Ách Nô

Chương 25: Chương 25: Khó kìm lòng nổi




Thời điểm Thu Đào quay trở lại Nguyệt Tiên Cư cũng đã là chuyện của một canh giờ sau. Không phải nàng cố ý về muộn vậy, mà là cái ả Quyên Nhi kia một mực giữ nàng ở lại, hại nàng không kịp hầu hạ công tử. Quyên Nhi nói nếu các nàng đã trở thành tỷ muội tốt của nhau, thì nên cùng nhau nói chuyện tâm sự nhiều một chút. Thu Đào xem vẻ mặt nàng đáng thương lại thành khẩn, bất đắc dĩ chỉ có thể nhẫn lại ý muốn trở về, đứng nghe Quyên Nhi nói này nói nọ.

Cũng chỉ là một ít chuyện mà nữ nhân hay nói với nhau, tỷ như nói trong vương phủ nam nhân nào có bộ dạng đẹp, tỷ như nói bản thân đã có tình ý với ai…… Tuy rằng đều là mấy chuyện nhỏ, nhưng lại có thể thể hiện ra tình nghĩa tỷ muội của hai người.

Thu Đào cuối cùng lại cảm thấy trong lòng ấm áp, bởi vì nàng cho tới nay đều không có một tỷ muội chân chính nào cùng nàng nói mấy tâm sự vụn vặt của nữ nhân như thế. Có thể có một tỷ muội vậy, chẳng lẽ không phải là một loại hạnh phúc sao?

Tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt, lại luôn suy nghĩ một cách đơn thuần khiến Thu Đào hoàn toàn bị Quyên Nhi lợi dụng, bị cho vào tròng mà không phí bao sức lực.

Khi Thu Đào trở về, những người hầu khác đã dọn xong bàn ăn, Tây Tường Liệt dường như có việc cần xử lý nên nửa canh giờ trước đã đi rồi. Thu Đào thầm mắng chính mình không nên lưu lại bên ngoài lâu như thế, đã quên trở về chiếu cố công tử.

Tiểu Nhiễm đang ngồi ở trên ghế chơi với bạch điêu, tiểu gia khỏa kia ăn uống no xong liền nằm lăn lộn trên người nó.

“Công tử.” Thu Đào đi qua, có điểm chột dạ kêu lên.

Tiểu Nhiễm nghe vậy ngẩng đầu, sau khi thấy nàng thì hiền lành mỉm cười, rồi lại cúi đầu vuốt ve nhúm lông trắng của tiểu gia khỏa trong lòng.

Xem ra công tử cũng không trách nàng đi ra ngoài lâu thế mà không về, Thu Đào trong lòng liền thoải mái trở lại.

Lúc này nàng tự dưng lại nhớ tới lời nói của Quyên Nhi, hiện tại có nên hay không nói cho công tử đây?

Chính là công tử có thể sẽ không đồng ý đến gặp Tứ phu nhân…

Hẳn là không thể đâu…… Công tử nhà nàng là người thiện lương a, cho dù khi đó bị Tứ phu nhân bắt nạt, công tử chắc sẽ không đến mức nhẫn tâm không cho người khác đường quay đầu.

Suy nghĩ một hồi, trong đầu Thu Đào lại tự động đem hình ảnh Tứ phu nhân bắt nạt cùng nói xấu công tử nhà nàng lướt qua một lần.

Ai…… Quả nhiên làm người không thể ăn ở quá thất đức, bằng không cho dù ngươi có muốn sửa lỗi, người khác nhất định sẽ mất rất lâu mới chấp nhận được.

Đến lúc này, Thu Đào lại kìm lòng không đậu chán ghét Tứ phu nhân.

Quên đi, coi tâm tình nàng bây giờ nhất định không thể nói ra lời nào hay ho cho ả ta. Nên chờ đến lúc tâm tình dịu đi rồi nói sau vậy.



Buổi tối, Tây Tường Liệt lại tới phòng Tiểu Nhiễm.

Thu Đào đã không còn thấy ngạc nhiên trước chuyện này nữa, nếu ngày nào đó mà Vương gia không đến vào buổi tối nàng mới có thể cảm thấy kỳ quái a!

Tây Tường Liệt tiến vào, Thu Đào thấy trong tay hắn đang cầm một cái áo lông mềm mại màu trắng. Là dạng quần áo gì mà Vương gia phải đích thân mang đến vậy?

Chỉ thấy hắn bước nhanh đến chỗ Tiểu Nhiễm, giơ ra cái áo thoạt nhìn rất sang trọng quý phái đến trước mặt nó.

“Nhiễm Nhi, thích không?”

Thời tiết đang lạnh dần, hiện đã đến đầu đông, Trần tổng quản theo thông lệ may y phục mùa đông riêng biệt cho các phu nhân, chính là ông lại không có chuẩn bị cho Tiểu Nhiễm. Không phải bởi vì thân phận đặc biệt của Tiểu Nhiễm, cũng không phải vì tổng quản quên mất nó, mà là Tây Tường Liệt đã sai người may riêng cho Tiểu Nhiễm một bộ y phục lông thiên nga trắng muốt tinh xảo vô cùng.

Tây Tường Liệt tự mình đem kiện áo tuyết trắng kia phủ lên người Tiểu Nhiễm, muốn nhìn vẻ kinh hỉ sắp xuất hiện trên mặt nó nhiều một chút.

Không làm hắn thất vọng, Tiểu Nhiễm hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào cái áo khoác trên người mình, còn kìm lòng không đậu đưa tay vuốt ve.

Thực mềm mại thực êm tay, không có một tia tạp sắc, lớp lông tuyết trắng như phát sáng lên, mặc ở trên người cũng cảm giác vô cùng ấm áp dễ chịu.

Loại cảm giác trong veo ấm áp này làm cho người ta không tự giác sản sinh ra một tia cảm động.

Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tây Tường Liệt, nở một nụ cười thật tươi để biểu hiện cho hắn thấy sự cảm kích của nó.

Vật trân quý thế, cứ như vậy đưa cho nó sao?

Tây Tường Liệt sủng nịch vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Nhiễm, hắn sao có thể thích một người đến vậy nhỉ? Trước kia hắn chưa từng nghĩ rằng mình thế nhưng lại có thể mỗi phút mỗi giây đều thầm nghĩ muốn ở bên một người.

Kỳ thật đối với việc bản thân quá mức sủng ái một người như thế, hắn không phải là không có điểm lo lắng.

Hắn là Vương gia, là Thụy Dương Vương quyền cao chức trọng, nếu đột nhiên vì quá sủng ái một người mà trở nên xử trí mọi việc theo cảm tính, trong lòng đều chỉ có mình người nọ, kia tất sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện.

Ảnh hưởng đến sự bình tĩnh cùng sức phán đoán sau này của hắn, ảnh hưởng đến cách nhìn của địch nhân cùng bằng hữu đối hắn, làm cho rất nhiều chuyện tình trở nên rắc rối, nguyên bản vốn có thể cân bằng lại trở nên không hề cân bằng.

Giống như việc trước kia chưa có Tiểu Nhiễm, hắn tuy rằng sủng Liễu Yến, nhưng với ba phu nhân còn lại hắn cũng sẽ thường thường đi đến qua đêm chỗ các nàng.

Như vậy mới là không khí bình thường mà hậu viện nên có.

Còn giờ khi có Tiểu Nhiễm, đừng nói đến việc đã không còn sủng ái Liễu Yến như trước đây, ba phu nhân kia hắn đến nay đã gần như không còn nhớ tới các nàng nữa.

Cho dù Tây Tường Liệt biết rõ làm như vậy sẽ dẫn đến một vài hậu quả, nhưng mà hắn lại không khống chế nổi tình cảm của mình với Nhiễm Nhi.

Trong mấy chục năm qua, đây chính là lần đầu Tây Tường Liệt có loại cảm giác không khống chế nổi tâm tình bản thân như này.

Vuốt ve khuôn mặt Nhiễm Nhi, lại ôn nhu vuốt tóc nó, mỗi một động tác đều tràn ngập sự cưng chiều vô tận.

Tiểu Nhiễm bị Tây Tường Liệt ôm ấp xoa vuốt vậy thì có điểm ngượng ngùng, nó phát hiện Vương gia càng ngày càng có nhiều hành động yêu thương lơ đãng dành cho mình, làm cho Tiểu Nhiễm cảm thấy thực ấm áp…

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.