuộc Trấn Bắc vương không bao giờ đi nhìn thêm một lần nào nữa..
..............
Thích Ách Nô thỉnh đại gia đề cử.