Cửa ải cuối năm đến gần, Trấn Bắc Vương mở tiệc chiêu đãi toàn bộ Bắc Vực trên dưới lớn nhỏ quan viên, vương phủ mỗi người đều vội đến tán loạn, ngay cả Vương phi cũng bận rộn xử lý yến hội lần này, mấy ngày nay đều tạm thời không rảnh quản Thẩm Ngọc.
Tống Thanh bị Trấn Bắc Vương kêu đi.
Thẩm Ngọc một mình tự thưởng thức cảnh đẹp trong viện, cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Lại giống trước kia bị mẫu thân nhốt ở trong viện, tuy rằng tịch mịch, chính là an toàn.
Yến hội hôm nay, toàn bộ vương phủ giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi đều nói cười vui vẻ, mãi cho đến tận khuya, nhóm quan viên còn ở ăn uống linh đình, chơi được tận hứng.
“Vương gia, nghe nói ngài cưới đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh Triều chúng ta, thiên kim Thẩm Tri Phủ, như thế nào ở vương phủ cũng chưa thấy người a?”
Chúc mừng yến hội, tất cả mọi người gan lớn hơn, Trấn Bắc Vương cũng sẽ không trách cứ.
“Hắn thân thể không khỏe, ở trong sân nghỉ ngơi.”
“Vương gia không cần hù chúng ta, là Vương gia luyến tiếc làm nàng ta xuất hiện đi?”
Vương phi nghe xong cười không nổi, luyến tiếc nàng? Vậy còn nàng xuất đầu lộ diện, vì yến hội thuận lợi mọi bề chuẩn bị thì tính cái gì?
“Chính là, Vương gia, ngài đừng keo kiệt như vậy a, có mỹ nhân chính mình cất giấu, chúng ta bất quá chỉ muốn xem qua thôi a……”
Trấn Bắc Vương cười lớn “Một cái mỹ nhân mà thôi, bổn vương có cái gì luyến tiếc? Các ngươi nói đúng, một người vui không bằng mọi người cùng vui, Tống Thanh, đem nàng ấy mời đến đây đi.”
Tống Thanh lãnh mệnh đi truyền, Thẩm ngọc biết được thời điểm, hắn kinh ngạc đến há miệng thở dốc.
“Thẩm phu nhân nếu là thật sự không nghĩ đi, có thể cáo bệnh, những người đó cũng không dám lại bức bách Vương gia.” Tống Thanh nhắc nhở.
Y cho rằng Thẩm Ngọc bị Vương gia biến thành ngoạn vật, để cho mọi người chiêm ngưỡng, Thẩm Ngọc sẽ thương tâm.
Thẩm Ngọc kinh ngạc chính là, hắn là người có thân phận loại này…… Làm sao có mặt mũi đăng lên đài? Đơn giản là mượn Thẩm tiểu thư tên tuổi mà thôi, bọn họ nếu là nhìn đến chính mình cũng không giống trong truyền thuyết mỹ nhân như vậy xinh đẹp, khẳng định sẽ rất thất vọng, Trấn Bắc Vương cũng sẽ bởi vậy mà đối với hắn thất vọng đi.
Đến nỗi Trấn Bắc Vương đem hắn biến thành cái gì, Thẩm Ngọc thật sự không để bụng, hắn sứ mệnh là lấy lòng Trấn Bắc Vương, kỳ thật cùng Tần Hoài Lâu danh kỹ không có gì khác nhau.
Không, hắn khả năng càng đê tiện hơn.
Các danh kỹ đều có tên của mình, hắn đến tên của mình đều là tên thế thân.
Thẩm Ngọc bị đưa tới tiệc rượu giữa hồ, hắn trang phục là Trấn Bắc Vương ban thưởng họa tiết hải đường, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn, lúc này mới có thể che dấu thân thể ở phát run.
Hắn tựa như một cái bình hoa, cho người ngắm cảnh đánh giá.
Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Thẩm Ngọc, bọn họ đã quên đàn ca hát xướng, đã quên uống rượu, chỉ khẽ nhếch miệng, đôi mắt đều không chớp, nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc thực co quắp, hắn là lần đầu tiên gặp đến trường hợp nhiều người như vậy, còn đều nhìn hắn, ngay cả ngày xuất giá đó, hắn cũng là đội khăn che đầu.
Thẩm Ngọc khẩn trương, ánh mắt người ngoài làm hắn sợ hãi, hắn giống như là loài vật hoang dã xâm nhập lầm vào thế giới loài người.
Hắn không biết nên làm cái gì, cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó, dưới sự khiếp đảm, người đầu tiên hắn nghĩ đến vậy mà lại là Trấn Bắc Vương, bên trong đám người tàn khốc, y là nam nhân duy nhất mang cho hắn chút cảm giác an toàn.
Thẩm Ngọc nhìn về phía Trấn Bắc Vương, chỉ tiếc Trấn Bắc Vương vân vê chén rượu, ngẩng cao đầu, tựa hồ không hề để ý đến hắn.
Thật lâu sau, mới có người phát ra âm thanh tấm tắc kinh ngạc cảm thán.
“Tuyệt! Tuyệt! Đẹp không thể tả!”
“Ta cho rằng trên sách cổ miêu tả những mỹ nữ đó đều là giả, nhờ buổi tiệc hôm nay mới được mở rộng tầm mắt! Những lời tán dương đó thật sự không nói quá!”
“Người này chỉ trên trời mới có, nhân gian nào có mấy ai gặp được?”
“Vương gia thật là người có phúc! Có thể ngồi vững ôm Bắc Vực, lại có thể ôm mỹ nhân vào lòng! Thật là hào kiệt!”
“Cũng chúc mừng Thẩm Tri Phủ dưỡng được một nữ nhi tốt a!”
…….........
Thẩm Ngọc đi đứng bất tiện, may mà chưa làm cho Vương gia mất mặt, hắn biết, những người này ca ngợi bất quá là nịnh hót Vương gia mà thôi, không phải thật sự ca ngợi hắn lớn lên có bao nhiêu đẹp.
Vương gia trên mặt thần sắc cũng thật vừa lòng.
“Không biết Thẩm phu nhân có thể đánh đàn ca vũ? Góp vui cho buổi tiệc không, Vương gia ngài sẽ không trách tội đi?”
Thẩm Ngọc nhìn về phía Trấn Bắc Vương, hắn chỉ nghe mệnh lệnh Trấn Bắc Vương.
“Ngươi biết ca vũ cầm nghệ không?”
Trấn Bắc Vương vẻ mặt ôn hoà, Thẩm Ngọc thấy thực xa lạ, hắn chỉ thấy qua bộ dáng Trấn Bắc Vương điên cuồng phát tiết, tựa như đói khát dã lang mà thôi.
Thẩm Ngọc gật gật đầu, tuy rằng thực vội vàng, nhưng hắn vẫn cùng ma ma giáo dẫn học quá vài khúc vũ đạo.
Trấn Bắc Vương có chút ngoài ý muốn, y cho rằng Thẩm Ngọc sẽ không biết, chỉ cần hắn lắc đầu, Trấn Bắc Vương liền chuẩn bị cho hắn quay về trong viện.
Những quan viên đó thưởng thức Thẩm Ngọc, xen lẫn tham lam, nam nhân đều hiểu tham lam, cái này làm cho Trấn Bắc Vương có chút không vui, đồ vật của hắn, tuyệt không cho phép người khác nhúng chàm.
Thẩm Ngọc đi đến một bên cởi xuống áo choàng, sau đó đưa tay rút ra Trấn Bắc Vương bội kiếm.
Cũng may bội kiếm này chỉ là Trấn Bắc Vương dùng để trang trí, nếu là vũ khí thật sự, chỉ sợ có hai cái Thẩm Ngọc cũng nâng không dậy nỗi.
Đi vài đường vũ, xuất vài chiêu kiếm, nhóm cầm sư trải qua huấn luyện, nhìn lập tức liền hiểu, tấu lên nhạc khúc, cấp Thẩm Ngọc đệm nhạc.
《Lan Lăng khúc》.
Hơi rượu lượn lờ, trên mặt đất tuyết dày ba tấc, lại phảng phất như Dao Trì tiên cảnh băng thanh ngọc khiết, giữa tầng mây lượng lờ có một vị tiên tử nghe đàn khởi vũ, dung mạo như tuyết, so với tuyết còn muốn thanh ngạo ba phần.
Mọi người xem ngây ngốc, xem đến ngây người.
Ngay cả Trấn Bắc Vương, đều nhìn đến kinh diễm, đồng thời lại phát ra lửa giận, là bởi vì ghen ghét.
“Hắn chưa từng nói cho bổn vương rằng hắn có tài múa, lần đầu tiên hiến vũ cư nhiên lại hiến cho phàm phu tục tử này.”
Ánh mắt của Trấn Bắc Vương quả thực tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống người.
Thích Ách Nô cầu đại gia đề cử.