Đêm tối đen, phòng tối đen, Tiểu Nhiễm một mình nằm ở trên giường thao thức mãi mới vừa đi vào giấc ngủ được.
Đột nhiên cửa bị mở ra, một thân ảnh cao lớn bước nhanh đến.
Tiểu Nhiễm bị giật mình lập tức tỉnh lại, vừa mới đứng dậy đã bị người đẩy cửa kia xông vào áp lên trên giường, nụ hôn mang theo lửa nóng cuồng nhiệt nhanh chóng rơi xuống.
Là…… Vương gia?
Vừa tiếp xúc với Tây Tường Liệt, trong nháy mắt Tiểu Nhiễm đã nhận ra đối phương chính là Vương gia, tâm liền thả lỏng nhưng vẫn mang theo một tia kinh hoảng.
Bởi vì Vương gia hiện tại không giống lúc thường.
Tây Tường Liệt gắt gao ôm lấy Tiểu Nhiễm, như muốn đem nó ép chết trong lòng, đôi môi cực nóng cũng gắt gao đặt ở trên môi Tiểu Nhiễm, một chút khe hở cũng không chịu lưu lại.
Thân thể Tiểu Nhiễm sắp bị hắn bẻ gãy, đôi môi sắp bị hắn mút đến sưng lên, hai má nguyên bản trắng nõn đã dần dần nhuốm hồng, không khí cũng sắp hết đến nơi.
Vào thời điểm mà Tiểu Nhiễm nghĩ mình bị sắp ngạt thở chết, Tây Tường Liệt cuối cùng cũng buông môi nó ra, bắt đầu mạnh mẽ xé rách áo ngủ của nó.
Tiểu Nhiễm yếu ớt ho khan vài tiếng, từng ngụm từng ngụm hấp khí.
Mà Tây Tường Liệt lại đối với tình cảnh bi thảm hiện tại của nó làm lơ, vài cái liền kéo sạch quần áo trên người Tiểu Nhiễm xuống.
Bài khai hai chân dài nhỏ trơn bóng, Tây Tường Liệt phun ra một khẩu nước miếng lên trên tay rồi thô lỗ đưa vào cái động nhỏ phía dưới của Tiểu Nhiễm. (=o=”)
“Ngô!”
Tiểu Nhiễm vì sự xâm nhập đột ngột kia mà thân thể căng lên, vừa mới bị tra tấn bởi nụ hôn ngạt thở lại đến sự xâm nhập thống khổ này.
Tây Tường Liệt thật nhanh đã rút tay ra ngoài, ngay sau đó vạt áo được vén lên, vật cực nóng nào đó liền bá đạo xâm nhập vào trong cơ thể Tiểu Nhiễm.
Đau……
Không trải qua quá trình bôi trơn chuẩn bị đầy đủ mà đã bị thô bạo đâm vào khiến nơi đó lập tức sưng lên.
Thậm chí Tiểu Nhiễm còn có thể tinh tường cảm giác được tầng da mỏng nhạy cảm phía bên trong cơ thể đã bị xé rách đến đau đớn.
Tây Tường Liệt nắm thắt lưng Tiểu Nhiễm, dùng sức đâm chọc, không có một chút ôn nhu nào.
Đã không biết chính mình đến tột cùng đang làm cái gì, Tây Tường Liệt chỉ biết tập trung vào xâm nhập thân thể người phía dưới.
Bên trong cổ họng Tiểu Nhiễm phát ra rất nhiều âm thanh thống khổ nho nhỏ, đôi mày thanh tú gắt gao nhíu chặt lại. Thật sự rất đau, cho dù là lần đầu tiên cùng Vương gia làm cũng không có đau như thế……
Tây Tường Liệt lại cúi người cắn cắn nó, một bên cử động thắt lưng, một bên tàn bạo cắn khắp nơi trên thân thể Tiểu Nhiễm mà hắn có thể với tới.
Nhiễm Nhi là của hắn, mỗi một tấc đều là của hắn!
Thô bạo như thế, không có một chút ôn nhu, giống như đang chơi đùa một con rối không có sinh mệnh.
Bởi vì không hề thích, cho nên không hề ôn nhu, bởi vì không hề lưu luyến, cho nên không hề quý trọng……
Tiểu Nhiễm trong lòng vô hạn chua sót, tùy ý để người phía trên thô bạo tàn phá cơ thể mình.
Hôm qua dịu dàng, hôm nay hắt hủi, cho dù tự biết kết cục sẽ là như thế, nhưng mà trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy đau đớn, cảm thấy khó chịu.
Động tác của Tây Tường Liệt nhanh hơn, động thân mãnh liệt vài lần nữa rồi co rúm lại, cuối cùng cũng phun ra bạch trọc nóng bỏng, dòng dịch nóng hổi lập tức làm Tiểu Nhiễm cả người chấn động.
Tây Tường Liệt ghé vào trên người Tiểu Nhiễm dồn dập thở gấp, dần dần làm cho chính mình bình tĩnh lại.
Như là lại nghĩ tới chuyện gì đó, Tây Tường Liệt đứng dậy, đem thân dưới vẫn còn chưa nhuyễn xuống từ cái động nhỏ của Tiểu Nhiễm rút ra, trên đó ngoài dính chút dịch thể màu trắng còn vương lại vài tơ máu.
Tây Tường Liệt không hề nghĩ ngợi, tiến đến gần đầu Tiểu Nhiễm.
Vật đó của nam nhân lại xuất hiện ở trước mắt Tiểu Nhiễm.
Nguyên bản đã suy yếu mà khép hờ hai mắt, Tiểu Nhiễm liền kinh hoảng sợ hãi nhìn mặt Tây Tường Liệt.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu đến trên giường, biểu cảm của Tây Tường Liệt thật khó hiểu.
“Đem miệng mở ra.”
Lúc này đây, ngữ khí của Tây Tường Liệt không còn là nài nỉ thuyết phục, mà là ra lệnh.
Trong lòng như bị câu nói lạnh như băng kia đâm vào, sở hữu ôn nhu cùng sủng nịch tất cả đều không thấy, Tiểu Nhiễm hiện tại thật giống một hạ nhân hèn mọn, mà Tây Tường Liệt thật giống một Vương gia dưới một người trên vạn người.
“Đem miệng mở ra!” Tây Tường Liệt tiếp tục ra lệnh, ngữ khí ngày càng lạnh lùng.
Chính là Tiểu Nhiễm vẫn mím chặt đôi môi trắng bệch, không chịu mở ra.
Tiểu Nhiễm kiên trì chống lại, nó không làm, cho dù có phải một lần nữa trở lại làm hạ nhân, nó cũng muốn lưu lại cho bản thân tự tôn duy nhất này.
Tây Tường Liệt nhìn thấy Tiểu Nhiễm như vậy, trong lòng vừa khó chịu vừa phẫn nộ.
Nhiễm Nhi tình nguyện phản kháng hắn cũng không chịu vì hắn làm loại sự tình này, chẳng lẽ nó là muốn vì nam nhân khác làm sao?!
Trong lòng lửa giận nổi lên ầm ầm, Tây Tường Liệt lần đầu tiên đối Tiểu Nhiễm chân chính tức giận.
“Bổn vương bảo ngươi đem miệng mở ra, ngươi nghe không thấy sao? Chẳng lẽ ngươi không chỉ bị câm mà còn bị điếc sao!”
Lời vừa nói ra, Tây Tường Liệt lập tức hối hận. Hắn đến tột cùng là đang nói cái gì vậy!
Hắn sao có thể nhẫn tâm nói với Nhiễm Nhi những lời nói tổn thương đó? Hắn sao có thể vì ghen tị cùng phẫn nộ mà mất lý trí đến thế!
Tiểu Nhiễm mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nó nhìn về phía Tây Tường Liệt, mắt trợn tròn không thể tin nổi.
Tây Tường Liệt nhìn Tiểu Nhiễm, trong lòng đột nhiên phiếm đau, hắn muốn… muốn thu hồi những lời vừa rồi lại, hắn muốn đem Tiểu Nhiễm vào ôm trong lòng ngực, nói cho nó biết hắn không phải là cố ý nói như vậy.
Nguyên lai ngươi vẫn luôn coi ta như thế, nếu ta biết chính mình ở lòng của ngươi thân phận thấp không chịu nổi vậy, ta cũng sẽ không để bản thân mơ mộng lâu đến thế. Lại càng không có lòng tham nghĩ rằng chỉ cần ngươi không mở miệng ta liền một mực ở nơi này cùng ngươi, thầm nghĩ mỗi khắc đều ở bên ngươi.
Đôi mắt to tròn tròn đen đen có chút ẩm ướt, nhưng lại vô cùng kiên cường.
Ta đều đã hiểu, cái gì cũng không cần nói nữa, Vương gia, ngươi sau này hảo hảo chiếu cố bản thân.
Miệng thủy chung không có mở ra, Tiểu Nhiễm chịu đựng nửa mình dưới đau nhức mà từ trên giường đứng dậy, chậm rãi đi xuống giường nhặt y phục của mình lên từng kiện mặc vào.
“Nhiễm Nhi……” Lời vừa ra khỏi miệng, Tây Tường Liệt liền phát hiện thanh âm của mình đã có điểm khàn khàn.
Tiểu Nhiễm xoay người nhìn hắn, rồi mới dần dần hạ thấp thân mình, quỳ gối trên mặt đất.
Ngươi là Vương gia, mà ta đã không phải là Nhiễm Nhi của ngươi nữa, nô tài hẳn là nên quỳ xuống hành lễ với chủ nhân.
———————-
Em giận em dỗi
*tung bông*